Người Vợ Hợp Đồng

Chương 2



3

Năm đầu tiên kết hôn với Phó Tư Việt, tôi phát hiện hắn có một gian phòng không cho bất cứ ai vào.

Kể cả dì Trương ở biệt thự mười mấy năm cũng không được vào.

Có một lần tôi lấy danh nghĩa mang hoa quả cho hắn ta lén liếc mắt một cái.

Hay lắm, toàn là ảnh.

Một nữ sinh từ lúc còn ở sân trường cho đến khi bước chân vào xã hội, được dán đầy phòng.

Sau này, tôi mới biết người đó là Ôn Khả Khả.

Bọn họ quen nhau từ thời trung học, đại học yêu đương bốn năm, Phó Tư Việt đã từng nói không phải cô ta thì sẽ không cưới.

Nhưng sau đó Ôn Khả Khả một mình bay ra nước ngoài, chỉ để lại cho Phó Tư Việt một câu chia tay.

Năm đầu tiên, cả người Phó Tư Việt gần như chìm đắm trong rượu.

Sau đó, thời gian trôi qua nhưng chuyện hắn thích Ôn Khả Khả vẫn không thay đổi.

Nguyên nhân lúc trước hắn chọn kết hôn với tôi.

Cũng bởi vì tôi buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ váy dài màu trắng.

Đây là phong cách yêu thích của Ôn Khả Khả.

Hắn chọn tôi cũng là bởi vì tôi giống cô ta mà thôi.

Ôn Khả Khả nghe chuyện này càng giật mình: “Anh ấy coi cô là thế thân của tôi sao? Vậy cô không tức giận sao?”

Tôi mỉm cười: “Tôi lại không thích anh ấy, tại sao tôi phải tức giận?”

“Anh ấy trả tiền, tôi trả thời gian, rất công bằng mà.”

Đó chính là 600 vạn.

Nỗ lực của người bình thường dù có mấy đời cũng không thể kiếm được.

Tôi chỉ cần trả giá 5 năm thanh xuân, lại không cần bán mình, kiếm lời quả thực dễ dàng!

Nghĩ vậy, vẻ mặt tôi u sầu nói: “Nhưng cô về sớm hơn dự kiến, tôi có thể không lấy được nhiều tiền như vậy.”

Cô ta rất thông minh, nghĩ một chút liền hiểu thấu: “Tổn thất bao nhiêu?”

“Khoảng 200 vạn.”

“Tôi cho cô.”

Mắt tôi tỏa sáng! Thật là tốt nha!

“Vậy thì tốt quá.”

Đêm đó, tôi tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn cho Phó Tư Việt.

Khi hắn trở lại, tôi đứng ở cửa ân cần nhận lấy áo khoác của hắn, kéo ghế ra, đặt miếng bít tết chín bảy phần trước mặt hắn và rót nửa ly rượu vang đỏ.

Phó Tư Việt hơi nhíu mày: “Làm cái gì vậy?”

Tôi ý bảo hắn uống rượu, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Phí công tốn sức như vậy, em muốn xin anh cái gì?”

Lúc này tôi mới hắng giọng: “Phó tổng, tôi ngoại tình rồi.”

Trong nháy mắt đó, biệt thự yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Ngón tay cầm ly rượu của hắn hơi trắng bệch, môi mím thành một đường thẳng tắp.

Thật kinh khủng, chân tôi mềm đến mức đứng không vững nữa rồi.

“Phó tổng… chúng ta ly hôn đi.” Tôi vẫn run rẩy nói trọng điểm ra.

Phó Tư Việt trầm mặc, hơn nửa ngày sau, hắn thu hồi tất cả cảm xúc, chậm rãi ăn hết thịt bò bít tết, thậm chí còn uống hết nửa ly rượu vang đỏ kia, sau đó nắm tay tôi kéo tôi trở về phòng.

Cả người tôi bị hắn ném vào sô pha, hắn nới lỏng nút áo ở cổ áo, ngữ khí rất trầm.

“200 vạn, em liền bán anh cho Ôn Khả Khả?”

Tôi thở ra.

Chết tiệt! Tên này cái gì cũng biết!

Cũng đúng, nói cho cùng, hắn là chủ nhân của biệt thự này.

Chắc chắn có rất nhiều tai và mắt.

Má ơi! Vậy chuyện lúc trước tôi ở sau lưng mắng hắn, không phải hắn đều biết hết tất cả sao.

Quên đi, trước mắt việc này không quan trọng lắm.

Tôi ngồi dậy: “Vậy anh đã biết, tôi cũng không giả bộ nữa.”

“Cô Ôn đã trở lại, chúng ta ly hôn không phải hợp ý của anh sao?”

Lông mày hắn nhảy dựng: “Giang Dữu Ninh, em cảm thấy anh vì cái gì mà hao hết tâm tư để tìm em trở về?”

“Chẳng lẽ không phải bởi vì tôi mang thai giả lừa anh, anh tức giận tìm tôi sao?”

Trong lúc đó tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng không thể nào xảy ra.

“Phó Tư Việt…… Anh sẽ không thích tôi chứ?”

Trong phòng không bật đèn.

Anh trăng chiếu khắp phòng.

Nửa khuôn mặt của Phó Tư Việt ẩn ở trong bóng tối, tôi không thấy rõ biểu tình của hắn.

Nhưng con ngươi kia lại lóe ra ánh sáng khác thường, cực nóng, sắp thiêu chết tôi rồi.

Tôi có chút gian nan quay đầu đi chỗ khác, ngữ khí hơi lạnh.

Lúc trước đã nói rồi, dù ai cũng không thể khiến tôi động lòng.

Sau đó tôi nghe được hắn cười lạnh một tiếng, ở trong căn phòng tối đen làm cho người ta không ngừng run lên.

“Suy nghĩ nhiều rồi.”

“Chỉ là lúc trước chúng ta nói là 5 năm, anh và ông nội cũng ước định 5 năm.”

“Năm năm sau khi anh toàn quyền tiếp quản công ty, hãy bàn chuyện ly hôn.”

Sau đó, Phó Tư Việt biến mất một thời gian rất dài.

Ôn Khả Khả cũng không tìm tôi nữa.
Tôi lại trở thành Phó phu nhân trong mắt mọi người.

Gần tới kỳ kinh nguyệt, dì Trương đã sớm nấu nước gừng đường đỏ đặt lên bàn.

Tôi mỉm cười cảm ơn bà ấy và uống cạn một hơi.

Dì Trương muốn nói lại thôi, nhìn thư phòng của Phó Tư Việt vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Phó Tư Việt không dẫn tôi ra ngoài mua sắm nữa, không đi dạo phố với tôi, cũng không dẫn tôi đi câu cá.

Hắn dường như đột nhiên trở nên bận rộn và không về nhà trong nhiều tháng.

Hắn cố tình trốn tránh tôi.

Từ ngày tôi nói với hắn rằng không thể động lòng nữa.

Như vậy cũng tốt, vốn chính là giả, động lòng ngược lại sẽ thua thảm hại.

Cũng thật kỳ lạ.

Đường đỏ này rõ ràng là ngọt, nhưng tôi uống vào trong miệng lại cảm thấy đắng.

4

Lại sắp tới sinh nhật Phó Tư Việt.

Thật nhanh, cách sinh nhật năm ngoái của hắn, lúc tôi lừa hắn mang thai đã qua gần một năm rồi.

Sinh nhật lần này là do ông nội Phó lo liệu.

Tiệc chiêu đãi mời rất nhiều người, tổ chức trong trang viên của Phó gia.

Đêm sinh nhật, Phó Tư Việt dẫn tôi đến một cửa hàng tư nhân chọn quần áo, chọn trang sức.

Chủ tiệm là một mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, ngoài miệng lại nói tiếng Trung lưu loát.

“Muốn phong cách gì?” Cô ấy đo ngực tôi, cười hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ: “Đoan trang một chút đi.”

Dù sao bây giờ tôi là Phó phu nhân, phải đoan trang, không thể làm mất mặt Phó Tư Việt.

Nhưng mỹ nữ kia lại đánh giá tôi từ trên xuống dưới vài lần, ý vị thâm trường nở nụ cười.

“Hôm nay là sinh nhật của Tư Việt, hay thử đổi phong cách khác thì sao nhỉ?”

Lúc tôi mặc váy dài màu đỏ đi ra, Phó Tư Việt đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

Cúp điện thoại xong xoay người nhìn về phía tôi, trong tầm mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rất rõ ràng.

