Dạ Vũ

Chương 6: Sự Nghi Ngờ Đầu Tiên



Chương 6: Sự Nghi Ngờ Đầu Tiên

Khi Vũ Luân trở về nhà sau v·ụ t·rộm, bầu trời phía đông đã bắt đầu sáng lên.

Thành phố dần tỉnh giấc với những tia nắng đầu tiên len lỏi qua các tòa nhà, nhưng trong lòng Vũ Luân, một cơn bão cảm xúc đang cuồn cuộn.

Anh bước vào căn hộ của mình, mỗi bước đi nặng trĩu bởi chiếc bao tải chứa đầy tiền mặt – số tiền anh vừa đánh cắp từ ngân hàng.

Anh biết mình đã thành công, nhưng thành công này không đến mà không có những hậu quả tiềm tàng.

Anh phải giữ bí mật tuyệt đối về việc này, vì bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến cuộc sống của anh và gia đình rơi vào vực thẳm.

Khi Vũ Luân bước vào nhà, anh thấy Thùy Trang đang ngồi ở bàn ăn.

Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng và mệt mỏi.

Cô đã chờ anh suốt đêm, không thể chợp mắt vì những lo âu về lời hứa trả nợ vào ngày hôm nay.

Nhưng khi thấy Vũ Luân bước vào với chiếc bao tải nặng trĩu, ánh mắt của cô chuyển từ lo lắng sang ngạc nhiên và bất ngờ.

Cô đứng bật dậy, đôi mắt mở to khi nhìn thấy chiếc bao tải.

"Anh đã làm gì thế này, Luân?" Thùy Trang hỏi, giọng nói của cô đầy sự pha trộn giữa lo âu và tò mò.

Cô tiến lại gần, cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Vũ Luân đặt chiếc bao tải xuống bàn, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh. "Em không cần phải lo lắng nữa,"

anh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và thuyết phục. "Anh đã giải quyết xong chuyện nợ nần. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không phải lo về tiền bạc nữa."

Thùy Trang nhìn vào chiếc bao tải, rồi nhìn lại Vũ Luân, đôi mắt cô tràn ngập sự hoài nghi.

"Anh kiếm được số tiền này từ đâu? Chuyện gì đã xảy ra, Luân?"

Giọng cô vừa ngạc nhiên vừa đầy sự bất an, như thể trực giác đang cảnh báo cô về điều gì đó không đúng.

Vũ Luân lắc đầu, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc hơn.

"Em không cần phải biết chi tiết,"

anh đáp, ánh mắt anh ánh lên sự cương quyết.

"Chỉ cần biết rằng anh đã làm những gì cần thiết để đảm bảo tương lai cho gia đình mình. Nhưng điều quan trọng nhất là em phải giữ bí mật chuyện này. Không được kể với ai, không được để ai biết rằng chúng ta có số tiền này."

Thùy Trang vẫn còn bàng hoàng trước những gì đang diễn ra.

Cô nhìn chồng mình, cố gắng tìm kiếm sự thật trong đôi mắt anh.



Dù trong lòng cô tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp, nhưng cô biết rằng Vũ Luân không muốn cô lo lắng thêm.

Cô quyết định không hỏi thêm, ít nhất là vào lúc này. Có lẽ, khi mọi chuyện đã rõ ràng hơn, cô sẽ có cơ hội để hiểu rõ hơn.

Hai vợ chồng cùng ngồi xuống bên chiếc bàn, bắt đầu đếm số tiền trong chiếc bao tải.

Những tờ tiền mới tinh, còn thơm mùi giấy bạc, được xếp thành từng cọc lớn trước mặt họ.

Ánh mắt của Thùy Trang không rời khỏi những cọc tiền khi đôi tay cô run rẩy sờ vào chúng.

Đây là số tiền mà họ chưa từng mơ đến, một số tiền có thể thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi.

Vũ Luân và Thùy Trang đếm đi đếm lại nhiều lần, và cuối cùng, họ phát hiện ra rằng tổng số tiền lên đến gần 10 tỷ đồng.

Thùy Trang gần như không thể tin vào mắt mình.

Cô ngước nhìn Vũ Luân, đôi mắt cô ngập tràn sự hoang mang và kinh ngạc. "Làm sao mà anh có được số tiền này, Luân? Em không hiểu..."

Cô nói, giọng cô yếu ớt và bối rối. Cô biết rằng số tiền này có thể giúp gia đình họ thoát khỏi cảnh khốn khó, nhưng cũng biết rằng nó không đến từ những nguồn hợp pháp.

Vũ Luân nhìn vào mắt vợ, một ánh nhìn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự kiên định.

"Anh đã nói rồi, em không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ dùng số tiền này để trả hết nợ và bắt đầu một cuộc sống mới, không còn phải lo nghĩ về tiền bạc nữa,"

anh đáp, giọng nói của anh như muốn trấn an và kết thúc cuộc trò chuyện.

Thùy Trang gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn đó một nỗi lo lắng không thể nói thành lời.

Cô biết rằng Vũ Luân đang che giấu điều gì đó, nhưng cô cũng tin tưởng anh.

Cô không muốn đẩy anh vào thế khó xử bằng cách hỏi thêm.

Thùy Trang ôm chồng mình, hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp, rằng cuộc sống của họ sẽ trở nên dễ dàng hơn từ đây.

Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô không thể dứt bỏ cảm giác bất an về nguồn gốc của số tiền này.

Đêm đó, khi Vũ Luân đã chìm vào giấc ngủ, Thùy Trang vẫn thức, nằm trên giường với những suy nghĩ rối bời.

Cô biết rằng họ đã có tiền để trả hết nợ, để thoát khỏi cảnh khốn khó, nhưng cô cũng biết rằng sự bình yên này có thể chỉ là tạm thời.

Trong lòng cô, một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên – sợ rằng số tiền này có thể mang lại nhiều rắc rối hơn là giải pháp.

Cô chỉ có thể hy vọng rằng, dù chuyện gì xảy ra, gia đình cô sẽ vượt qua được tất cả.

Sáng hôm sau, bầu không khí trong căn hộ nhỏ của Vũ Luân trở nên nặng nề và căng thẳng một cách kỳ lạ.



Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, nhưng không thể xua tan được cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng Thùy Trang.

Khi hai vợ chồng ngồi xuống bàn ăn sáng, cô cảm thấy một sự bồn chồn lạ thường.

Vũ Luân thì ngược lại, anh tỏ ra bình thản, cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy sự căng thẳng bên trong mình.

Trong khi bữa sáng diễn ra, Thùy Trang, như thường lệ, với tay lấy điều khiển và bật TV để theo dõi tin tức buổi sáng.

Nhưng ngay khi cô bật kênh tin tức, một bản tin đặc biệt lập tức hiện lên trên màn hình, kéo theo sự chú ý của cả hai người.

"Tin tức sáng nay, một v·ụ t·rộm lớn đã xảy ra tại ngân hàng nhà nước đêm qua.

Theo thông tin từ cơ quan chức năng, một lượng tiền mặt lớn, ước tính lên tới hàng tỷ đồng, đã bị lấy cắp.

Hiện tại, các cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra và truy tìm kẻ đứng sau v·ụ t·rộm táo bạo này."

Lời nói của phát thanh viên như những lưỡi dao sắc lẹm, cắt qua không khí trong căn phòng, làm cho cả hai người trở nên bất động.

Thùy Trang sững sờ khi nghe thấy tin tức. Trái tim cô như ngừng đập trong giây lát khi những mảnh ghép trong đầu bắt đầu kết nối với nhau.

Cô quay sang nhìn Vũ Luân, ánh mắt đầy sự nghi ngờ và hoang mang.

Cô không thể che giấu nỗi lo sợ đang dâng lên trong lòng mình.

"Luân... anh có biết gì về chuyện này không? Số tiền mà anh mang về tối qua... có phải là..."

Giọng cô nhỏ dần, như thể sợ rằng chỉ cần nói ra sự thật sẽ khiến mọi thứ vỡ òa.

Vũ Luân cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí và biết rằng mình đang đứng trước một thử thách lớn.

Anh phải đối mặt với nghi ngờ của vợ mà không được phép để lộ ra bất kỳ điều gì có thể làm cô nghi ngờ thêm.

Anh giữ bình tĩnh, cố gắng kiểm soát nhịp thở và ánh mắt của mình. "Không đâu em!"

anh nói, giọng anh trầm và chắc nịch. "Đó chỉ là trùng hợp. Em không cần phải lo lắng về chuyện đó."

Anh cố gắng đưa ra một lời giải thích hợp lý, hy vọng rằng điều đó sẽ làm dịu đi nỗi lo trong lòng Thùy Trang.

Nhưng Thùy Trang không dễ bị thuyết phục. Cô tiếp tục nhìn chồng mình, cố gắng tìm kiếm sự thật trong ánh mắt anh.

Trái tim cô đập mạnh, trong đầu cô xuất hiện hàng loạt câu hỏi chưa có câu trả lời.

"Luân, em cảm thấy không ổn về chuyện này,"

cô nói, giọng đầy lo lắng. "Chúng ta không thể sử dụng số tiền này nếu nó có liên quan đến v·ụ t·rộm đó. Chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn."



Nỗi sợ hãi của cô càng lúc càng lớn, như một quả bóng đang dần bị bơm căng lên, chỉ chờ giây phút nổ tung.

Vũ Luân cảm thấy mọi chuyện đang đi theo hướng mà anh không muốn.

Anh biết rằng anh cần phải kiểm soát tình hình trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Anh đặt tay lên vai Thùy Trang, nhìn thẳng vào mắt cô với một ánh mắt kiên định, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một sự ấm áp mà anh hi vọng sẽ làm dịu đi nỗi lo của cô.

"anh đã hứa với em rằng anh sẽ lo liệu tất cả. Em chỉ cần tin tưởng anh,"

anh nói, giọng anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn đầy uy lực.

"Số tiền này sẽ giúp chúng ta thoát khỏi cảnh nợ nần và sống tốt hơn. Anh đã làm những gì cần làm để bảo vệ gia đình mình."

Thùy Trang im lặng, đôi mắt cô nhìn xuống bàn ăn, đôi tay run rẩy khi cô nắm chặt tách cà phê.

Cô biết rằng Vũ Luân luôn là người có trách nhiệm, luôn đặt gia đình lên trên hết.

Nhưng lần này, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, một cảm giác bất an cứ âm ỉ trong lòng cô, không thể dứt bỏ.

Tuy nhiên, cô không muốn gây thêm căng thẳng cho chồng mình, không muốn anh cảm thấy áp lực hơn nữa.

Nên cô quyết định giữ im lặng, ít nhất là vào lúc này.

Tin tức về v·ụ t·rộm tiếp tục phát sóng trên TV, hình ảnh những chiếc xe cảnh sát và những nhà điều tra đang tiến hành kiểm tra hiện trường khiến không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hơn.

Thùy Trang nhìn chăm chăm vào màn hình, mỗi lần nghe thấy từ "trộm" hay "điều tra" nỗi sợ hãi trong cô lại lớn dần lên.

Cô biết rằng số tiền mà họ đang có có thể thay đổi cuộc sống của họ, nhưng đồng thời, nó cũng có thể mang lại những rắc rối mà họ không lường trước được.

Cô cảm thấy như mình đang bước đi trên một lớp băng mỏng, mà bên dưới là một vực thẳm không đáy.

Khi bữa sáng kết thúc, Thùy Trang dọn dẹp bàn ăn trong im lặng.

Cô cố gắng giữ cho tâm trí mình bận rộn, nhưng không thể ngăn được những suy nghĩ về số tiền và v·ụ t·rộm.

Cô nhìn Vũ Luân, người đàn ông mà cô yêu thương và tin tưởng hơn bất kỳ ai khác, nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa họ, một bức tường mà cô không thể vượt qua.

Vũ Luân đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Trước khi đi, anh nhìn Thùy Trang một lần nữa, trong lòng anh tràn ngập sự mâu thuẫn.

Anh biết rằng mình đã làm điều đúng đắn để bảo vệ gia đình, nhưng cũng biết rằng mọi thứ không bao giờ dễ dàng như anh tưởng.

Anh chỉ có thể hy vọng rằng thời gian sẽ giúp Thùy Trang quen với việc này và rằng cô sẽ không tiếp tục nghi ngờ.

Nhưng trong thâm tâm, anh biết rằng những nghi ngờ đã bắt đầu nảy mầm và chúng sẽ không dễ dàng biến mất.

Và chính anh, Vũ Luân, cũng không thể chắc chắn rằng những hành động của mình sẽ không dẫn họ vào một tương lai đầy nguy hiểm và bất ổn.

Kết thúc Chương 6.