Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 12: Ra ngoài




Chìm vào giấc ngủ sau khi tưởng tượng ra cảnh mình có thể đứng ngoài vách núi nhìn ra thiên nhiên, nhìn lên bầu trời, nhìn xem ánh trăng, nhìn bất cứ cái gì hắn muốn và nhìn bất cứ khi nào hắn thích, túm lại, hắn muốn ra khỏi cái hang động này sớm nhất có thể.

Khi hắn tỉnh dậy, trời đã về chiều muộn, ánh sáng hắt vào cửa hang đã yếu, bên ngoài có lẽ trời cũng đã bắt đầu mờ tối. Có lẽ vì hoạt động đầu óc quá nhiều, nên cơ thể hắn cần một giấc ngủ dài hơn để hồi phục và phát triển. Các bô lão đã dậy và loẹt quẹt mài đá, nhưng có vẻ như vẫn đang thảo luận về thu hoạch của ngày hôm nay, mọi người đang rất mong chờ thành quả của phát minh đầu tiên trong bộ lạc. Mẹ hắn đang ngồi đan hai cái gầu nước tròn, chính là đan theo chỉ dẫn của hắn, hai cái gầu tròn nhỏ nhỏ sẽ dễ xách và cân bằng hơn là một cái lớn.

Mọi thứ có vẻ như đang thay đổi một cách tốt đẹp. Hiện tại ai nhìn thấy hắn cũng cười tươi, tiến lên bế hắn, xoa đầu khích lệ, vì hắn là một đứa bé thông minh, đã nghĩ ra một ý tưởng giúp cho mọi người có thể có nhiều thức ăn hơn.

Rồi thời gian kiểm nghiệm thành quả đã đến, hôm nay, mọi người rất dễ dàng dùng cả hai tay leo dây trở lại cửa hang mà không phải quá chú ý đến việc làm rơi đồ ăn xuống núi, trên lưng ai cũng là môt cái gùi đựng đầy hoa quả và rau dại. Sau khi tất cả mọi người của đội hái lượm đã trở về, tất cả số gùi đựng thức ăn được tập trung lại, số lượng đồ ăn mặc dù chưa được đổ ra cũng có thể thấy tăng gấp nhiều lần so với trước đây. Gương mặt mọi người ai cũng hân hoan, chỉ còn chờ đội săn trở về với lượng thịt như trước đây, bộ lạc sẽ bắt đầu liên hoan tưng bừng rồi.

Không làm mọi người thất vọng, thủ lĩnh cũng đã dẫn đội săn trở lại, dù không tập trung vào việc thu hoạch rau quả, nhưng mỗi người cũng đeo một cái gùi loại đã được cải tiến. Có lẽ vì tính nguy hiểm của việc săn bắn, nên đội săn được ưu tiên sử dụng sản phẩm mới này.

Có lẽ, cả bộ lạc đã thức xuyên đêm để chế tạo gùi cho mình. Qua vẻ mặt mệt mỏi của mọi người, hắn nhận ra điều đó. Nhưng nhìn vào thành quả số lượng thức ăn ngày hôm nay, ai cũng đang trong trạng thái hưng phấn. Đám thợ săn mang về hai con thỏ cùng một chuột, hắn gọi nó là con chuột, vì nó có hình dạng giống con chuột, chứ về hình thể, nó to như một con chó béc giê loại lớn.

Ngoài ra, trong gùi của đám thợ săn còn mang về thêm một số loài côn trùng nhỏ hơn như vài loại châu chấu và một số trái cây loại ngon. Với lượng thức ăn dồi dào chưa từng thấy, các bô lão đã bắt đầu bận rộn phân loại, một số loại hoa quả có thể để trong thời gian ngắn sẽ được giữ lại làm thức ăn dự trữ. Số còn lại sẽ được rửa sạch, chế biến để chuẩn bị ăn tối như thường lệ.

Khi mọi người đang hồ hởi với lượng đồ ăn dồi dào mới, hắn lại đang quan tâm đến mấy gùi đất tổ mối và đặc biệt là hai cái gùi do hai người của đội săn đi suốt một ngày đường vừa mới về. Vẻ mỏi mệt hiện rõ của hai người này khiến cho hắn hiểu rõ, nếu đây đúng là loại đất sét hắn cần, thì có lẽ việc khai thác số lượng lớn là điều khá khó khăn. Với sở trường chạy trốn của bộ lạc mà cả đi và về cũng mất một ngày, chứng tỏ quãng đường là không hề ngắn.