Tôi nhìn người phụ nữ trong gương.

Váy đỏ như lửa, tóc búi cao lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế.

Eo nhỏ hẹp, đùi đẹp thon dài, trước ngực còn có một khe rãnh như ẩn như hiện.

Tôi chưa bao giờ thấy qua chính mình đẹp đến không thể tả như vậy.

Thế nhưng váy ngắn hở đùi, tôi có chút bất an: “Có nên thay đi không?”

Hắn không nói gì, chỉ chọn một chiếc dây chuyền hồng ngọc.

Đi tới phía sau tôi, tự tay đeo sợi dây chuyền kia lên cho tôi.

“Không cần.” Ngữ khí hắn bình tĩnh: “Như vậy rất đẹp.”

Dây hồng ngọc rực rỡ chói mắt.

Mà ngón tay hắn không cẩn thận xoa qua cổ tôi, bất ngờ không kịp đề phòng kích thích một trận run rẩy.

Ngứa quá.

Khi tôi kéo Phó Tư Việt vào cửa, tầm mắt xung quanh đều tập trung lại.

Đi theo hắn hơn ba năm, ánh mắt như vậy tôi đã sớm hình thành thói quen.

Chỉ là lần này, không chỉ có ánh mắt của phụ nữ, còn có ánh mắt của đàn ông.

“Không phải nói Ôn tiểu thư đã trở lại sao? Sao cô ấy còn ở đây?”

“Tôi còn tưởng Phó tổng sẽ không chút do dự đạp cô ấy đi chứ.”

“Aiya, dù sao ba năm, coi như là nuôi chó cũng có tình cảm!”

Nói như vậy, ba năm qua tôi không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, vốn tưởng rằng đã sớm không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm xúc không rõ.

Tôi siết chặt ly rượu, tự nhủ quên đi.

Bọn họ nói đều là sự thật, nhiều năm như vậy tôi luôn nhịn cho qua, còn một năm này không nhịn được sao?

Còn một năm nữa, tôi có thể ly hôn với Phó Tư Việt, cầm 600 vạn đưa mẹ tôi đến một nơi không ai biết sống yên bình cả đời.

“Phó phu nhân.”

Tôi quay đầu đối diện với ánh mắt của một người đàn ông.

Người này tôi biết, đối thủ một mất một còn của Phó Tư Việt, Hàn Yến.

Hắn cười và chạm vào ly rượu của tôi.

“Cô thật sự là càng ngày càng xinh đẹp.”

Tôi cười nói cảm ơn hắn, một giây sau hắn lấy áo khoác từ khuỷu tay đưa cho tôi.

“Nhưng mà, trường hợp này, vẫn phải chú ý một chút.”

Lúc này tôi mới phát hiện, bả vai, lưng, đùi lộ ra bên ngoài của tôi bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm.

Đa số đều là nam giới, rõ ràng và có ý nghĩ sâu xa.

Tôi nhăn mày, có chút không vui.

Còn chưa nói chuyện, bên hông bị một đôi bàn tay to đặt lên, Phó Tư Việt đứng ở bên cạnh tôi.

Hắn nâng sợi dây chuyền trước ngực tôi lên, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng ở đây đều có thể nghe rõ.

“Vợ tôi muốn mặc thế nào thì mặc, đó là tự do của cô ấy.”

Hàn Yến mỉm cười: “Tôi cũng chỉ là có lòng nhắc nhở, dù sao ở đây không chỉ có một mình tôi cảm thấy như vậy.”

Phó Tư Việt nhìn xung quanh một vòng, những người đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình.

Đại lão đánh nhau, đám cá muối bọn họ cũng không muốn gặp tai ương.

Phó Tư Việt: “Cũng đã thế kỷ 22 rồi, chẳng lẽ Hàn tổng còn cảm thấy, phụ nữ mặc váy là để lấy lòng đàn ông sao?”

Hàn Yến nhún vai: “Tôi cũng không nói như vậy.”

Phó Tư Việt mỉm cười: “Vậy anh bảo vợ tôi chú ý cái rắm gì?”

“Cô ấy thích mặc cái gì thì mặc cái đó, Phó gia tôi, các người xứng để nói qua nói lại sao?”

