Người Vợ Hợp Đồng

Chương 1



1

Khi tôi gọi điện thoại báo cho Phó Tư Việt tin tức tôi mang thai, hắn ở đầu dây bên kia trầm mặc chừng ba phút.

“Em đang ở đâu?”

“Bệnh viện thành phố.”

Khi nhìn thấy giấy khám thai viết tên tôi và thời gian mang thai được sáu tuần, mặt Phó Tư Việt đều vặn vẹo.

Hơn nửa ngày, hắn mới quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

“Giang Dữu Ninh? Ông đây chưa từng chạm qua em, em lại nói với ông đây là em mang thai???”

Ánh mắt y tá bên cạnh nhìn tôi vô cùng khiếp sợ, khi nhìn về phía Phó Tư Việt có chút đồng cảm.

Tôi rũ mắt xuống, cắn chặt môi, tỏ ra vẻ ấm ức.

“Đã chạm qua……”

“Ngày sinh nhật anh uống say… coi em là mối tình đầu của anh…”

Ánh mắt thương hại của cô y tá lập tức chuyển về phía tôi.

Đôi mắt Phó Tư Việt thâm trầm, hồi lâu mới nói: “Nếu đã mang thai, thì sinh ra đi.”

“Phó gia sẽ không bạc đãi em.”

Buổi tối, tôi có thêm 500 vạn trong thẻ của mình.

Phó Tư Việt chuyển cho tôi.

Theo lời hắn đây là để bồi thường.

Ba năm trước, Phó Tư Việt bị gia tộc bức hôn.

Hắn chọn tôi, một người mới ra trường đại học.

Ngốc nghếch, dễ kiểm soát, không có tâm cơ gì, quan trọng nhất là thiếu tiền.

Gả cho hắn ba năm, tôi vẫn luôn giữ bổn phận, cũng không gây thêm phiền toái cho hắn, cố gắng làm tốt vị trí Phó phu nhân.

Chúng tôi tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng thực tế không phải vợ chồng.

Phó Tư Việt có người mình thích, tôi luôn biết.

Cho nên kết hôn ba năm, hắn chưa từng chạm vào tôi.

Tôi rất thích cuộc sống như vậy.

Không cần đi làm, không bán mình cho tư bản, nằm ở nhà là có thể kiếm tiền.

Ngoại trừ mỗi tháng trả cố định cho tôi 10 vạn “tiền lương”.

Phó Tư Việt còn thường xuyên dẫn tôi ra ngoài mua sắm.

Trên danh nghĩa là diễn để cho người của Phó gia xem, nhưng quần áo, trang sức, túi xách, là Phó Tư Việt thật sự mua cho tôi chứ không phải diễn xong là đòi về.

Vốn cuộc sống như vậy còn có hai năm có thể hưởng thụ.

Nhưng nửa tháng trước, ngày sinh nhật Phó Tư Việt uống quá nhiều, coi tôi là mối tình đầu của hắn…

Lúc này mới có chuyện sau này.

Chuyện tôi mang thai, tôi bảo Phó Tư Việt không được nói cho người của Phó gia biết.

Bây giờ còn chưa ổn định, đừng để ông nội vui vẻ rồi lại bị hụt hẫng.

Chờ ba tháng ổn định rồi nói sau cũng không muộn.

Phó Tư Việt cảm thấy tôi nói rất hợp lý liền gật đầu đồng ý.

Sau khi biết tôi mang thai, số ngày Phó Tư Việt trở về biệt thự rõ ràng nhiều hơn.

Trước kia một tháng trở về hai ba lần, hiện tại mỗi tuần đều phải trở về hai ba lần.

Còn có chút quan tâm.

Sợ tôi bị đau bụng.

Mỗi ngày nhìn cái bụng không nhô lên của tôi hỏi: “Em nói là con trai hay con gái?”

Hỏi đến mức tôi cảm thấy rất phiền phức, thuận miệng đáp một câu “con trai”.

Hắn đã hờn dỗi cả đêm.

Sau này, tôi mới biết hắn thích con gái.

Qua nửa tháng được làm tổ tông của hắn, mối tình đầu của hắn đã trở lại.

Ngày Ôn Khả Khả về nước, Phó Tư Việt đi tới đi lui rất lâu trong biệt thự.

Tôi hỏi: “Anh không đi đón cô ấy sao?”

Hắn ta nhìn tôi với vẻ do dự.

Tôi dịu dàng cười: “Không sao đâu, em và cục cưng đều rất hào phóng!”

Cuối cùng Phó Tư Việt vẫn đi.

Hắn chân trước bước ra cửa, tôi chân sau liền chạy lên lầu hai, đem hành lý đã sớm thu dọn xong.

Để lại một bản thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn phòng khách, kéo vali bỏ trốn mất dạng.

Tôi bay suốt đêm đến thành phố bên cạnh, trốn ở nhà bạn nửa năm.

Nửa năm sau, dưới sự xúi giục của bạn bè rốt cuộc tôi cũng chịu ra khỏi cửa.

Trong câu lạc bộ cao cấp, chọn hai người mẫu trông có vẻ non nớt.

Khi tôi đang đắm chìm trong hương vị dịu dàng của các em trai, cửa phòng bao bị người ta đẩy ra.

Sắc mặt người tới lạnh như băng.

Hắn im lặng nhìn tôi một lúc lâu, nhếch môi dưới.

“Bà xã, để cho anh tìm được em dễ như vậy sao.”

2

Bên trong là khung cảnh trầm mặc, dần dần tràn ngập sự lạnh lẽo khiếp người.

Phó Tư Việt chậm rãi ngồi ở ghế sô pha, hơi hất cằm về phía tôi, giọng nói trầm thấp: “Lại đây.”

Tôi hận đôi chân của mình.

Cho dù đã qua nửa năm, đối với Phó Tư Việt nói gì nghe nấy vẫn không thay đổi được.

Hắn ôm eo tôi, để tôi ngồi lên đùi, tay xoa bụng tôi.

Ngữ điệu rất nhẹ: “Con trai anh đâu?”

Tôi cúi đầu, chột dạ vô cùng: “Không cẩn thận xảy…… xảy rồi.”

Hắn cười khẽ: “Là xảy hay là căn bản không có thai?”

Xong rồi, sự việc bại lộ rồi.

Phó Tư Việt nói đúng, tôi vốn dĩ không có thai.

Giấy khám thai ban đầu là tôi làm giả.

Mục đích chính là muốn chơi hắn một vố.

Vốn không cần gấp như vậy, nhưng Ôn Khả Khả sắp trở lại rồi.

Mấy ngày trước sinh nhật của Phó Tư Việt, Ôn Khả Khả gửi tin nhắn cho hắn.

“Tư Việt, em sắp về nước rồi! Đến lúc đó bù sinh nhật cho anh nha~”

Tôi đã ký với Phó Tư Việt hợp đồng 5 năm.

Kết hôn giả 5 năm, mỗi tháng hắn cho tôi 10 vạn.

Nhưng Ôn Khả Khả mà quay về, việc ly hôn của chúng tôi sẽ diễn ra sớm hơn.

Tôi tính toán tổn thất khi hợp đồng kết thúc sớm!

Cho nên tôi mượn chuyện hắn ta say rượu, giả mang thai muốn chơi hắn ta một vố.

Đêm đó hắn say thật.

Nhưng hắn trở về ngả đầu liền ngủ.

Không phát điên, cũng không nhận lầm tôi là Ôn Khả Khả.

Tôi mặt ủ mày chau: “Phó tổng, tôi sai rồi.”

Hắn chậm rãi nâng cằm tôi.

“Giang Dữu Ninh, em đây là đang lừa gạt anh.”

“Anh có thể báo cảnh sát.”

Tôi liền run rẩy.

“Cái này cũng dễ thương lượng mà, 500 vạn kia tôi một xu cũng không hề tiêu, tôi cũng có thể trả lại cho anh.”

Chủ yếu là nửa năm nay không có thời gian tiêu, chỉ vội vàng trốn hắn.

“Anh không cần tiền.” Hắn lạnh lùng nói.

“Vậy anh muốn cái gì?”

“Anh muốn con của anh.”

Tôi bị ép phải theo Phó Tư Việt trở về biệt thự.

