Người Vợ Hợp Đồng

Chương 3



5

Kết hôn bốn năm, nghiêm túc mà nói tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên giữa tôi và Phó Tư Việt.

Cả đêm tôi không ngủ, mà ngày hôm sau hắn đi làm sớm.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình tôi trong lòng không yên.

Không ngờ vài ngày sau, Phó Tư Việt đưa cho tôi một chiếc chìa khóa.

“Cái gì đây?”

Hắn sờ sờ chóp mũi, không được tự nhiên quay mặt đi: “Cho em… một cửa hàng.”

Tôi không nghĩ tới, cửa hàng Phó Tư Việt đưa cho tôi, lại là một cửa hàng thú cưng.

Đứng ở cửa, nhìn thấy cửa hàng thú cưng hai tầng, tôi sợ ngây người.

“Cho tôi sao?” Tôi khó có thể tin được.

Hắn bịt mũi: “Không phải em nói ở nhà nhàm chán, anh kiếm chỗ giải sầu cho em đây.”

Tôi mời hắn: “Muốn tới chơi không?”

Hắn lắc đầu: “Anh không đi, em đi đi.”

Trong cửa hàng này các giống cún đều có hết, có hai con cún đặc biệt thông minh, còn rất thân thiết ở bên chân tôi cọ tới cọ lui.

Tôi rất thích.

Nhưng tôi không biết, Phó Tư Việt, bị dị ứng lông chó.

Khi tôi đến bệnh viện, hắn đã truyền xong hai chai nước biển.

Nhưng phát ban đỏ trên cổ vẫn chưa hết.

Tôi có chút lo lắng, ngữ khí cũng nóng nảy chút: “Anh biết mình bị dị ứng lông chó còn mở cửa hàng làm cái gì?”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Chỉ là lông chó thôi mà.”

Lại còn “Chỉ là lông chó”… Thật sự là đàn ông cả đời luôn hiếu thắng.

Tôi biết tên này mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Cũng lười tranh cãi với hắn, chịu mệt nhọc ở bệnh viện chăm sóc hắn đến nửa đêm.

Chịu không nổi, nằm trên sô pha ngủ quên.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Phó Tư Việt ôm tôi lên giường bệnh ngủ.

“Bởi vì, muốn cho em vui vẻ một chút.”

Tôi cảm thấy Phó Tư Việt thích tôi, nếu không tại sao lại tặng tôi cửa hàng thú cưng chứ?

Khi tôi say mê trong niềm vui với chó, Phó Tư Việt nghỉ đông liền dẫn tôi đi thành phố S một chuyến.

Lúc đầu tôi không biết tại sao, cho đến khi hắn đưa tôi đến khu trượt tuyết ngoài trời lớn nhất thành phố S.

Tôi có chút lui bước: “Tôi sợ chết…”

Hắn túm lấy tay tôi: “Sợ cái gì, có anh mà.”

Lần đầu tiên đứng trên tuyết, tôi sợ đến chân đều run.

Phó Tư Việt ở một bên an ủi tôi: “Yên tâm, đưa tay cho anh, anh sẽ không để em ngã.”

Cũng không biết sợi dây nào chập mạch, tôi tin lời của hắn, đưa tay cho hắn, sau đó ngã đến mông cũng muốn nở hoa.

Tôi tức giận chửi ầm lên: “Trời ạ! Anh muốn chết sao, Phó Tư Việt.”

Hắn cười ha ha: “Muốn học trượt tuyết, sao có thể không ngã được chứ?”

Sau khi đầu gối đập xuống tuyết vô số lần, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được gió gào thét bên tai và sự tự do xuyên qua rừng.

Đứng trên đỉnh núi tuyết, ngắm nhìn thế giới mộng ảo xa xa và mặt trời chiều rơi trên đỉnh núi.

Núi tuyết, mặt trời lặn, gió đêm, tự do và lãng mạn.

Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Phó Tư Việt, tại sao anh lại dạy tôi trượt tuyết?”

Hắn đưa tay vỗ vỗ mũ bảo hiểm của tôi: “Lúc trước không phải là em nói sao?”