Cứ tính thử vận tốc trung bình của người đi bộ là 6km một giờ. Vậy khoảng cách từ bộ lạc đến chỗ lấy đất sét ít nhất cũng là 30km. Ở ngay dưới chân núi cũng có một con suối, nhưng không rõ có nguồn đất bùn hoặc đất sét không. Hắn hoàn toàn mù tịt về những thông tin này. Người trong bộ lạc cũng chẳng bao giờ để ý xem đấy này là đất gì, họ chỉ để ý đến những thứ ăn được, và những thứ có thể gây nguy hiểm mà thôi. Và đất sét chính là một nguồn gây nguy hiểm tồn tại trên đường di chuyển nên mới được nhớ đến.

Sau khi kiểm tra số đất được đậy dưới lớp lá, hắn thực sự mừng rỡ, chính là loại đất sét này, trắng tinh, mịn và không lẫn cát. Hai cái gùi đựng đầy đất, số lượng khá khả quan, dư dả để cho hắn thử nghiệm làm đồ gốm sứ. Số lượng củi cũng được đem về rất nhiều, vì trước mặt là rừng già nên có lẽ chỉ riêng về củi là hắn không cần phải lo lắng. Giờ mà cung cấp cho bộ lạc một cái rìu sắt, có lẽ hắn có thể có vô hạn lượng củi để đốt lò. Nhìn rừng cây cao to chọc trời bên ngoài, hắn nhớ đến giá gỗ cao chót vót trên trái đất. Nếu có cách vận chuyển số gỗ ở đây về bán, hắn có thể nằm chơi cả đời được rồi.

Nghĩ đến đây, hắn lại quay đầu nhìn lại hai cục thiên thạch trong góc. Có sẵn nguyên liệu mà cũng chưa nghĩ ra cách nào biến nó thành công cụ, càng nhìn càng thấy tức anh ách trong lòng. Lại than thở về kiến thức của mình không đủ, có lẽ đổi hắn bằng một kĩ sư chuyên về khoáng thạch và luyện kim ở đây, thời kì đồ sắt chẳng mấy chốc sẽ được phổ cập, có lẽ còn luyện ra cả thép không ghỉ cũng không chừng.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, hắn tin rồi sẽ có cách xử lý hai cục sắt đó, tạm tha cho nó một thời gian, đợi đến khi hắn nghĩ ra cách, nó sẽ biến thành búa, rìu, đục, đao, thành bất cứ công cụ gì hắn muốn. Với hai cục sắt to như vậy, thừa sức chế tạo ra các vật liệu cơ bản rồi.

Sau thời gian hạnh phúc nhất của bộ lạc, mọi người đã no nê, thỏa mãn. Hắn đã đề cập với các bô lão và thủ lĩnh bộ lạc về việc nhóm lửa bên ngoài để hắn có thể đi ra ngoài chỉ đạo việc đắp bếp lò, nếu thành công, sau này mọi việc liên quan đến lò nung hoặc lò rèn đều sẽ được bố trí bên ngoài đó. Từ trước tới giờ bộ lạc cũng chưa thử việc đốt lửa ở bên ngoài bao giờ, nên đám bô lão cũng không biết liệu đốt lửa xong đám chim ưng khổng lồ kia có dám lao xuống nữa hay không. Thủ lĩnh thì phản đối việc hắn đòi ra ngoài sân cạnh cửa hang, vì nó quá nguy hiểm, và hắn cũng còn quá nhỏ để có thể chạy trốn nếu chim ưng lao xuống.

Phải kiên trì giải thích một lúc lâu mọi người mới đồng ý với phương án của hắn, trước tiên sẽ để người lớn ra ngoài đốt lửa lúc sáng sớm, sau đó quan sát xem đám chim có dám lao xuống hay không. Hắn cũng dặn mọi người lúc đầu tiên lửa đốt phải lớn, khói cũng phải nhiều, tránh cho việc đám chim thấy lửa nhỏ vẫn lao xuống bắt mồi và dập tắt luôn cả đống lửa. Phải để cho chúng sợ ngay từ lần đầu tiên, sau đó khi chúng đã quen với việc nhìn thấy người đi lại gần đống lửa, chúng sẽ không hứng thú với việc săn giết một con mồi bé tí mà lại có rủi ro cao nữa.

Khi đó, mọi việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Có rất nhiều loài động vật đều hành động theo thói quen, hắn chỉ cần định hướng cái thói quen đó theo ý muốn của hắn là hắn đã thành công rồi.

Dặn dò lại mọi người một lượt về các việc cần làm vào buổi sáng ngày mai, hắn lại chuẩn bị đi ngủ, mấy ngày hôm nay nhu cầu ngủ của hắn lại tăng lên. Có lẽ nguyên nhân chính đến từ việc hắn dùng não quá độ so với cơ thể hiện tại của hắn. Trong đầu vẫn còn mơ màng nghĩ về cách đắp một cái bếp lò sao cho giữ nhiệt một cách tốt nhất, hắn bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, khi nghĩ đến việc nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hắn sẽ được ra ngoài, chính thức ra ngoài để nhìn thế giới này lần đầu tiên trong cuộc đời này. Háo hức phi ra ngoài lấy nước từ trong máng để rửa mặt cho tỉnh táo, hắn bắt đầu đưa mắt tìm kiếm xem các bô lão ở đâu, hắn muốn hỏi kết quả của cuộc thử nghiệm như thế nào. Quay đi quay lại không thấy một bô lão nào, cả hai người già giữ cửa khu sơ sinh cũng không thấy, thay vào đấy là hai người què chân đang thế chỗ.

Hắn ra chỗ bếp lửa, nơi chỉ còn một phụ nữ cũng bị què chân đang ngồi trông. Hỏi ra hắn mới biết, buổi sáng khi lửa được đốt lên, đến khi đám chim ưng ra khỏi tổ đi kiếm ăn, chúng đã bay lượn vòng trên đám khói bốc lên một lúc rất lâu, có lẽ chúng kiểm tra xem có phải rừng đã bốc cháy hay không. Sau khi xác định lửa không lan tràn ra mà chỉ cháy ở một chỗ, chúng đã giải tán đi kiếm ăn, không quan tâm đến đống lửa này nữa, cũng mặc kệ luôn mấy con mồi nhỏ bé đang le ve quanh đống lửa. Đám chim ưng con cũng mấy lần tiếp cận, nhưng thấy lửa cháy và khói bốc lên quá gần lại lượn đi mất.

Hiện tại không còn con chim ưng khổng lồ nào lởn vởn ở khu vực này nữa. Các bô lão cũng đều ra ngoài thông khí hết rồi, đúng là chẳng ai muốn ru rú suốt ngày trong hang động. Chẳng qua trước giờ không ai nghĩ đến việc đốt một đống lửa to chỉ để ra ngoài hít thở không khí mà thôi. Nghe được tin tốt, hắn cũng vội vã chạy xuống cửa hang, hắn cũng muốn ra ngoài. Hắn muốn trực tiếp được nhìn thấy cái thế giới này, một thế giới mà hắn cảm thấy đầy lạ lẫm và tò mò qua lời kể của những người lớn trong động.

Thấy hắn từ trên hang động lon ton chạy xuống cửa hang, sợ hắn theo đà chạy mà lao ra khỏi vách đá, một người canh cửa vội vã đưa tay túm hắn lại, dĩ nhiên, đấy là một hành động mang thiện ý, nhưng là dư thừa đối với hắn, từ chỗ hết dốc đến mép vách đá cách nhau cả dăm mét, hắn sao có thể ngu hồ hồ lao ra ngoài như những đứa trẻ con khác được.

Sau khi thấy hắn đã ổn định và bắt đầu lò dò đi sát vách động rồi lấp ló ra ngoài một cách cẩn thận, người này cũng bỏ tay hắn ra, nhưng cũng vẫn đi theo tránh hắn xảy chân ngã lăn ra ngoài.

Và rồi, lần đầu tiên chính thức trông thấy thế giới này, không còn chỉ được nhìn qua cái miệng hang và những lời kể nữa, hắn đã ra hẳn bên ngoài, năm bô lão và một người giữ lửa đang đứng gần một đống lửa đang cháy lớn. Gió quẩn ở gần vách núi khiến ngọn lửa càng bốc cao và cháy mạnh.

Hắn chỉ nhìn lướt qua rồi đứng dựa lưng vào vách đá ngắm nhìn ra xa xa bầu trời. Một mặt trời đang lên, ánh nắng sớm không gắt, giống như ánh nắng bình minh nơi quê nhà kiếp trước của hắn vậy.

Hướng về phía hai bên nhìn đều là một dải vách đá kéo dài, áng chừng vách đá kéo dài tầm 2km, được chia đôi bởi một cái khe khá rộng. Rộng bao nhiêu thì hắn chưa thò ra mép vách đá để nhìn xuống nên chưa rõ, không phải vì không dám, mà vì sợ người gác cửa thấy hắn có ý định nguy hiểm sẽ ôm hắn vào hang ngay lập tức.

Phía trước mắt là một cánh rừng không xác định được độ rộng, cũng không phải vì nó quá rộng nhìn không thấy cuối, mà vì can bản nó quá cao, vị trí hắn đứng vẫn phải ngửa cổ lên mới nhìn thấy ngọn cây, nếu cửa hang cao 30 mét so với chân vách núi thì rừng cây phải cao cả trăm mét, vị trí cửa hang hiện tại chỉ ở vị trí tầm 1/3 thân cây, ngoài ra thi thoảng hắn còn nhìn thấy một vài cây cao vượt lên khỏi, hắn không rõ cánh rừng này đã tồn tại bao lâu mà có thể có kích thước khổng lồ đến vậy. Khoảng cách từ chân núi đến cánh rừng có vẻ cũng không gần như hắn vẫn nghĩ, hắn nhìn thấy kha khá đá ở khu vực trống trải giữa vách đá và cánh rừng.

Có lẽ chính đá từ trên núi lăn xuống là nguyên nhân tạo nên khoảng trống này. Đây cũng là nguyên nhân khiến người trong bộ lạc phải ra khỏi hang để vào rừng trước khi trời sáng, vì với khoảng trống xa như vậy, nếu mọi người đi thành đàn từ cửa hang ra rất có thể bị đoàn diệt bởi đám chim ưng lởn vởn đi kiếm ăn ngay khi mặt trời mọc.

Hắn nhờ người gác cửa giữ một tay để hắn đi ra ngoài rìa vách núi bên bờ suối, hắn muốn nhìn xuống xem địa hình bên dưới, và đoán xem liệu khu vực này có tồn tại đất sét hay không, nếu có thể lấy nguồn cung cấp đất sét hoặc đất bùn ở gần đây thì sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, khi hắn thò đầu ra nhìn xuống dưới, ngoài một con suối rộng, nước chảy khá mạnh, hắn chỉ nhìn thấy đá và cỏ ở gần bờ, không xuống gần xem thì can bản chẳng có cách nào xác định được. Và độ cao mà mọi người miêu tả có vẻ như không khớp với những gì hắn nghĩ.

Có lẽ phải vượt qua 30m nếu so với mặt nước suối. Với ánh nắng buổi sáng phản chiếu lấp lánh, hắn cũng không xác định được dưới suối này có cá hay không, theo lí thuyết với con suối rộng và sâu như thế này, lượng cá sẽ phải khá dồi dào mới đúng.

Hiện tại, bộ lạc cũng đang không thiếu ăn, nên hắn cũng không cần quan tâm lắm đến việc tìm nguồn thức ăn dự trữ hoặc thay thế. Cái hắn cần bây giờ là tạo ra nhiều sản phẩm mới, tăng chất lượng cuộc sống, cũng như tăng lên tiếng nói của hắn trong bộ lạc. Mục tiêu của hắn là, hắn muốn sau khi hắn nói ra một ý tưởng, mọi người sẽ không một ai đưa ra ý kiến nghi ngờ hoặc phản đối, khi đó, hắn mới có thể bố trí người để thực hiện các ý tưởng của hắn một cách dễ dàng.

Sau khi đã xem xét địa hình, hít khí trời chán chê, hắn bắt đầu chỉ đạo mấy bô lão bắt đầu công việc nhào đất xây lò.

Hoàn toàn không có một chút kiến thức nào về việc xây lò nung gốm hay cái gì tương tự, hắn cũng không hoàn toàn tự tin khi chỉ đạo xây lò. Trong đầu hắn đang nghĩ đến một cái bếp lò được xây dựa vào vách núi, với kết cấu giống như một cái vỏ trứng úp.

Một cái hốc đá nho nhỏ cách cửa hang tầm 5 mét là địa điểm rất phù hợp với ý tưởng của hắn. Hai người trưởng thành khác được các bô lão gọi ra để phục vụ cho việc nhào đất, đây là hai người trong nhóm gầy còm, có lẽ hôm qua là ngày đầu tiên những người này được ăn no, hôm nay khi biết mình được gọi ra làm việc cho một ý tưởng mới của hắn, cả hai đều rất nhiệt tình.

Nước, đất đều đã được đem ra, công việc rất đơn giản, lấy đá đập cho đất nhỏ ra rồi đổ nước, nhào từ từ cho đến khi được một hỗn hợp như đất bùn. Việc xây đắp lò thì khó khăn hơn, vì hắn muốn tạo ra một cái lò hình vòm nên khi xây đắp lò bị sụp vài lần, sau khi quan sát và tổng kết lại nguyên nhân, hắn phát hiện ra là do kết cấu đá và vữa không đủ kết dính, cũng như phần chân lò chưa khô nên không chịu được lực.

Cả một ngày hôm đó, một nhóm già trẻ hì hụi làm việc và tìm cách xử lý để đắp được một cái lò. Đến tối muộn, hắn quyết định, xây thành vách lò dầy hơn, mở rộng diện tích và xây lên cao hơn.

Mỗi ngày sẽ dành một chút thời gian buổi tối đốt lửa phía trong lò để cho khô, hôm sau sẽ tiếp tục xây thêm một phần trên, cứ như thế, thay vì xây một cái lò nhỏ, hắn sẽ xây luôn một cái lò to, rộng tầm 2 mét vào cao cũng tầm đó, với lượng đất hiện tại cũng sẽ không đủ để xây một cái lò to như vậy, đồng thời cử thêm một người khỏe mạnh trưởng thành để đập đá mở rộng đường vào lấy nước ở đáy động, cũng là cung cấp nguồn đá dăm cho việc xây dựng.

Không khí hân hoan vì nguồn thức ăn được thỏa mãn, kể cả những người thuộc nhóm đồ ăn cuối cùng, tuy thiếu một chút thịt, nhưng do lượng rau quả tăng nhiều nên ít nhất cũng được no cái bụng. 3 ngày sau, lò nung đã hoàn thành. Lò cao hơn một chút so với dự kiến, độ cao trần lò khiến cho một người trưởng thành cũng thoải mái đứng ở trong.

Lò chỉ có 2 hướng để đốt củi hai bên một cửa ở giữa làm lối vào đặt đồ gốm sứ, hắn dự định sau khi đặt đồ để nung vào sẽ dùng một hòn đá chặn lại rồi bịt kín. Độ dầy thành lò được hắn tăng cường lên đến 30cm vì hắn sợ thành lò mỏng sẽ không giữ được nhiệt.

ống khói cũng được hắn thiết kế theo kiểu khác thường, hắn nghĩ nếu để ống khói trên đỉnh, lửa sẽ bốc lên và bay thẳng ra ngoài, không có tác dụng cho việc giữ độ nóng phản trở lại trong lò, hắn cho ống khói nằm ở độ cao 2/3 lò và không thoát thẳng ra ngoài mà chúc xuống phía dưới thêm 1/3 thân lò nữa.

Hắn không rõ làm như vậy có ổn không, nhưng do không có google để hỏi nên hắn đành mò mẫm vậy. Nếu lần này mà nung thất bại, hắn sẽ tùy vào tình huống của kết quả mà quyết định cái cần thay đổi. Về lí thuyết thì hắn hiểu cách làm, nhưng về thực hành thì hắn cũng giống đám người trong bộ lạc vậy.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại
— QUẢNG CÁO —