Theo lời của hắn mà nói, nước hắt ra ngoài là không thu lại được.

Tiền cũng vậy.

Nếu đã cho tôi, sẽ không có đạo lý lấy về.

Hiện tại, tôi nhận tiền, theo lý nên trả lại cho hắn một đứa con trai.

Tôi trợn tròn mắt: “Anh coi tôi là gì vậy? Tự cấp tự túc được chuyện đó sao?”

Hắn nhướng mày: “Kết hôn nhiều năm như vậy, em còn chưa thực hiện nghĩa vụ làm vợ?”

Tôi che ngực lại.

“Phó Tư Việt! Lúc trước đã nói rồi! Tôi không bán thân!”

Hắn gật đầu: “Lúc trước cũng chưa từng nói tới, em sẽ dùng đứa trẻ để gạt anh?”

Xong rồi, lật thuyền trong mương rồi.

Tôi ngã rồi!

Đêm đó, khi tôi tắm rửa xong đi ra, Phó Tư Việt đã trần truồng nằm trên giường.

Hắn vén chăn lên, dùng ánh mắt ý bảo tôi lên giường.

“Làm…… Làm cái gì?”

Hắn cười để lộ ra hàm răng trắng.

“Tạo em bé.”

“Nhưng mà… ” Tôi do dự.

“Kỳ kinh nguyệt của tôi.”

Nụ cười của Phó Tư Việt cứng đờ trên mặt.

Một giây sau, hắn xuống giường ôm ngang tôi.

Lông mày khẽ nhíu: “Tới tháng mà em còn đi chân trần trên sàn nhà sao? Bụng không đau sao?”

Hắn rón rén đặt tôi ở trên giường, lại gọi dì Trương đi xuống pha cho tôi nước đường đỏ, sau khi nhìn tôi uống hết mới thả lỏng lông mày.

Tôi là thể hàn, mỗi lần tới tháng phải đau vài ngày.

Chỉ là không nghĩ tới chút chuyện nhỏ này Phó Tư Việt sẽ nhớ rõ.

Sau khi uống xong đường đỏ, bụng quả thật đỡ đau hơn.

Tôi thật lòng nói cảm ơn với hắn.

Hắn lại hừ lạnh một tiếng, để tôi nằm xuống.

“Đêm nay anh ngủ ở đây sao?” Tôi nghi hoặc.

Hắn vung bàn tay to, ấn tôi vào trong ngực, dùng hành động chứng minh tất cả.

Kim đồng hồ trên tường đang chỉ 12 giờ, Phó Tư Việt đã cực kỳ mệt mỏi.

Tôi không nói nữa, cẩn thận chỉnh góc chăn giúp hắn, rồi ngủ thật say.

Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung giường với Phó Tư Việt.

Bất ngờ là giấc ngủ cũng không tệ.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, hắn đã đi làm.

Sau khi tôi rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng định ngồi trong vườn hoa nhỏ cho tới trưa, biệt thự lại có khách tới.

Tôi biết mối tình đầu của Phó Tư Việt, Ôn Khả Khả.

Đến tìm tôi sao.

Cô ta có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, khí chất dịu dàng động lòng người, mặc một bộ váy dài màu trắng.

Dì Trương hiển nhiên là biết cô ta, bà gọi cô ta: “Cô Khả Khả.”

Trong khu vườn nhỏ, tôi ngồi trên xích đu, cô ta đứng cạnh hồ nước.

“Cô Giang, tôi là mối tình đầu của Phó Tư Việt, tôi tên là Ôn Khả Khả.”

“Lần này về nước là vì muốn hoàn thành một chút tiếc nuối trước kia.”

“Tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sắp chết rồi.”

Một câu cuối cùng khiến lý trí của tôi loạn lên.

Cũng là một người số khổ.

Tôi đến bên cô ta và nắm lấy tay cô ta.

“Cô Ôn, cô hiểu lầm tôi rồi.”

“Tôi và Phó Tư Việt tuy đã kết hôn, nhưng chúng tôi cũng không yêu nhau.”

“Người anh ấy thích, vẫn luôn là cô.”

Cô ta có chút không tin: “Thật sao?”

“Thật.”