Hiện trường không ai dám nói ra một tiếng, Hàn Yến bị mất mặt tại chỗ còn muốn nói tiếp.

Phó Tư Việt đã nắm tay tôi, xoay người.

“Hàn tổng vẫn nên học cách tôn trọng người khác, sau đó mới có thể chỉ bảo người khác.”

Phó Tư Việt dắt tôi rời xa đám người, tìm một ban công yên tĩnh ngồi ở lầu hai, sau đó cau mày không nói một lời.

Gió đêm thổi qua có chút rét run, tôi ôm chặt cánh tay.

Hắn cởi áo khoác và phủ lên người tôi.

Tôi mím chặt môi: “Cho nên anh cũng cảm thấy, chiếc váy này quá lộ sao?”

Lông mày Phó Tư Việt gân xanh giật giật, hơn nửa ngày mới nói: “Chẳng lẽ không phải em cảm thấy lạnh sao?”

……

Cũng đúng, chiếc váy này hình như là hắn chọn.

“Sao anh lại chọn cái này cho tôi?”

“Đẹp.”

“Nhưng rất lộ đấy? Bọn họ đều cảm thấy như vậy.”

Phó Tư Việt nghiêng đầu, hắn dựa nửa người vào lan can, đôi mắt nhẹ buông xuống nhìn tôi.

“Anh không cảm thấy như vậy.”

“Em mặc chiếc váy này rất đẹp, rất gợi cảm.”

“Những bông hoa đáng lẽ phải nở rộ, và nếu ai đó đã hái chúng, thì đó là người hái chúng không đủ tốt.”

“Mà bản thân hoa, vô tội.”

Thật lâu thật lâu trước kia, mẹ tôi bởi vì thích khiêu vũ, sau khi ăn cơm xong luôn mặc váy khiêu vũ đi ra ngoài quảng trường khiêu vũ.

Trong tiểu khu, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nói bà ấy lẳng lơ, mỗi ngày ăn mặc như vậy cũng không biết để câu dẫn ai.

Việc này bị cha tôi biết.

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ lời ông ấy nói.

“Ăn mặc như vậy, không phải là đi ra ngoài cho người khác chơi sao?”

Kể từ đó, tôi đã mất tất cả những chiếc váy đẹp trong tủ quần áo của mình.

Và bây giờ, có một người kiên định nói với tôi.

Hoa không có tội.

Trong lúc đó, tôi giống như là bị mê hoặc, tiến lên một bước ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Phó Tư Việt, đóa hoa kia của anh là Ôn Khả Khả sao?”

Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống hai vòng, hồi lâu mới nói: “Đã từng là vậy.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Trước khi hắn sắp nói ra miệng, tôi bị ma quỷ ám ảnh kiễng chân, hôn lên môi hắn.

Chắc tôi say rồi.

Đêm đó tôi mới biết, khoảng thời gian không gặp Phó Tư Việt thật ra là hắn cùng Ôn Khả Khả ra nước ngoài khám bệnh.

Hắn tốn rất nhiều công sức và tiền bạc, cuối cùng phát hiện là một sai lầm.

Quả thật có một người phụ nữ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cũng tên là Ôn Khả Khả.

Nhưng không phải Ôn Khả Khả này.

Trước khi về nước, Ôn Khả Khả nói: “Anh vì bệnh của em mà chạy lên chạy xuống lâu như vậy, bọn họ đều cho rằng anh rất yêu em.”

Ôn Khả Khả tiếc nuối, muốn cùng Phó Tư Việt đi du lịch vòng quanh thế giới.

Đây là điều họ từng nói.

Người sắp chết mới nhớ lại điều tốt đẹp trước kia.

Nhưng Phó Tư Việt không muốn.

Cho nên hắn mời bác sĩ tốt nhất, làm trị liệu tốt nhất.

“Chúng ta đã kết thúc từ bốn năm trước khi em lặng lẽ rời bỏ anh.”

Khi đó, Ôn Khả Khả vì tương lai tốt đẹp hơn, từ bỏ Phó Tư Việt.

Sự thật chứng minh lựa chọn của cô ta cũng không sai, cô ta quả thật ở nước ngoài phát triển cũng không tệ.

Cũng không có một người sẽ ở tại chỗ chờ một người cả đời.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.