Tôi nhớ lại, năm đầu tiên kết hôn, để bù đắp cho tôi, Phó Tư Việt đã từng hỏi tôi muốn gì.

Tôi thận trọng nói muốn nuôi một con chó.

Hắn cau mày, cả người là sự kháng cự: “Đổi cái khác.”

Nhưng lúc đó tôi chỉ muốn nuôi một con chó, cho nên tùy tiện chỉ một quyển tạp chí trên bàn: “Vậy học trượt tuyết đi.”

Những chuyện tôi thuận miệng nói ra, không nghĩ tới hắn luôn nhớ rõ.

Sự ấm áp trong lòng thổi ra toàn thân, tôi đè xuống sự rung động kia, trượt xuống đỉnh núi.

Cuộc sống vốn nặng nề, nhưng trượt lên nhất định có gió.

Bởi vì Phó Tư Việt, tôi yêu trượt tuyết.

Cũng bởi vì trượt tuyết, tôi yêu Phó Tư Việt.

6

Việc kinh doanh của cửa hàng thú cưng không tốt lắm, tôi tìm một số người nổi tiếng trên mạng đến cửa hàng, để tăng lượng tiêu thụ.

Kết quả không tệ.

Mỗi ngày, tám giờ sáng tôi đều đến quán.

Phó Tư Việt có chút không vui: “Em nhờ người quản là được, tự mình đi mỗi ngày không mệt sao?”

Tôi đưa tay nhéo nhéo mặt hắn: “Là anh không hiểu, cái này gọi là dù có đau đớn cũng vui vẻ.”

Mặt hắn tối sầm, trở tay muốn chế trụ eo tôi.

“Giang Dữu Ninh! Lá gan của em càng lúc càng lớn rồi!”

Tôi cười hì hì, xoay người chạy thật nhanh.

Dì Trương ở trong bếp che miệng cười.

Cả hai đều thích chuyện này, tôi và Phó Tư Việt ngầm hiểu.

Như vậy cũng rất tốt.

Vốn cho rằng cuộc sống như vậy ít nhất cũng còn nửa năm nữa, không nghĩ tới, người kia ra tù.

Ông ta đứng trước cửa quán bảo nhân viên cửa hàng mở cửa, bên cạnh ông ta còn có rất nhiều phóng viên vây quanh.

Cầm điện thoại di động, máy quay không ngừng quay.

Nhân viên cửa hàng không dám mở cửa, chó ở bên trong không ngừng sủa về phía ông ta.

Mà ông ta không ngừng gọi tên tôi, trong miệng còn là những từ mắng chửi.

“Ông đây là cha mày. Mày là Phó phu nhân thì thế nào? Còn không phải từ dưới háng ông đây chui ra sao?”

“Tiện nhân, lúc trước đưa ông đây vào ngục giam, món nợ này ông đây phải thanh toán với mày cho rõ ràng!”

“Lão tử nuôi mày lớn như vậy! Mày không phải nên phụng dưỡng cho tao sao?”

“Các người dám không mở cửa sao? Lát nữa tao sẽ bảo nó đuổi việc hết các người!”

“Còn có đám súc sinh kia, lát nữa ông đây sẽ giết hết!”

Tôi cuộn tròn các ngón tay.

Tại sao ông ta lại ra tù sớm như vậy, còn biết tôi mở một cửa hàng ở đây? Là ai ở sau lưng giúp ông ta? Người này là muốn đối phó tôi hay là muốn đối phó Phó Tư Việt?

Không đợi tôi nghĩ kỹ, có người tinh mắt nhìn thấy tôi.

“Phó phu nhân!”

Một đám người trong nháy mắt chạy về phía tôi.

Người cầm đầu là cha tôi, người bị chính tay tôi đưa vào tù.

Ông ta vừa thấy tôi, trong nháy mắt thay đổi tư thế, không ngừng dùng tay lau nước mắt.

“Ninh Ninh à. Cha tìm con không dễ dàng. Cha biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ đánh mẹ con nữa, con nói cho cha biết mẹ con ở đâu, được không?”

Tôi cau mày.

“Ông tìm bà ấy làm gì?”

“Bà ấy là vợ cha! Đương nhiên là cha muốn tìm bà ấy rồi!”

Tôi cắn chặt môi dưới: “Ông cũng biết bà ấy là vợ ông sao, sao lúc trước ông đánh bà ấy bị chấn thương não thì không nghĩ tới bà ấy là vợ ông đi?”

Xung quanh mọi người đều thổn thức, Giang Quốc Thành trong nháy mắt mặt lặng trầm xuống.

Nhưng dường như cố tránh né cái gì đó, ông ta vẫn nặn ra hai giọt nước mắt: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cha, Ninh Ninh, con nói cho cha biết mẹ con đang ở đâu đi.”

Nói xong, ông ta liền muốn tới bắt tay tôi.

Tôi ghê tởm không chịu được, theo bản năng hất ra.

Không nghĩ tới hắn thuận thế ngã sang bên cạnh, người ngoài xem ra là tôi đẩy.

“Ôi, Ninh Ninh à, dù sao cũng là cha con, sao con có thể ra tay với cha?”

Xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Đều là nói tôi không hiếu thảo, đánh cha, không có giáo dục.

Máy quay phim của phóng viên, điện thoại di động của truyền thông cũng không ngừng quay trên mặt tôi, hỏi tôi vì sao đưa cha ruột vào tù, vì sao mặc kệ ông ấy, vì sao không có tình người như vậy.

Móng tay của tôi cắm thật sâu vào trong da thịt, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút gian nan.

Giang Quốc Thành còn muốn đứng dậy: “Ninh Ninh, cha thật sự…”

Ông ta còn chưa dứt lời, một bàn tay thon dài hữu lực kéo tôi vào trong một cái ôm ấm áp.

Xung quanh bị vệ sĩ đẩy cách xa vài mét.

Tôi ngước mắt, nhìn vào trong ánh mắt quan tâm của Phó Tư Việt, mũi lập tức cay cay.

7

Mẹ tôi là một người đẹp nổi tiếng trong thị trấn của chúng tôi.

Bà ấy xinh đẹp, còn thích khiêu vũ, tự học múa mười năm.

Dáng người của mẹ tôi ở trấn chúng tôi luôn là đẹp nhất.

Khi bà ấy còn chưa tới tuổi kết hôn, những người muốn cầu hôn như muốn đạp hỏng cửa nhà ông ngoại tôi.

Nhưng mẹ tôi không chọn ai cả, chọn một người quản lý đạo cụ trong đoàn múa, cũng chính là cha tôi, Giang Quốc Thành.

Ông ngoại không đồng ý hôn sự này, nhưng mẹ tôi kiên trì, cuối cùng ông vẫn không lay chuyển được mẹ tôi.

Năm thứ hai sau khi mẹ tôi kết hôn, tôi ra đời.

Khi đó tôi rất hạnh phúc, có tình yêu của cha mẹ, bà ngoại, ông ngoại.

Nhưng ông ngoại tôi sức khỏe không tốt, qua đời năm tôi bốn tuổi.

Năm sau, bà ngoại tôi cũng qua đời.

Khi đó cha tôi đối xử với mẹ tôi cũng không tệ lắm, ông ấy như người bạn tri kỷ, khuyên nhủ mẹ tôi, dẫn mẹ tôi thoát ra khỏi khoảng thời gian đó.

Năm 10 tuổi, chúng tôi chuyển từ thị trấn lên thành phố, thuê một căn nhà hơn năm mươi mét vuông có hai lầu.

Mẹ tôi muốn ra ngoài tìm việc để chia sẻ gánh nặng cho cha tôi nhưng cha tôi không cho.

Ông ấy nói: “Em chỉ cần phụ trách ở nhà xinh đẹp như hoa, kiếm tiền giao cho anh là được.”

Ban đầu tôi không hiểu tại sao.

Sau này mới biết được.

Hoa quá đẹp, chủ nhân không yên tâm đặt hoa ở ban công, chỉ muốn hoa ở trong phòng, một mình thưởng thức.

Nhưng mẹ tôi không phải là hoa, bà ấy là người.

Bà ấy bắt đầu chịu không nổi sự giam lỏng của cha tôi, làm ầm ĩ, cuối cùng cha tôi cũng đồng ý để bà ấy ra ngoài làm việc.

Mẹ tôi làm giáo viên dạy múa ở một trường tiểu học, còn tìm được một công việc dạy múa ở quảng trường.

Khoảng thời gian đó, lúc tan tầm trở về nấu cơm bà ấy đều ngâm nga hát.

Nhưng đại đa số mọi người không thể chịu được khi nhìn thấy người khác hạnh phúc.

Hàng xóm thường xuyên ở sau lưng nói mẹ tôi ăn mặc như vậy, cũng không biết ở bên ngoài làm gì.

Váy dạy nhảy mặc trên người là kiểu quần áo rất bình thường, nhưng trong mắt những người đó chính là câu dẫn người khác.

Cha tôi bởi vì không chịu nổi chuyện này, tranh cãi với mẹ tôi gay gắt mà trước nay chưa từng có.

Đó là lần đầu tiên cha tôi đánh mẹ tôi, hai mắt ông ấy đỏ tươi, dùng thắt lưng không ngừng quất vào mặt bà ấy.

“Ăn mặc như vậy, không phải là đi ra ngoài cho người khác chơi sao?”

Tôi trốn ở phía sau sô pha, che miệng khóc không ra tiếng.

Mẹ tôi chảy nước mắt nói với tôi: “Ninh Ninh, về phòng, đừng nhìn.”

Bắt đầu từ hôm đó, cha tôi giống như thay đổi thành người khác.

Tôi mới biết, ông ấy có khuynh hướng bạo lực.

Học kỳ hai, tôi nghỉ đông về nhà, ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.

Phòng mẹ tôi bật đèn, còn truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng.

Tôi đẩy cửa ra, mẹ tôi cuộn mình trong góc, người đầy máu, đã hấp hối.

Tôi khóc, bối rối đến không biết làm sao.

Trên đầu bà ấy đều là vết máu, cửa sổ thủy tinh vỡ, tôi liền nghĩ đến là Giang Quốc Thành nắm lấy đầu bà ấy đập vào cửa kính.

Mỗi lần ông ta uống say sẽ mượn rượu phát tiết càng ác độc hơn.

Nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước.

Ông ta từ trong bóng tối đi ra, rút dây lưng trên lưng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tôi.

“Ninh Ninh đã trở lại sao? Trở về vừa đúng lúc.”

Khi dây thắt lưng rơi xuống, mẹ tôi dùng lưng gắt gao che chở tôi.

Trong lúc hỗn loạn, tôi lấy từ dưới giường ra một cây gậy sắt, đó là lúc trước tôi mua trên mạng.

Tôi giơ tay hung hăng với Giang Quốc Thành một chút.

Hắn hôn mê, không chết.

Mà tôi nhân cơ hội báo cảnh sát.

Giang Quốc Thành đánh mẹ tôi đến chấn thương não, tinh thần không tỉnh táo.

Bởi vì tôi ra mặt làm chứng ông ta bạo lực gia đình, hơn nữa trong nhà còn có video.

Ông ta bị kết án 10 năm tù.

Năm đó tôi 15 tuổi, đang học lớp 9.

Sau khi Giang Quốc Thành gặp chuyện không may, họ hàng của ông ấy đều sợ dính vào chúng tôi.

Ngược lại là cậu của tôi, giúp đỡ tôi cho đến khi tốt nghiệp trung học.

Mợ cũng là người tốt, chịu mệt nhọc chăm sóc mẹ tôi ba năm.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi định đi làm kiếm tiền, nhưng cậu tôi không cho.

“Con có thành tích tốt như vậy, không học đại học thì thật đáng tiếc.”

“Con yên tâm đi, cậu và mợ sẽ chăm sóc mẹ con.”

Bốn năm đại học, tiền cậu cho tôi một xu cũng không vô dụng, tôi dùng tiền học bổng để học xong bốn năm.

Sau khi kết thúc đại học, trong lúc tìm việc làm, tôi được Phó Tư Việt để mắt tới.

Tôi quá thiếu tiền.

Muốn kiếm phí trị liệu sau này của mẹ tôi, còn phải trả lại ân tình và tiền bạc cho cả nhà cậu.

Cho nên, tôi đồng ý kết hôn với hắn giả trong 5 năm.