Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 22: Lãnh Thổ



Đêm tối qua đi, sương mù cũng dần tan, tiếng chim hót thấp thoáng trong những tán cây, Thiết Cốt và Trần Định đã sớm tỉnh lại, khác với sự mệt mỏi tối qua, Thiết Cốt đang cảm thấy toàn thân dư lực, dùng mãi không hết, ngược lại với hắn, Trần Định vẫn yếu ớt như vậy, chỉ là tinh thần đã khá hơn nhiều, không biết là do giấc ngủ hay bụi thuốc đêm qua.

Thiết Cốt nhẹ nhàng lấy khăn quấn lấy Trần Định, hắn muốn quấn thật chặt để khi nằm trong ngực hắn, cậu sẽ được an toàn.

Thế nhưng sáng nay đứa trẻ này không hề ngoan ngoãn, cậu liên tục ngọ nguậy, không chịu nằm yên để hắn ta bọc cho kín, cứ ngó cái đầu ra tròn mắt nhìn hắn.

- Nhóc con, ngươi nên giống hôm qua mới tốt, nằm im ngủ cả ngày.

Thấy Trần Định cứ nhìn hắn mãi, Thiết Cốt cũng đành bó tay chịu thua đứa nhỏ này, nhấc tay bẹo má cậu một lúc rồi mới nhẹ nhàng bỏ cậu vào ngực.

Khi bước ra khỏi hốc cây, Thiết Cốt liền xóa bỏ những dấu vết mà hai người để lại, cũng không quên điều chỉnh lại tư thế nằm của Trần Định trong ngực mình một lần nữa, khi cảm thấy cậu đã thật ổn định thì hắn mới bắt đầu chạy đi.

---

Vài tiếng sau khi Thiết Cốt và Trần Định rời khỏi hốc cây, từ trên cây nhảy xuống hai kẻ mặc áo đen, chúng đeo mặt nạ sói, một tên ngồi xổm xuống nhìn vào trong hốc cây ngửi ngửi một lúc rồi quay đầu lại nói:

- Tối qua hắn và đứa bé đã ở nơi này, bằng cách nào đó hắn đã xử lí được độc của chúng ta để lại trên phi tiêu.

Tên còn lại nghe đồng bọn nói thế, giọng có chút hưng phấn, hỏi:

- Ngươi chắc chắn là hắn đang mang theo đứa bé chứ?

- Chắc chắn thưa Chấp Sự, nếu hắn liên tục di chuyển thì thuộc hạ không quá xác định, nhưng bọn họ đã dừng lại ở đây cả ở một đêm, mùi thơm của trẻ con còn rất rõ ràng.

Tên áo đen khẳng định chắc chắn, tên còn lại gật gù nói:

- Rất tốt, nếu ngươi có thể dẫn ta đuổi kịp chúng, khi trở về ngươi sẽ có công đầu, thăng cấp từ Nhân Viên lên Chấp Sự là điều hoàn toàn khả thi.

- Tuân lệnh!

Hai người chớp mắt liền nhảy lên các cành cây, lướt đi rất nhanh về hướng Trần Định và Thiết Cốt đã đi qua.

---

Cách đó hai mươi dặm, Thiết Cốt đang cúi rạp người để kiểm tra một thân cây, trên thân cây có không ít vết cào sắc bén của móng vuốt động vật, còn có những mảng lông đen bám lại trên đó, phía dưới gốc thậm chí còn có phân và nước tiểu động vật.

Trần Định qua lớp vải cũng nhìn thấy, cậu chợt nghĩ: " Gấu sao? Nhưng dựa trên trên độ sâu của vết cào thì con gấu này có hơi quá to khỏe đấy nhỉ?"

Thiết Cốt đứng trước thân cây trầm ngâm một lúc, sau đó giống như phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, hắn nhăn nhó mặt mày, cuối cùng là thở dài một tiếng.

Trần Định ban đầu chỉ nghĩ hắn làm vậy để lên tinh thần chuẩn bị chiến đấu với gấu, thế nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến cậu hoảng hốt.

Thiết Cốt tháo đai lưng, nhanh nhẹn lôi anh bạn nhỏ ra xả một trận lũ vào gốc cây đầy vết cào trước mặt, thậm chí hắn còn vung vẩy thứ nước đó ra khắp nơi.

Khi Trần Định nghĩ Thiết Cốt đã xả lũ xong, nhưng cậu đã quá ngây thơ rồi, hắn vẫn chưa chịu kéo quần lên mà tiếp tục đứng ở đó trầm ngâm.

Σ(°△°|||)

"Đừng! Làm ơn đừng phá hoại hình tượng cool ngầu của ngươi trong lòng ta! LÀM ƠN! KHÔNGGG!"

Thiết Cốt cảm thấy một chút nước tiểu là chưa đủ, cần để lại thứ gì đó nặng đô hơn, và hắn làm thật, rất nhanh thôi, khi âm thanh thắt đai lưng vang lên thì cũng là lúc một mùi khó ngửi hòa quyện cùng sương sớm, lan tỏa khắp xung quanh.

Trần Định cảm thấy mình thật ngu đần, tại sao lúc trước lại không để Thiết Cốt quấn lấy cả mặt mũi cậu, để giờ phải chịu thứ hình ảnh, âm thanh cùng mùi hương này, mất trí nhớ là điều ước của cậu lúc này.

---

Thanh Yên Cốc cũng giống như cái tên của mình, thanh bình và xinh đẹp, rất nhiều người có tiền đều chọn nơi đây để nghỉ dưỡng và du lịch.

Không chỉ nổi tiếng với phong cảnh hữu tình, nơi đây nổi tiếng với loại trà Thanh Yên thượng hạng mà đôi khi có tiền cũng không mua được, giới quý tộc của Đại An quốc tranh nhau từng lạng trà, việc sở hữu nó như một cách để khoe khoang sự giàu có cùng sang trọng của họ mỗi khi khách đến chơi nhà.

Thanh Yên trà rất hiếm, sản lượng mỗi năm chỉ khoảng vài chục cân, mà quá nửa trong số đó là phải cống nộp lên triều đình, số còn lại sẽ được chia nhỏ ra bán theo lạng, mỗi người khi đấu giá đều chỉ được mua tối đa nửa cân mà thôi.

Quý hiếm và đem lại lợi nhuận khủng khiếp là vậy nhưng dù rất cố gắng thì vẫn chưa ai có thể tự trồng lấy giống cây này để tăng sản lượng của Thanh Yên trà.

Bởi để ra được đúng hương vị thanh khiết của loại trà này thì người ta cần đến một bước chế biến rất đặc biệt, đó là quá trình tiêu hóa của Hắc Hùng Vương.

Đơn giản thì Hắc Hùng Vương là một con gấu cực lớn ở Thanh Yên Cốc, khác với đại đa số loài gấu khác, loài Hắc Hùng này sống theo bầy, chúng ăn tạp đủ mọi thứ tìm thấy nhưng thích ăn nhất là lá của cây Thanh Yên, lá của loài cây này giúp chúng làm sạch đường tiêu hóa, nên chúng ăn rất nhiều, tuy vậy, chỉ có Thanh Yên trà trong phân của Hắc Hùng Vương mới có giá trị.

Cũng chẳng rõ kẻ nào đã khám phá ra trong phân của con gấu đầu đàn - Hắc Hùng Vương có dư lại một vài lá cây không tiêu hóa hết, và khi mang phơi khô và sử dụng thì đem lại hiệu quả rất tốt cho con người.

Hắc Hùng không ghét con người, miễn là nhân loại không tự ý bước vào lãnh địa của chúng, vậy nên mỗi mùa đông đến, khi cả đàn gấu chìm vào giấc ngủ đông thì mới là lúc mùa thu hoạch Thanh Yên trà được phép bắt đầu.

Kể cả những cao thủ mạnh mẽ nhất cũng không muốn một mình xâm nhập lãnh thổ của đàn gấu Hắc Hùng này, vậy nhưng hôm nay có một kẻ thậm chí còn xóa bỏ điểm đánh dấu của chúng bằng chất bài tiết của mình.

---

Sau khi giải quyết vấn đề sinh hoạt, Thiết Cốt đã tăng tốc hơn ban đầu rất nhiều, thậm chí có chút liều mạng mà chạy, Trần Định nằm trong ngực hắn cũng cảm nhận được nhịp tim tăng cao bất thường của hắn, Thiết Cốt đang rất căng thẳng, kể cả ngày hôm qua khi vừa bị thương vừa trốn chạy hắn cũng không căng thẳng đến vậy.

Trần Định cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó, cậu biết hành động phóng uế của Thiết Cốt lúc trước chắc chắn sẽ đem lại biến cố không nhỏ, cậu nghĩ: "Chỉ mong là Thiết Cốt không tự đập đá vào chân mình."

Cách họ chỉ vài dặm phía sau, hai tên áo đen mang mặt nạ sói đã nhếch miệng cười sau mặt nạ, chúng không ngờ đối thủ của mình lại ngu ngốc tới vậy, dám giải quyết nỗi buồn ngay trong lúc bị truy sát, thậm chí còn không che lấp chút nào.

Tên áo đen Chấp Sự cười nói:

- Khó trách hắn dám làm vậy, hắn làm sao có thể ngờ rằng, một thành viên của đội Thiên Khuyển quý hiểm lại đang truy đuổi hắn cơ chứ.

- Ngài quá khen, thuộc hạ cũng là do ngài chỉ đạo nên mới chọn đúng người để đuổi theo mà thôi.

Hắn vừa nói vừa hơi cúi đầu, chỉ mong lời nịnh bợ của mình có thể khiến chấp sự vui vẻ.

Nhưng đột nhiên tên chấp sự quay đầu về môt hướng khác, nơi đó có từng đoàn chim toán loạn bay lên, các tán cây cũng rung động không ngừng, hắn di chuyển chậm lại nói:

- Có chuyện gì đó đang diễn ra, giống như có một thứ gì đó khiến đám chim hoảng sợ, ngươi có ngửi thấy điều gì không?

Tên Thiên Khuyển hít hít một chút rồi lắc đầu trả lời:

- Không thưa ngài, gió đã đổi chiều, thuộc hạ không ngửi được gì từ khoảng cách xa như vậy, thế nhưng chúng ta đã gần mục tiêu lắm rồi thưa Chấp Sự.

Tên Chấp Sự ngẫm nghĩ một chút rồi cắn rắng gật đầu, cả hai cùng lúc tăng tốc độ, hắn nghĩ: "Phải nhanh chóng xử lí đứa bé rồi rời khỏi nơi này, linh cảm của ta cho thấy thứ ở phía xa kia rất nguy hiểm."

Khó trách Chấp Sự có thể trở thành chỉ huy của chiến dịch truy sát này, hắn vô cùng cẩn thận và cũng rất sợ chết, tuy nhiên phần thưởng to lớn và sự trừng phạt khủng khiếp nếu nhiệm vụ thất bại khiến hắn buộc phải liều mạng hơn bao giờ hết.

— QUẢNG CÁO —