Dạ Vũ

Chương 7: Sức Ép Từ Mọi Phía



Chương 7: Sức Ép Từ Mọi Phía

Đã một tuần trôi qua kể từ vụ c·ướp n·gân h·àng táo bạo mà Vũ Luân đã thực hiện.

Trong suốt khoảng thời gian đó, anh và Thùy Trang cố gắng giữ cuộc sống của mình càng bình thường càng tốt.

Mỗi ngày trôi qua là một thử thách đối với họ, không chỉ về việc che giấu số tiền khổng lồ mà còn về việc duy trì vẻ ngoài bình thường trong khi bên trong, sự lo lắng ngày càng gia tăng.

Họ biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể đưa họ vào tầm ngắm của cảnh sát.

Mỗi sáng, Vũ Luân vẫn đi làm như thường lệ, nhưng anh không còn là người đàn ông bình thường với những lo toan về tài chính như trước nữa.

Anh mang theo mình một bí mật nặng nề, một gánh nặng mà anh không thể chia sẻ với ai, kể cả những người thân yêu nhất.

Mỗi khi ra khỏi nhà, anh luôn giữ cho mình vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng, anh luôn phải nhắc nhở bản thân rằng không được phép lơ là cảnh giác.

Anh biết rằng bất cứ lúc nào, cuộc sống của anh có thể bị đảo lộn nếu có ai đó phát hiện ra sự thật.

Thùy Trang, ở nhà chăm sóc con trai và lo liệu việc nhà, cũng cảm nhận được sức nặng của sự căng thẳng.

Mặc dù Vũ Luân đã cố gắng trấn an cô, nhưng sự lo lắng vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô.

Cô biết rằng vụ c·ướp n·gân h·àng là một tội ác nghiêm trọng, và nếu sự thật bị phơi bày, hậu quả sẽ rất khủng kh·iếp.

Mỗi lần nghe tin tức về vụ c·ướp trên truyền hình, tim cô như ngừng đập, lo sợ rằng một ngày nào đó cảnh sát sẽ gõ cửa nhà họ.

Dù trong tay đang nắm giữ một khoản tiền lớn, Vũ Luân và Thùy Trang vẫn quyết định sống tiết kiệm và thận trọng.

Họ chỉ mua sắm những đồ dùng cần thiết, những thứ phục vụ cho cuộc sống hàng ngày, và tuyệt đối tránh xa những món đồ xa xỉ.

Họ biết rằng bất kỳ dấu hiệu tiêu xài hoang phí nào cũng có thể gây nghi ngờ, và điều đó có thể dẫn đến việc bị phát hiện.

Sự thận trọng trở thành nguyên tắc sống của họ, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để bảo vệ con trai nhỏ bé của mình.

Buổi tối, khi trở về nhà, Vũ Luân luôn dành thời gian theo dõi các tin tức trên truyền hình và mạng xã hội.



Anh đặc biệt chú ý đến mọi thông tin liên quan đến vụ c·ướp n·gân h·àng, hy vọng tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cảnh sát đang tiến gần đến manh mối của anh.

Mỗi lần nghe thấy từ "c·ướp" hoặc "ngân hàng," anh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập trong giây lát, lo sợ rằng tất cả những gì anh đã làm sẽ bị phơi bày trước ánh sáng.

Nhưng suốt một tuần qua, không có thông tin nào về việc bắt giữ hoặc điều tra rõ ràng được công khai.

Điều này khiến anh vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa không khỏi lo lắng.

Anh biết rằng sự im lặng của cảnh sát có thể là dấu hiệu cho thấy họ đang chuẩn bị một cú đánh lớn.

Thùy Trang cũng không thể giấu được sự lo âu của mình.

Cô cảm nhận được sự thay đổi trong tâm lý của chồng, và điều đó làm cô thêm lo lắng.

Mỗi tối, khi nằm cạnh anh, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở của anh, dù anh luôn cố gắng tỏ ra bình thản.

Cô không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra và những hậu quả khôn lường mà họ có thể phải đối mặt.

