Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 14: Bàn giao công việc



Hiện tại, mọi người vẫn chỉ thấy được những lợi ích trước mắt của đồ gốm sứ, nhưng theo thời gian sử dụng, họ sẽ biết được công dụng của đồ gốm sứ không chỉ là đun nấu và múc nước. Sau khi mọi người vét sạch bát canh thịt cuối cùng. Hắn chuẩn bị công bố kế hoạch kế tiếp. Trước đấy, hắn cần biết nếu có ai từng nhìn thấy hoặc nghe kể lại bất cứ một thứ gì mà hắn chuẩn bị kể tới, chắc chắn bộ lạc sẽ không cần phải lo lắng đến vấn đề thức ăn nữa.

Thứ nhất, cái mà hắn vẫn luôn muốn hỏi, có ai thấy bất cứ một loại đất đá nào có ánh kim không? Hắn muốn tìm kiếm một mỏ quặng kim loại nào đó. Tốt nhất là đồng, vì đồng là kim loại dễ nóng chảy và thực dụng nhất. Cho dù có hơi mềm, nhưng để làm một số thứ như búa, như mũi thương thì vẫn có lực sát thương rất lớn, hoặc đơn giản là làm mấy cái nồi đồng cũng bền hơn đồ sứ rất nhiều. Một cái hay nữa đó là nhiệt độ nóng chảy của đồng cũng thấp hơn gốm sứ, nên để tạo khuôn cũng khá dễ dàng.

Khi nghe hắn miêu tả về các hòn đá có ánh kim, chính là giống hai hòn đá được bộ lạc mang về từ ngày trước. Khi có ánh sáng thì nó phản lại nhìn lấp lánh, xong hắn còn nhờ thủ lĩnh bê cục sắt nhỏ lên quay qua quay lại cạnh bếp lửa cho mọi người nhìn.

Bất cứ một cái gì lấp lánh như thế ngoài nước, nếu có ai nhìn thấy hãy cầm về cho hắn. Ngoài ra, các hòn đá có màu sắc và độ nặng không giống với những loại đá thông thường cũng cầm luôn về cho hắn. Đây là việc rất quan trọng. Nếu tìm được đúng loại đá cần thiết, hắn có thể chế tạo ra một loại đồ dùng không dễ bị vỡ hỏng, bền hơn rất nhiều lần so với đồ đá và đồ gốm sứ.

Thêm nữa, hắn lại nhắc đội săn chú ý những nơi có động vật ăn cỏ tụ tập, nếu thấy, hãy đến thử xem nước, đất, hay bất cứ thứ gì đám động vật ấy tập trung liếm láp có vị mặn hay không, vì sợ mọi người không hiểu vị mặn là cái gì, hắn còn so sánh với vị mồ hôi, vị máu động vật, và nhắc thêm nếu không biết nữa cứ mang một ít đồ đấy về cho hắn.

Sau khi nghe xong, mọi người đều cố gắng nhớ lại xem mình đã từng nhìn thấy cái gì tương tự chưa. Vì hắn nhấn mạnh những thứ đó đều rất quan trọng, nên ai cũng đăm chiêu suy nghĩ.

Một người đàn ông ngập ngừng đứng dậy nói: Khi anh ta đi nhặt đá ở ven rừng, khu vực gần con sông đá, nơi các tổ tiên tìm thấy hai cục sắt, có nhìn thấy một vài hòn đá lấp lóe sáng dưới ánh mặt trời. Nhưng ở vị trí trống trải quá nên anh ta đã không dám ra tận nơi. Nhưng nhìn xa có vẻ giống với hai cục đá đã được mang về này, có điều kích thước nhỏ hơn. Vì nghĩ hòn đá đó cũng nặng và không đập ra được để mài thành vũ khí nên cũng không quan tâm nữa.

