Dạ Vũ

Chương 5: Đột Nhập Ngân Hàng



Chương 5: Đột Nhập Ngân Hàng

Màn đêm buông xuống, bao phủ thành phố trong một lớp tĩnh lặng đầy bí ẩn. Ánh đèn đường nhấp nháy soi sáng những con phố vắng vẻ, tạo nên một khung cảnh vừa lặng lẽ vừa đáng sợ.

Vũ Luân, trong trạng thái tàng hình, lặng lẽ tiến đến tòa nhà ngân hàng lớn nằm ở trung tâm thành phố.

Từng bước chân anh đều nhẹ nhàng và không một tiếng động, nhưng trái tim anh lại đập mạnh trong lồng ngực, mỗi nhịp đập đều như thúc giục anh tiến về phía trước.

Anh biết rằng mình đã đặt cược tất cả vào đêm nay. Đây là cơ hội để anh giải quyết tất cả những khó khăn mà gia đình đang phải đối mặt.

Khi đứng trước cánh cửa kiên cố của ngân hàng nhà nước, Vũ Luân cảm nhận được sự quan trọng của thời khắc này.

Theo kế hoạch, vào cuối tuần, tiền từ các ngân hàng khác trong khu vực sẽ được vận chuyển về đây, tập trung vào kho tiền lớn nhất của thành phố.

Đây là lúc mà số tiền mặt tại ngân hàng sẽ đạt đến con số khổng lồ – một con số đủ để thay đổi cuộc đời anh.

Anh biết rõ điều này và đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp khi sắp thực hiện hành động phạm pháp.

Anh hiểu rằng một khi bước qua cánh cửa này, cuộc sống của anh sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa.

Vũ Luân hít một hơi sâu, rồi lặng lẽ đi xuyên qua cánh cửa kiên cố của ngân hàng.

Khả năng tàng hình của anh không chỉ làm anh vô hình trước mắt người khác mà còn cho phép anh xuyên qua các vật thể rắn.

Điều này giúp anh vượt qua các hệ thống bảo mật mà không gây ra một tiếng động nào.

Bên trong ngân hàng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn bảo vệ chiếu xuống, tạo nên một không gian đầy bí ẩn và căng thẳng.

Nhưng điều đó không làm khó anh.

Anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng sơ đồ của tòa nhà và biết chính xác mình cần phải đi đâu.

Anh di chuyển một cách cẩn thận, từng bước chân nhẹ nhàng và im lặng.

Đôi mắt anh quan sát kỹ lưỡng xung quanh, nhận ra có vài nhân viên bảo vệ đang trực ban đêm, trong khi phòng quan sát thì đang trống không.

Anh tiếp tục bước qua các hành lang dài và những phòng làm việc tối om, nơi mà vào ban ngày sẽ đầy ắp nhân viên.

Anh đang tìm kiếm đường xuống tầng hầm, nơi anh tin rằng kho tiền của ngân hàng được giữ.

Mỗi bước đi của anh như một bóng ma lướt qua trong bóng tối, không để lại dấu vết gì.

Cuối cùng, sau một lúc dò dẫm trong bóng tối, Vũ Luân cũng đến được cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

Cánh cửa bằng kim loại nặng nề đứng sừng sững trước mặt anh, như thể nó muốn ngăn cản bất cứ ai có ý định tiến vào.

Nhưng với khả năng của mình, Vũ Luân dễ dàng đi xuyên qua nó mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.



Khi bước vào tầng hầm, anh cảm nhận được không khí lạnh lẽo và ẩm ướt bao quanh.

Nơi này khác hẳn với các tầng trên, một sự im lặng đáng sợ tràn ngập không gian, như thể nó đang che giấu một bí mật lớn.

Trước mắt anh, những bức tường bê tông dày đặc bao quanh kho tiền, như muốn bảo vệ những bí mật và tài sản vô giá bên trong.

Vũ Luân tiến gần hơn, đôi mắt anh dán chặt vào cánh cửa kho tiền khổng lồ trước mặt.

Đây là nơi chứa đựng tất cả những gì anh cần – một cơ hội để thoát khỏi những áp lực và khó khăn đang đè nặng lên vai.

Cánh cửa kho tiền đứng sừng sững, được bảo vệ bởi những vòng khóa an ninh phức tạp và gần như không thể phá vỡ.

Nhưng đối với anh, đó không phải là vấn đề. Anh biết mình có thể vượt qua nó một cách dễ dàng.

Anh đứng lặng trước cánh cửa, trong đầu hiện lên những suy nghĩ phức tạp.

Đây là khoảnh khắc quyết định, nơi mà chỉ cần một bước đi sai lầm, anh có thể mất tất cả.

Nhưng giờ đây, không còn chỗ cho sự do dự. Anh đã đi quá xa để có thể quay lại.

Với một quyết tâm sắt đá, Vũ Luân tập trung, cảm nhận cơ thể mình hòa nhập với không gian xung quanh, và chậm rãi bước qua cánh cửa, như thể nó chỉ là một lớp không khí mỏng.

Bên trong kho tiền, một cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra trước mắt Vũ Luân.

Những chồng tiền mặt được xếp gọn gàng trên các giá đỡ, hàng loạt két sắt chứa đầy tiền mặt và tài sản có giá trị khác.

Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn khẩn cấp trên trần chiếu xuống, làm nổi bật sự giàu có mà anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

Căn phòng yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở của mình hòa lẫn với nhịp đập của trái tim.

Đây là kho báu, là cơ hội mà anh cần để thoát khỏi tất cả những khó khăn đang đeo bám.

Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm và nguy hiểm mà hành động này mang lại.

Vũ Luân đứng lặng người, mắt nhìn chăm chú vào số lượng tiền khổng lồ trước mặt.

Từng tờ tiền được sắp xếp một cách cẩn thận, từng két sắt chứa đựng những giá trị không thể đo đếm.

Đây là cơ hội của anh, nhưng nó cũng là cái giá anh phải trả.

Anh biết rằng một khi đã lấy đi số tiền này, anh sẽ trở thành mục tiêu của cơ quan chức năng và những kẻ săn đuổi khác.

Anh không còn đường lui, nhưng anh cũng không thể quay đầu lại.

Quyết định đã được đưa ra, và từ giây phút này, anh sẽ không còn là người đàn ông bình thường nữa.



Anh sẽ trở thành một kẻ săn đuổi hoặc một kẻ bị săn đuổi – tùy vào cách anh chơi ván bài này.

Vũ Luân đứng giữa kho tiền, đôi mắt không rời khỏi những chồng tiền mặt trước mặt mình.

Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực, nhưng anh biết mình không thể để nỗi lo lắng chi phối.

Anh đã đi quá xa để có thể quay đầu lại. Đây là khoảnh khắc quyết định, nơi mà mọi sai lầm nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến t·hảm h·ọa.

Với quyết tâm, anh bắt đầu thực hiện v·ụ t·rộm.

Điều đầu tiên mà anh phải làm là vô hiệu hóa hệ thống giá·m s·át.

Vũ Luân hiểu rõ rằng mọi ngân hàng đều được trang bị camera an ninh để ghi lại mọi hoạt động trong kho tiền.

Anh cần phải hành động nhanh chóng và hiệu quả để tránh việc bị phát hiện sau này.

Anh tiến đến gần một trong những chiếc camera, cẩn thận móc trong túi ra cuộn băng keo đen mà anh đã chuẩn bị từ trước.

Với những động tác nhẹ nhàng và chính xác, anh dán một lớp băng keo lên ống kính, che kín hoàn toàn tầm nhìn của camera.

Màn hình giá·m s·át đột ngột tối lại, không còn ghi lại hình ảnh gì nữa.

Vũ Luân tiếp tục làm như vậy với tất cả các camera khác trong kho tiền, di chuyển nhanh chóng nhưng cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Anh biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, kế hoạch của anh có thể đổ bể.

Khi hoàn thành việc vô hiệu hóa hệ thống giá·m s·át, anh cảm thấy một chút căng thẳng được giải tỏa.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, không một sự cố nào xảy ra. Anh đã thành công trong việc làm mù tất cả các con mắt điện tử trong ngân hàng.

Với hệ thống giá·m s·át đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn, Vũ Luân bắt đầu tập trung vào mục tiêu chính của mình – lấy đi số tiền cần thiết.

Trước khi bắt đầu, anh cẩn thận đeo găng tay để không để lại dấu vân tay.

Anh biết rõ rằng sự cẩn thận là yếu tố quyết định thành công của v·ụ t·rộm này.

Mọi hành động của anh đều chính xác và nhanh chóng, không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể bị truy dấu sau này.

Anh lặng lẽ mở một trong những két sắt lớn và bắt đầu nhét tiền vào chiếc bao tải mà anh mang theo.

Những chồng tiền mặt được sắp xếp ngay ngắn, dễ dàng để anh gom vào bao mà không gặp khó khăn gì.

Mỗi khi bỏ thêm một chồng tiền vào bao, Vũ Luân lại cảm thấy một bước gần hơn tới mục tiêu của mình.

Nhưng đồng thời, anh cũng nhận thức rõ ràng rằng mỗi tờ tiền mà anh lấy đi đều là một bước lún sâu hơn vào con đường tội lỗi.



Tuy nhiên, lúc này, không có chỗ cho sự do dự hay hối hận. Anh đã quyết định và anh sẽ theo đuổi nó đến cùng.

Khi chiếc bao tải đã gần đầy, Vũ Luân dừng lại một chút để kiểm tra xung quanh.

Mọi thứ vẫn yên tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy v·ụ t·rộm của anh bị phát hiện.

Không có tiếng động lạ nào, không có đèn báo động, không có tiếng bước chân của những nhân viên bảo vệ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhẹ lòng khi biết rằng kế hoạch của mình đang diễn ra suôn sẻ.

Nhưng anh cũng biết rằng đây không phải lúc để chủ quan.

Bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến mọi thứ đổ bể ngay lập tức.

Sau khi đã lấy đủ số tiền cần thiết để trả hết nợ và còn dư lại cho những nhu cầu khác, Vũ Luân cẩn thận thắt miệng bao lại.

Anh không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể dẫn đến mình, mọi thứ đều được thực hiện một cách hoàn hảo.

Đôi tay anh vẫn giữ sự tỉnh táo và lạnh lùng khi nhấc chiếc bao tải lên vai.

Đó là trọng lượng của tiền bạc, của những áp lực mà anh đã gánh chịu trong suốt thời gian qua.

Nhưng đó cũng là trọng lượng của những quyết định mà anh đã đưa ra, một quyết định không thể quay đầu.

Với bao tải trên vai, Vũ Luân nhẹ nhàng bước ra khỏi kho tiền.

Anh đi xuyên qua các bức tường và cửa sắt, trở lại với màn đêm bao trùm bên ngoài.

Không một tiếng động, không một bóng người, anh như một bóng ma biến mất trong không gian tĩnh mịch của đêm tối.

Thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ yên bình, không ai biết rằng một trong những v·ụ t·rộm táo bạo nhất đang diễn ra ngay giữa lòng nó.

Khi bước ra khỏi tòa nhà ngân hàng, Vũ Luân cảm thấy một làn gió mát lạnh thổi qua mặt.

Anh biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong một hành trình mới, một con đường mà anh đã chọn đi.

Sức mạnh mà anh đang sở hữu đã mang lại cho anh cơ hội thoát khỏi cảnh khốn khó, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ phải đối mặt với những hậu quả mà anh chưa lường trước được.

Cảm giác chiến thắng ngọt ngào nhưng cũng đầy rẫy sự lo lắng.

Anh hiểu rõ rằng, từ khoảnh khắc này, không có đường lui.

Anh đã bước vào một thế giới mà những quyết định của anh sẽ dẫn dắt cuộc đời anh theo những hướng không thể đoán trước.

Vũ Luân lặng lẽ rời khỏi hiện trường, bóng dáng anh hòa vào bóng tối của màn đêm.

Cuộc sống của anh đã thay đổi mãi mãi từ đêm nay, và anh biết rằng không còn cách nào khác ngoài việc tiến về phía trước, dù con đường đó có thể dẫn anh đến đâu chăng nữa.

Nhưng trong tâm trí anh, chỉ có một điều rõ ràng: gia đình anh sẽ được an toàn, dù anh phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.

Kết thúc Chương 5.