Dù đã cố gắng không hỏi thêm gì về nguồn gốc số tiền, nhưng trong thâm tâm, Thùy Trang biết rằng điều đó không hề bình thường.

Sự nghi ngờ dần nảy sinh trong cô, nhưng cô không dám đối diện với sự thật, không dám nghĩ đến viễn cảnh gia đình bị phá vỡ.

Trong khi đó, lực lượng chức năng vẫn âm thầm điều tra.

Mỗi ngày, cảnh sát và các cơ quan điều tra khác nhau làm việc không ngừng nghỉ, truy tìm manh mối, phỏng vấn nhân chứng và phân tích mọi dữ liệu có liên quan đến vụ c·ướp.

Vũ Luân biết rõ rằng họ sẽ không dễ dàng từ bỏ, và việc họ chưa có kết quả không có nghĩa là họ đã ngừng tìm kiếm.

Thậm chí, anh còn lo sợ rằng sự im lặng này chỉ là cơn bão trước khi bùng nổ, rằng họ đang chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo để bắt giữ thủ phạm mà không để lại kẽ hở nào.

Anh hiểu rằng họ sẽ không ngừng điều tra cho đến khi tìm ra kẻ chịu trách nhiệm, và điều đó khiến anh luôn phải cảnh giác, luôn sẵn sàng đối mặt với những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng và lo lắng.

Mỗi ngày đối với Vũ Luân và Thùy Trang như một cuộc chiến đấu với thời gian và chính bản thân mình.



Họ không biết mình có thể tiếp tục sống như thế này bao lâu trước khi mọi thứ sụp đổ.

Dù cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng cả hai đều cảm nhận được rằng sự bình yên hiện tại chỉ là tạm thời, và bóng ma của vụ c·ướp n·gân h·àng vẫn đang ám ảnh họ từng ngày, từng giờ.

Khung cảnh thay đổi, đưa người đọc đến trụ sở cảnh sát, nơi mà một cuộc họp căng thẳng đang diễn ra.

Trong căn phòng họp rộng lớn, các lãnh đạo cấp cao của lực lượng cảnh sát đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn, khuôn mặt ai nấy đều thể hiện sự căng thẳng và mệt mỏi.

Trên bàn, những tập hồ sơ vụ án chất chồng, cùng với những tấm bản đồ và hình ảnh từ hiện trường vụ c·ướp được bày ra khắp nơi, như một minh chứng cho sự phức tạp và quy mô của vụ án.

“Đã một tuần trôi qua, và chúng ta vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào đáng kể về vụ c·ướp n·gân h·àng này,”

một trong những lãnh đạo lên tiếng, giọng nói chứa đựng sự lo âu và bực bội.

Ông ta là một người đàn ông trung niên với mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt sắc bén nhưng giờ đây lại lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Điều này là không thể chấp nhận được. Chúng ta đang phải đối mặt với sức ép rất lớn từ cấp trên, và truyền thông thì không ngừng bá·m s·át vụ việc. Mỗi ngày họ đều hỏi chúng ta về tiến triển, nhưng chúng ta vẫn chưa có gì để báo cáo.”

Một cảnh sát trưởng khác, người đã tham gia chỉ đạo cuộc điều tra từ đầu, với khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ, trả lời.

“Chúng tôi đã xem xét tất cả các hình ảnh từ camera an ninh, đã thẩm vấn nhiều nhân chứng, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của thủ phạm. Họ hành động rất chuyên nghiệp, không để lại bất kỳ bằng chứng nào có thể dẫn chúng ta đến họ. Mọi chi tiết đều được lên kế hoạch kỹ lưỡng, từ việc vô hiệu hóa hệ thống an ninh đến việc không để lại dấu vân tay hay bất kỳ dấu vết DNA nào.”

“Chuyên nghiệp là không đủ để giải thích,”

một vị lãnh đạo khác chen vào, giọng nói có phần nghiêm khắc và đầy kiên quyết.

Ông ta là một người đàn ông có kinh nghiệm lâu năm trong ngành, đã từng đối mặt với nhiều vụ án khó khăn, nhưng vụ c·ướp lần này lại khiến ông cảm thấy bất lực.

“Chúng ta đang nói về một số tiền rất lớn đã biến mất. Việc này không thể bị coi nhẹ. Nếu chúng ta không tìm ra kẻ chịu trách nhiệm, cả sự nghiệp của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải hiểu rằng, càng kéo dài thời gian, cơ hội tìm ra thủ phạm càng ít đi.”

Căn phòng chìm vào sự im lặng nặng nề. Tất cả đều hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vụ việc.



Không chỉ là áp lực từ cấp trên, mà còn là sự chú ý từ truyền thông và công chúng.

Mỗi ngày, các tờ báo và đài truyền hình đều đưa tin về vụ c·ướp, và công chúng đang chờ đợi câu trả lời từ phía cảnh sát.

Áp lực đè nặng lên vai của tất cả mọi người trong phòng, và mỗi giây phút trôi qua mà không có tiến triển, họ càng cảm thấy bất lực hơn.

Những tiếng thở dài, những ánh mắt trao đổi lặng lẽ, tất cả đều phản ánh sự căng thẳng đang bao trùm lên cuộc họp.

“Chúng ta cần phải làm gì đó, và nhanh chóng,” một lãnh đạo khác lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Ông ta là một người đàn ông trẻ hơn, với vẻ ngoài cương nghị và quyết đoán.

“Tôi đề nghị tăng cường lực lượng điều tra, mở rộng phạm vi tìm kiếm, và không loại trừ bất kỳ giả thuyết nào. Chúng ta phải lật lại tất cả các chứng cứ, kiểm tra mọi chi tiết một lần nữa. Chúng ta không thể để vụ án này rơi vào ngõ cụt.”

Giọng ông đầy quyết tâm, như muốn khơi dậy tinh thần của cả đội ngũ.

Các lãnh đạo khác gật đầu đồng ý.

Họ hiểu rằng thời gian không đứng về phía họ, và mỗi khoảnh khắc trôi qua mà không có tiến triển nào là thêm một bước lùi trong cuộc điều tra.

Những đề xuất bắt đầu được đưa ra, từ việc tăng cường đội ngũ điều tra viên, sử dụng các công nghệ mới nhất để phân tích dữ liệu, đến việc hợp tác với các cơ quan an ninh khác để mở rộng phạm vi điều tra ra các khu vực lân cận và thậm chí là quốc tế.

Một trong những đề xuất quan trọng là việc tăng cường sự hiện diện của cảnh sát trong các khu vực có khả năng cao mà thủ phạm có thể ẩn náu, cũng như việc triển khai các chiến dịch truy quét trên diện rộng nhằm gây áp lực lên các băng nhóm t·ội p·hạm trong vùng.

Họ biết rằng thủ phạm có thể đã lên kế hoạch kỹ lưỡng và có sự giúp đỡ từ những tổ chức ngầm, do đó việc truy lùng cần phải được thực hiện với quy mô và sự quyết liệt lớn hơn.

Một lãnh đạo khác đề xuất việc sử dụng các biện pháp tâm lý để khai thác thông tin từ những nhân chứng hoặc những người có liên quan gián tiếp đến vụ án.

Họ tin rằng vẫn còn những mảnh ghép chưa được khám phá và việc tạo áp lực tâm lý có thể khiến ai đó mắc sai lầm, để lộ thông tin quan trọng.

Cuộc họp tiếp tục với nhiều kế hoạch được đề xuất, nhưng tất cả đều hiểu rằng không có gì đảm bảo họ sẽ sớm tìm ra câu trả lời.

Mọi đề xuất đều được thảo luận kỹ lưỡng, nhưng trong tâm trí mỗi người, vẫn tồn tại nỗi lo sợ về khả năng thất bại.

Áp lực đang đè nặng lên vai của tất cả, và không ai muốn nghĩ đến hậu quả nếu họ không thể phá được vụ án này.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi phòng với những nỗi lo lắng riêng.

Họ biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và nếu không có bước đột phá nào, sự nghiệp của họ, và hơn hết là sự tin tưởng của công chúng vào lực lượng cảnh sát, sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.

Kết thúc Chương 7.