Nghe đến đấy hắn đã mở cờ trong bụng rồi, lập tức bảo các bô lão bố trí người tìm cách nào đó an toàn nhặt hết tất cả những hòn đá như vậy về đây cho hắn, hai cục sắt quá khổ kia hắn đành chịu không có cách nào, nhưng nếu như thật sự có những hòn nhỏ hơn, hắn sẽ có cách chế ra những công cụ cần thiết để xử lí chính hai cục sắt to còn lại.

Chỉ cần chế tạo ra một cái búa tạ và một cái kẹp sắt, sau đó thì easy game rồi. Hắn cũng cầu mong vận may lần này sẽ ở bên hắn, vì hắn biết rõ, tìm được sắt nguyên chất trong tự nhiên là điều không thể. Nếu mấy cục thiên thạch này đã bị nung chảy một phần rồi, thì tức là hắn chỉ cần đem nó nung nóng, sau đó gõ lại thành hình dạng hắn muốn là được, chẳng cầu mong nó là sắt nguyên chất hay là không nguyên chất. Dùng được là được rồi.

Hắn nào có biết, sắt hợp kim với niken là thứ chỉ có thể gặp được ở một số mảnh thiên thạch sắt mà thôi. Hơn thế nữa, nó còn mang đặc tính không ghỉ và cứng hơn sắt thông thường rất nhiều. Loại thiên thạch này là không nhiều, cổ đại, rất nhiều loại thần binh đều được tạo ra từ loại này. Lần này, may mắn đang đứng về phía hắn.

Cũng lục tục có những người nói cho hắn đã từng nhìn thấy một số loại đá có màu sắc khác biệt, nhưng lại không phát sáng. Thủ lĩnh còn kể cho hắn về một nơi cũng có hòn đá lấp lánh nhưng lại nhẹ hơn đá bình thường màu đen. Nhưng không ở gần địa bàn săn bắn của bộ lạc, mà nằm trên đường đi đến địa điểm trao đổi phụ nữ của các bộ lạc. Chỗ trao đổi đó cách bộ lạc tầm 5 ngày đi đường.

Hắn thử lẩm nhẩm tính khoảng cách 5 ngày đi đường tầm bao nhiêu km, 1 ngày đi 12 tiếng, mỗi tiếng 6km, một ngày trừ thời gian nghỉ, ăn uống, thì đi được tầm 60km, mà đi 5 ngày liền, tức là nhẹ nhàng cũng cách tầm 250 đến 300km. Bằng khoảng cách từ Hà Nội lên Lạng Sơn luôn rồi. Cái quái gì thế, số lượng con người ở đây thưa thớt đến mức độ này rồi sao.

Thủ lĩnh giải thích cho hắn, hai bộ lạc gần nhất chỉ cách nhau hai ngày đường, nhưng để đến điểm tụ tập và đảm bảo các bộ lạc đều đổi được phụ nữ của nhau, thì các bộ lạc đều phải đến một điểm tụ tập chung, rồi từ đó sẽ trao đổi lần lượt theo từng năm. Cứ mỗi 10 năm, bộ lạc sẽ lại chuyển hướng sang một điểm tụ tập ở hướng ngược lại. Nhưng địa điểm hai nơi này đều là cố định.

Thủ lĩnh có vẻ cũng đã coi hắn như một người nối nghiệp rồi thì phải. Những chuyện này đều nói rất chi tiết. Và nơi mà thủ lĩnh nhìn thấy những tảng đá kia chỉ cách bộ lạc 2 ngày đi đường, nhưng nếu mang đầy đủ thức ăn và nước uống, thì những người đàn ông khỏe mạnh có thể đi về trong hơn một ngày, cũng không phải lo vấn đề an toàn, vì đến tối sẽ nghỉ lại ở một hang động nhỏ, chỉ cần đốt lửa cả đêm, sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Con đường này được mở ra từ rất lâu rồi, các đời thủ lĩnh đều thuộc nằm lòng nó và sẽ truyền lại cho thế hệ kế cận ngay khi cảm thấy chúng có đủ khả năng đi theo. Đây là vấn đề liên quan đến sự tồn vong của bộ lạc, nên không ai dám qua loa cho xong chuyện. Tính ra, người trong bộ lạc hiện tại vẫn rất thuần chân, tất cả mọi hoạt động đều phải dựa trên tôn chỉ duy trì sự kéo dài của bộ lạc.

Theo miêu tả của thủ lĩnh, hắn chưa đoán được đó khả năng là loại quặng gì, đen, lấp lánh, nhẹ. Trong các kim loại mà hắn biết, không có loại nào có đặc tính như vậy, kể cả quặng hình như cũng không có loại nào trùng khớp. Tốt nhất cứ có người cầm về đây hắn tin tưởng khi nhìn thấy hắn có lẽ sẽ nhận ra nó là cái gì.
Sắp xếp hai người đi lấy loại đá này về, chuẩn bị đủ số hoa quả và một phần thịt còn dư lại.

Hắn cũng rất kì vọng đó có thể là quặng sắt, đồng hay cái gì đó tương tự. Vì 100km không phải là một khoảng cách gần, nếu nó chỉ là một loại đá ất ơ nào đấy hoặc một loại đá quý làm trang sức, hắn sẽ khóc vì lãng phí nhân lực.
Cái hắn kì vọng là ngày mai, sau khi nhìn thấy mấy cục thiên thạch còn sót lại được đem về, chúng toàn bộ đều là sắt thì thật tuyệt.

Những người còn lại, vẫn sẽ triển khai công việc đi kiếm ăn, một số phụ nữ sẽ được chuyển sang đội săn, đi sau mang vác con mồi hoặc tìm kiếm con mồi. Các bô lão sẽ tự nung một mẻ gốm sứ mới.

Ngày mai hắn sẽ hỏi các bô lão về việc đi vào xem nguồn nước. Nước tự nhiên chảy từ trong mạch nước ngầm ra thì uống trực tiếp cũng không sao, nhưng nếu nguồn nước có nhiều rong rêu hoặc các loài yếm khí sinh sống, hắn sẽ buộc mọi người phải đun sôi nước trước khi uống, dù gì bây giờ bộ lạc cũng có nồi gốm sứ rồi.

Hắn còn đưa ra ý tưởng về việc tạo men cho gốm sứ, nhưng thú thực, ngoài miêu tả tác dụng của men ra, hắn chẳng biết thêm một tí gì về cách tạo ra nó cũng như nó bao gồm cái gì cả. Lần duy nhất trong đời hắn nghe láng máng thấy bảo men được chế ra từ cách tráng một dung dịch gì đó chiết suất từ lá cây hay tro than không rõ.

Tóm lại, hắn chỉ đưa ra ý tưởng, nếu ai cảm thấy hứng thú có thể tự mày mò, trước kia trên trái đất, những kiến thức đó cũng là do con người mày mò mà ra chứ cũng đâu có sẵn. Hắn tin, có phương hướng để tìm tòi sẽ dễ hơn rất nhiều lần so với việc không biết phương hướng đâu mà sờ lần tiến lên.

Những người tàn tật và già ốm hiện tại đang xem việc làm và nghiên cứu cải tiến gốm sứ là sứ mệnh cao cả rồi. Hi vọng từ việc này sẽ giúp tạo ra những vật dụng hữu ích cho bộ lạc.

Ngoài ra, những phụ nữ mới sinh và đám trẻ con cũng phải tiếp tục học tập đan lát, nghiên cứu thêm cách tạo những nút thắt. Hắn đã suy nghĩ về việc làm một cái vó để bắt cá, nhưng chưa nhìn thấy kích thước cũng như số lượng cá ở suối, nên hắn cũng chưa triển khai kế hoạch đan lưới này, nhưng ít nhất, những người trong bộ lạc đều xác nhận, dưới suối có cá. Thế là đủ.

Mấy con chim ưng dạo này cũng đã quen với đống lửa của bộ lạc, chúng không nhìn chằm chằm và bay lượn xung quanh vào buổi sáng nữa. Bây giờ mọi người có thể thoải mái hoạt động ở cửa hang, chỉ cần duy trì đống lửa cháy liên tục là được. Điều này khiến hắn sáng nào dậy cũng phải ra ngoài tập thể dục hít thở không khí buổi sáng.

Qua thời gian này, hắn lại xác nhận thêm một điều, tỉ lệ oxi trong không khí của tinh cầu này chắc chắn cao hơn rất nhiều so với trái đất. Bằng chứng là lửa ở đây cháy rất mạnh, hắn cũng quan sát lò lung gốm mấy hôm trước, dù hai cửa đốt lò đều khá nhỏ, nhưng hắn không hề cần thổi hay quạt thêm không khí vào, chỉ cần bén lửa thì gỗ củi đều tự động bén lửa và cháy cực kì nhanh.

Một minh chứng nữa cho việc lượng oxi trong không khí cao bất thường là các loài động vật, côn trùng và cây cối ở đây đều to lớn một cách bất thường, dù không có cách nào xác định chính xác tỉ lệ kích cỡ giữa người trong bộ lạc và người của trái đất kiếp trước, bằng trực giác và thói quen khi ước lượng bằng mắt, hắn tin cơ thể người trưởng thành ở đây đều vượt qua 2m5, chính hắn, dù chưa được một tuổi, nhưng hắn cảm nhận sức mạnh của cơ thể mình cũng lớn hơn những đứa trẻ hắn từng thấy trong quá khứ rất nhiều. Dĩ nhiên, nó cũng liên quan đến việc hắn liên tục tập luyện nữa.

Hắn cũng từng đọc một vài bài báo khoa học nghiên cứu về thời kì khủng long trên trái đất, trong bài báo từng nói, nguyên nhân khủng long có kích thước khổng lồ một phần vì nguồn thức ăn dồi dào, và một phần quan trọng khác là thời kì đó tỉ lệ oxi trong không khí của trái đất cũng rất cao.

Kể ra cũng đúng thôi, lượng carbon tồn tại trong tự nhiên hầu hết đều được dự trữ dưới dạng gỗ của thực vật, mà trên hành tinh này, cái hắn nhìn thấy ngoài núi đá chính là rừng cây. Thủ lĩnh cũng đã nói với hắn, nơi xa nhất mà hắn đi đến chính là nơi bộ lạc trao đổi phụ nữ. Mà trên quãng đường đi hầu hết cũng đều là rừng cây, rất ít khi gặp được những khoảng trống lớn.

Hắn ngẫm nghĩ có thể do bộ lạc đang ở trên phía địa hình cao, đầu nguồn nước, nên không có những khu cánh đồng ngập nước theo mùa, nơi những loài cây lớn khó lòng sống sót vì không có nền đất đủ vững chắc để phát triển.

Hoặc đơn giản là hai hướng mà bộ lạc đi đều dựa vào dãy núi nên sao mà nhìn thấy bình nguyên cho được. Con người hiện đang lệ thuộc hoàn toàn vào hang đá và đốt lửa cửa hang để phòng thủ những loài săn mồi cỡ lớn. Thò đầu ra bình nguyên thì sống sao nổi với đám chim ưng khổng lồ hoặc những loài săn mồi bay trên trời.

Có lẽ vài năm nữa khi cơ thể hắn đủ sức chạy trốn trong rừng, hắn sẽ ra ngoài để mở mang tầm mắt. Biết đâu lại lạc vào di chỉ văn minh cổ đại vào đó rồi lượm được bí kíp thần công thời hồng hoang, sau đó đi lên nhân sinh đỉnh phong. Hắn tự yy trong đầu mỗi khi ra luyện tập các bài tập rèn luyện thân thể buổi sáng.
Hắn vẫn chưa từ ý định bỏ kích hoạt ẩn tàng hệ thống hoặc tìm kiếm bí tịch thần công trong đầu.

Hắn nghĩ đến đầu thai chuyển thế hắn còn gặp được rồi, chẳng lí do gì lại không tin vào việc thần ma quỷ quái hay lực lượng siêu nhiên tồn tại trên cõi đời này.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại