Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 13: Lần nung gốm đầu tiên.



Trong 3 ngày này hắn cũng đã nặn được mấy chục cái bát nhỏ,5 cái nồi lớn đường kính 40-50 cm, 5 cái chảo có thành cao và hai tai dài, 5 cái vung nồi có núm đàng hoàng. Vì sợ nó sẽ dễ bị vỡ, hắn cũng để mấy người què chân làm dầy hơn một chút, đúng, hắn đã trưng dụng mấy người què chân để nặn đồ cho hắn.

Nghe hắn dụ khị về tương lai lấy nồi nấu đồ ăn, lấy bát đựng thức ăn, rồi thịt luộc, rồi thịt nấu, rồi thịt rán, rồi canh rau với thịt, chỉ cần nấu các món đó, dù không được chia thịt ăn, nhưng kiểu gì bọn hắn cũng được uống canh thịt.

Theo cách phân chia đồ ăn hiện tại, những người tàn tật đều thuộc nhóm ưu tiên cuối cùng, nên đã từ rất lâu rồi họ gần như chẳng được phân phát một miếng thịt nào cả, đám trẻ con và phụ nữ vẫn được quay vòng để đảm bảo sức khỏe. Nhưng nhóm già yếu tàn tật gần như bị bỏ qua, và họ cũng chấp nhận điều đó.

Nhiều người đến bây giờ đã quên cảm giác được ăn thịt là như thế nào rồi, thế nên, nghe được tương lai đầy dầu mỡ do hắn vẽ ra, ai cũng hăng hái làm việc, với tinh thần làm việc như thế thì làm sao mà không năng suất cho được, nếu không phải dành phần lớn thời gian để hoàn thành công việc của từng người, có lẽ số lượng sản phẩm sẽ còn nhiều hơn nữa.

Mặc dù hắn biết cách phân phát thức ăn hiện tại sẽ làm cho những người tàn tật già yếu càng ngày càng kém đi, nhưng hắn cũng hiểu, đó là cách mà bộ lạc đã dùng để sinh tồn hằng trăm nghìn năm qua, có lẽ còn lâu hơn nữa, nó không nhân đạo, nhưng nó lại phù hợp với quy tắc sinh tồn nơi đây. Chủ nghĩa nhân đạo chỉ được sinh ra khi con người ta no đủ và có nhận thức xã hội. Hiện tại, kiếm ăn vẫn là mục tiêu hàng đầu của toàn bộ lạc.

Túm cái váy lại, hiện tại hắn đã có mấy chục cái bát, tầm mười cái muôi ba cái nồi ba cái chảo và 3 cái vung. Tất cả đều đã được hong khô, số chưa khô hắn không dám cho vào, vì có cho vào nung chắc cũng nứt vỡ hết.

Đây là lần đầu tiên, nên hắn đích thân tham dự tất cả các công đoạn, đến đoạn cuối cũng xông pha vào xếp đặt luôn.

Phía trong lò, phần để đồ nung, hắn xây theo kiểu bệ tròn bậc thang, giống như cái bánh gato nhiều tầng vậy, xung quanh còn xây thêm 6 cái bục cao hơn một chút để tối ưu hóa không gian, cái lò của hắn không được to, nên hắn phải nghĩ ra nhiều cách làm sao nung một lần nhiều đồ nhất có thể, chiến lược của hắn là lấy số lượng bù chất lượng.

Vì không chắc chắn về mặt kĩ thuật, nên hắn muốn thử xem từ vị trí đặt đến cách thức nặn đồ, độ dầy mỏng. Sau đó cái nào thành công thì hắn lại theo bầu vẽ gáo là ok rồi. Nếu tất cả đều thất bại thì sẽ là do thiết kế lò không đúng.

Không biết thì phải thử, chẳng có cách nào khác được. Đã biết được nguyên lí hoạt động chính, thì hắn tin chỉ cần thử vài lần là sẽ ra cách làm đúng.

Tối ngày thứ 3, sau khi mọi người ăn xong, hắn bắt đầu phân công việc nổi lửa cho mấy người nhận trách nhiệm đốt lò. Hắn muốn đầu tiên sẽ cho một ít củi, cho lửa cháy cả hai bên nhỏ và đều, đến nửa đêm thì tăng dần mức lửa cho lên cao rồi cứ giữ lửa to liên tục trong hai ngày, ngày thứ 3 thì bịt tất cả các lỗ lại và chờ đến khi lò nguội sẽ gỡ hòn đá chặn cửa chính ra và nghiệm thu sản phẩm.

Hắn rất hồi hộp, nhưng hắn cũng rất buồn ngủ, nên sau khi bàn giao công việc xong hắn lại tót đi ngủ và mặc kệ đám người đốt lò ngoài kia. Những ngày sau đó ngoài việc nặn đất, xem lò lửa, hắn còn xây thêm được hai cái bếp lò, một trong hang và một ngoài hang động. Đều là loại bếp lò có thể đốt củi bên dưới và có 3 ổ thoát lửa phía trên. Đây là hắn trù bị sẵn cho việc nấu nướng của bộ lạc sau này.

Bếp lò làm cho lửa cháy tập trung hơn, khi cần ủ lửa cũng dễ hơn. Bếp lò bên ngoài thì chỉ tập trung một cửa lửa, hắn cũng huy động mọi người di chuyển cục sắt thiên thạch ra ngoài. Cục sắt này có vẻ như nặng ngoài dự đoán của hắn, 6 người khỏe mạnh nhất đội săn dùng dây bện quấn lồng mấy vòng mới kéo được nó ra đúng vị trí hắn muốn. Theo thiết kế của hắn, cái cục này sẽ tạm dùng làm cái đe sắt trước khi hắn nghĩ ra cách xử lý nó. Hiện tại, nó quá lớn và quá cứng, hắn cũng chỉ đành nhìn xem mà bất lực.

Hòn đá còn lại cũng không nhẹ nhàng gì, chỉ có thủ lĩnh mới đủ sức vác nó qua đầu, số còn lại chỉ có thể nhấc lên một chút. Giống như lần đầu tiên hắn nghe hai cục sắt va nhau, chính là một người cố nhấc nó lên để ghè vào cạnh một tảng đá khác, nhưng không đủ sức, bị vuột tay nên nó mới lăn va vào cục còn lại.

Sau khi hoàn công hai cái bếp lò và hai cục sắt thiên thạch. Hắn bỗng thấy nể phục tổ tiên của bộ lạc này, một tảng thiên thạch nặng như vậy, bọn họ đã dùng cách gì mới kéo được nó về hang đá này.

Hắn vẫn nghĩ đây chỉ là hai hòn thiên thạch sắt dạng quặng, nhưng thực ra, đây chính là loại thiên thạch hợp kim sắt niken. Trong quá trình rơi ma sát vào khí quyển trái đất, sắt và niken đã tan chảy tạo lên một dạng hợp kim của thép không ghỉ, nếu không, sau bao năm vạ vật nó đã ghỉ thành một đống mạt sắt rồi. Dù sao cũng kệ nó, chuẩn bị sẵn mọi thứ ở đó, xong xuôi vụ đồ gốm rồi tính tiếp.

Cuối cùng, lò gốm cũng đã nguội, cả đám hồi hộp đứng ở cửa lò chuẩn bị khui viên đá chắn cửa ra kiểm tra thành quả. Hắn cũng tâm thần bất định, nếu làm một lần có sản phẩm thành công ngay thì thật hoàn mĩ, trí tuệ của hắn trong lòng người toàn bộ lạc sẽ được tăng cao.

Ngoài ra, nó còn là công sức của gần 10 người khỏe mạnh chuyên chỉ phục vụ hắn, số này là những lao động được cắt giảm để đào đất, kiếm củi, kiếm đất ụ mối về cho hắn. Phải chú ý là, trong đó có 2 người thuộc đội săn phải cắt giảm để chuyên đi lấy đất sét cho hắn, đội săn phải bổ sung bằng 3 phụ nữ có con nhỏ để đảm bảo nguồn thịt cho toàn bộ lạc.

Vì một ý tưởng chưa được kiểm chứng của hắn mà bộ lạc đã xáo trộn cơ chế lao động thông thường. Tất cả những thứ này là kết quả từ lòng tin mà hắn đã đem đến cho mọi người qua việc tạo ra cái gùi cho bộ lạc. Nếu lần này hắn không đưa ra được bất cứ một biểu hiện thành công nào, có lẽ sẽ không ai nói gì hắn, nhưng niềm tin của mọi người lên hắn cũng sẽ giảm sút rất nhiều.

Nhưng thôi, thành công nó cũng thành công rồi, thất bại thì là mẹ thành công, thế nên hắn loi choi ra lệnh mở cửa kiểm hàng. Vì lò đóng cửa ủ trong khi than củi vẫn còn cháy rừng rực, nên chắc chắn không khí trong lò đã đốt hết, có chăng cũng chỉ còn khí độc mà thôi, mặc dù đã tháo lỗ ống khói nhưng hắn vẫn dặn mọi người sau khi kéo hòn đá ra thì tránh lùi ra xa hướng đầu gió, hắn thì dĩ nhiên đã chọn vị trí đẹp nhanh hơn ai hết.

Sau một lúc hì hục, cửa lò cũng được cậy ra, một luồng khói bụi với cặn tro tràn ra ngoài. Vì được dặn trước nên ai lấy đều cong te chạy. Chờ một lúc khi gió lùa vào thổi hết đám tro bụi lởn vởn bên trong lò đi. hắn mới cẩn thận ngó vào. Giây phút này hắn cũng phải lẩm nhẩm cầu trời khấn phật cho hắn một cái thành công thôi cũng được, hắn không tham lam, chỉ cần một cái thành công là hắn có thể chứng minh với mọi người, sau khi nung đất lên, đất sẽ cứng như đá và không bị ngấm nước nữa.

Đập vào mắt mọi người là đống nồi niêu xong chảo, bát, muôi. chỉ có vài cái để dưới bị ảnh hưởng va đập khi đưa củi vào quá đà, mấy cái ở trên cao vẫn nguyên vẹn. Nhưng tất cả đều đen thùi lùi chứ không còn trắng giống như lúc mới cho vào nữa. Sau khi xác nhận mọi thứ đã nguội lạnh, hắn cử một người chui vào lấy đồ ra, hai thùng nước đã được chuẩn bị sẵn để rửa và kiểm tra độ thấm nước.

Tất cả đồ đã được lấy ra ngoài, hai mắt hắn tỏa sáng, ánh mắt của mọi người thì tò mò, hắn đi xung quanh đống đồ đạc, cầm một cái bát cho vào trong nước rửa. Tuyệt vời, đây chính là một cái bát sứ, không bị nứt, hoàn hảo, thậm chí hắn còn cảm nhận được độ bóng khi sờ vào bên trong. Một điều khiến hắn chưa được ưng ý lắm đó là tất cả mọi thứ đều ám đen màu khói, và không rửa đi được, mà kệ nó, dùng được là được, quan tâm làm gì đến màu sắc.

Lớp khói đen bị ám vào cũng gần như bị nung hòa cùng với chất liệu luôn rồi, nhìn có vẻ như được tráng một lớp men màu đen vậy, sau khi tự tin thử trà kì mà không thấy phai màu, hắn quay lại nói với mọi người. Thành công rồi, lần sau cứ như vậy mà làm thôi. Giờ cùng kiểm kê xem có cái nào bị nứt không, nếu bị nứt là hỏng phải vứt đi rồi.

Nhận lấy cái bát từ tay hắn, mấy ông già chuyền tay nhau xem, gõ gõ thử, sờ sờ thử, đựng thử nước, kì cọ thử xem có bị rã ra giống như đất sét nặn phơi khô không. Khi tất cả mọi người đều xác nhận, nó cứng như đá và không ngấm nước, tất cả đều hứng khởi. Điều đó có nghĩa là sau này họ có thể húp một phần nước canh thịt rồi. Hiểu và chấp nhận địa vị của mình ở trong bộ tộc không có nghĩa là họ không muốn ăn thịt nữa.

Mấy bô lão thì lại mừng như điên, họ nhìn thấy một tương lai không cần phải mài đồ đá nữa, chỉ cần nặn đất và cho vào nung là được thứ mình mong muốn, cũng cứng rắn như đá vậy.

Khi hắn nghe được ý tưởng này của mấy ông già cũng giật mình, mấy ông già này liên tưởng thật nhanh, chứng tỏ sức sáng tạo của bộ lạc là không hề có vấn đề gì, chỉ là trước đây chưa có ai đưa ra được cách làm như vậy, và cũng không có thời gian suy nghĩ mấy cái tưởng chừng như chẳng liên quan đến việc kiếm thức ăn như thế này.

Hiện tại, được mở ra cách suy nghĩ mới, được yên tâm về nguồn thức ăn, sự sáng tạo của con người bắt đầu được thể hiện. Có lẽ đây chính là thời kì bùng nổ về sức sáng tạo về những ý tưởng mới mẻ. Chính hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc làm vũ khí bằng cách nung gốm sứ.

Hắn chỉ mới nghe thấy thời đồ đá, đồ đồng, rồi đồ sắt, chứ chưa nghe thấy thời đồ gốm bao giờ. Tư duy của hắn vẫn là tư duy của người hiện đại, suy nghĩ của hắn cũng luôn là làm sao để xử lý cục sắt kia thành các công cụ cần thiết, nên hắn không nghĩ đến việc nung vũ khí bằng gốm là điều hiển nhiên, hơn nữa, gốm tuy dễ tạo hình nhưng cũng rất giòn. Nó không phải chất liệu lí tưởng để làm vũ khí.

Có lẽ, trong lịch sử cũng có những thời đại người ta nghĩ ra việc dùng gốm sứ làm vũ khí sau khi phát hiện ra chất liệu này, nhưng nhanh chóng thải loại nó vì phát hiện ra nhược điểm mang tính trí mạng của nó. Nhưng nếu làm những vũ khí dùng một lần có khi cũng vẫn là giải pháp tốt, như mũi tên chẳng hạn. Nhưng bộ lạc cũng chẳng có cung, hắn cũng chưa nhìn thấy cái gì khả dĩ để làm cung tên cả. Mà có hai cục sắt bự chảng kia, quan tâm vũ khí gốm làm gì.

Sau khi được hắn phân tích nhược điểm của vũ khí bằng gốm, các bô lão đã bớt nhiệt tình đi một phần, nhưng vẫn rất hào hứng về cách nấu nướng đồ ăn mà hắn miêu tả. Nên không có ảnh hưởng nhiều. Vài bô lão vẫn đang nghĩ về những mũi thương, thay vì mài đá tốn khá nhiều công, và sự hên xui khi đập đá không đúng hình dạng, bây giờ chỉ cần nặn đất rồi phơi khô, nung vài ngày là được một loạt mũi thương như ý, dùng một lần hỏng cũng đâu có sao, đâm được vào con mồi một lần là đủ.

Hắn vẫn chưa nói cho mọi người ý tưởng của hắn về đồ sắt, vì hiện tại hắn vẫn chưa có giải pháp gì hay ho cả.

ba cái nồi, ba cái chảo chỉ bị hỏng một cái nồi, số còn lại đều thành công, đám bát có vài cái bị nứt, vài cái chín không đều có vẻ bị nứt nẻ ngấm nước. Phần còn lại đều nhìn có vẻ ngon lành, đẹp mắt. Hắn còn đang nghĩ đến cái bàn quay tròn, nếu có cái bàn đấy, đồ sứ mà hắn làm ra sẽ tròn xoe đẹp không tì vết chứ không méo mó bất quy tắc như bây giờ. Cơ mà tương lai đấy còn xa lắm, hắn chỉ mơ tưởng một tí thôi, rồi lại trở về thực tại.

Bây giờ, mục tiêu của hắn là phổ cập đồ gốm sứ đến từng người trong bộ lạc, thậm chí làm dư ra để phòng hờ bị hỏng. Theo như dân số bộ lạc hiện tại, có lẽ phải 4-5 lần nung nữa mới đủ mỗi người một cái trên tay. Lượng đất hiện tại vẫn còn, nhưng lượng củi đã vơi dần, mấy hôm nay nhóm lấy củi phải hoạt động nhiều hơn, vì lượng củi tiêu hao là quá nhanh. Việc duy trì ba cái bếp khiến bộ lạc phải cử thêm vài đứa nhỏ sang nhiệm vụ kiếm củi.

Tối nay, hắn sẽ phổ cập món nấu đến mọi người, có lẽ không có muối sẽ khiến đồ nấu hơi nhạt. Nhưng với bộ lạc chưa bao giờ biết đến muối là cái gì thì có lẽ cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Đến tối, khi toàn bộ mọi người đã về đủ, các bô lão đã đem những đồ gốm sứ ra cho mọi người thưởng thức, ai cũng ngạc nhiên khi thấy đám đất mềm hôm trước sau khi đem đốt nóng trong lò lại trở lên cứng rắn như thế này.

Theo hắn, những sản phẩm này phải được coi là đồ sứ, chứ không hẳn là đồ gốm, chỉ tiếc, kiến thức của hắn về khoản này là mù tịt thế nên chính hắn cũng không biết phân biệt như thế nào. Chỉ biết đồ mà hắn nung ra lần này cứng chắc và khi cầm va khẽ vào nhau phát ra tiếng leng keng giống như tiếng bát đĩa va chạm nhau. Trong trí nhớ của hắn cũng chỉ có vậy.

Sau đó lại là một phen sờ mó suýt xoa, nhưng có lẽ người dân bộ lạc chưa có đủ bộ ngôn ngữ để khen hay tâng bốc hắn, mọi người cũng chỉ có những cử chỉ biểu hiện sự thiện cảm như cười, xoa đầu, và một số các động tác đơn giản khác. Hắn cũng đành tặc lưỡi cho qua vậy, ai bảo mình đầu thai vào cái nơi này, chấp nhận thôi.

Sau đó, mọi người bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho việc ăn uống. Rau quả được rửa qua, vì có ăn thử một số loại rau rừng trước đây, nên hắn cũng cố gắng nghĩ ra cách nấu một nồi canh thịt. Mấy hôm trước, hắn đã được nếm thử thịt thỏ và thịt chuột. Phải công nhận là rất thơm ngon, thịt săn chắc và càng nhai càng ngọt, it nhất là với số lượng răng lợi hạn chế của hắn, hắn đã phải rất cố gắng để có thể nhai nát được miếng thịt thỏ.

Hôm nay, sau khi nướng qua cho lớp mỡ hoặc mùi hôi nếu có được khử đi, hắn bảo mọi người cho hết thịt và xương vào trong hai nồi nước đun sẵn, vì có 3 cửa nên công tác nấu nướng được tiến hành một cách liên tục.

Sau khi nồi thịt được luộc chín, hắn dùng muôi vớt thịt bỏ ra 3 cái chảo lớn, đun lại nước và cho rau rừng vào đun tiếp. Nước vừa sôi thì lập tức bê nồi sang bên, và cũng vớt rau sang cái chảo khác, chờ một lúc cho đồ ăn nguội dần. Các bô lão bắt đầu tiến lên phát thịt và rau như mọi khi, mọi người có vẻ cũng hồ hởi muốn thử món thịt luộc, có lẽ nó cũng không khác nhiều so với món thịt nướng, đôi khi, thịt nướng còn có hương vị tốt hơn.

Nhưng điểm khác nhau nằm ở nồi nước canh hầm xương đang chờ nguội chứ không phải ở những món này. Khi mọi người đã ăn xong thịt và rau quả, món chính của hắn mới bắt đầu nguội và sẵn sàng ra sân.

Mỗi người một bát, uống xong trả lại để quay vòng. Riêng hắn có một cái bát và thổi chờ nguội ngay từ khi nồi canh được bắc ra, thấy đã đủ nguội để mình có thể uống, hắn lập thức đưa lên miệng thử. Ngọt, canh rất ngọt, ngọt vị thịt với xương hầm, thêm một chút vị của các loại rau rừng càng thêm ngọt. Mọi người đã chờ đợi rất lâu, hương canh bay ra từ khi nãy đã kích thích vị giác của mọi người một cách ghê gớm, cộng thêm tâm lí ám chỉ của hắn, mọi người có vẻ như đã không chờ đợi thêm được nữa.

Người được uống canh ngay sau hắn chính là thủ lĩnh, cầm cái bát sứ méo mó chứa đầy canh thịt, thử xem nhiệt độ có quá nóng không sau đó, ngửa cổ làm một ngụm lớn. Sau đó là ánh mắt mê li và vẻ mặt đầy thỏa mãn, không cần miêu tả thêm bằng lời nữa, phó thủ lĩnh cũng vội vã tiến lên nhận lấy một bát canh thuộc về mình, còn thủ lĩnh vẫn đang dư vị lại bát canh mình vừa uống xong, tần ngần ở nơi đó.

Mọi chuyện được đẩy lên cao trào khi nhóm cuối cùng, chính là nhóm người già, bệnh và tàn tật được thưởng thức bát canh, nhiều người đã vui đến phát khóc lên vì được nếm lại hương vị của thịt, có lẽ, đây là cách duy nhất hiện tại có thể bổ xung thêm chút dinh dưỡng cho đám người này, và cả đám con nít đang tuổi lớn nữa.

Có lẽ, hắn vẫn chưa đánh giá đúng tầm quan trọng của thịt với đời sống bộ lạc khi chưa có nguồn bổ xung muối nào khác. Đối với hắn, nồi canh thịt cũng chỉ có vị ngọt của thịt luộc với xương, nó thiếu rất nhiều gia vị để được đánh giá là ngon. Nhưng với những người đã rất lâu không được ăn thịt, có lẽ đấy là món mĩ vị nhất mà họ được thưởng thức.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã mang một chút gì đó sùng bái sau khi được thấy ích lợi của hai đồ vật mà hắn đã làm ra. Uy tín mà hắn có hiện tại có lẽ chưa đủ để hắn nói gì mọi người cũng mù quáng tin theo. Nhưng nếu bây giờ hắn đưa ra ý tưởng và giải thích công dụng món đồ hắn có ý định tạo ra, bộ lạc sẽ dồn sức lại để cung cấp sự trợ giúp tối đa cho hắn.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại