Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 21: Trở lại



Cách xa kinh thành Hội An năm trăm dặm về phía Bắc, ba người mặc áo choàng đen đang cưỡi ngựa chạy hết tốc lực rời xa khỏi nơi này.

Trong ngực của người chạy chính giữa có một đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, nó được quấn sơ sài bằng một lớp vải mỏng. tấm vài đó còn có không ít máu tươi vương lên.

Đứa trẻ này có hơi thở rất yếu ớt, da dẻ nhợt nhạt như thiếu máu, mắt và môi thì thâm tím, nhìn qua nhiều người sẽ nghĩ đây chỉ là thi thể.

Ba người vừa chạy vừa lo lắng, họ không ngờ đứa bé này yếu ớt đến vậy, khi cứu nó ra thì nó đã trong trạng thái nguy kịch, nếu không phải liên tục cho nó ngửi Diên Thọ Đan thì chắc nó đã sớm chết mất rồi.

Người áo đen cưỡi ngựa chạy phía trước đột nhiên quát lên:

- Tản ra, chia đường mà chạy, bọn chúng đuổi tới rồi.

Vừa dứt lời, đột nhiên mặt đất phía trước sụp xuống, từ đó nhảy ra bốn bóng người mặc áo đen đeo mặt nạ hình sói, phía sau màn bụi đất lóe lên ánh sáng kim loại phóng tới ba người bọn họ, là phi tiêu.

Ba người cưỡi ngựa cũng không ngờ đến tình huống này, tuy nhiên bọn họ lại cùng làm ra động tác giống nhau, họ quay lưng lại, dùng thân mình che chắn phần phía trước ngực, phi tiêu sắc bén phóng tới khiến mỗi người đều bị thương không nhẹ, thậm chí cả ba con ngựa đều chết ngay lập tức.

Ngựa ngã, ba người áo đen lập tức đạp mạnh nơi lưng ngựa, mượn lực phóng vào rừng cây trước mặt, chia làm ba hướng khác nhau bỏ chạy.

Bốn tên áo đen thấy phi tiêu không ngăn được bọn họ cũng vội vàng chia người đuổi theo, vì ba tên áo đen đều làm cùng một động tác che chắn nên thật khó phân biệt ai mới là người mang theo đứa trẻ.

Và thần may mắn có vẻ đứng về phía bọn hắn lúc này, bọn chúng đã chia hai người đuổi theo đúng mục tiêu rồi.

---

Cảm giác đầu tiên khi trở lại bản thể đó là hoa mày, chóng mặt, đây không phải cảm giác của cơn đói, nó giống như cảm giác say thuốc vậy, đầu óc cứ lửng lơ, bụng thì cồn cào như muốn nôn.

Nhưng tên điên nào lại cho trẻ sơ sinh chơi đồ?

Mất không ít thời gian để tỉnh táo, cậu cố gắng mở mắt ra để nhìn xung quanh, dù tối om nhưng cậu nhận ra mình đang được quấn chặt trong ngực của người đàn ông nào đó, cảm nhận độ xóc nảy thì chắc là hắn ta đang chạy rất nhanh.

"Sao mình lại ở trong ngực người này? Và chuyện gì đang diễn ra?"

Biết rằng có tự hỏi mãi cũng không có câu trả lời, Trần Định liền liên lạc với Thẩm Ung :

- "Lão Ung, hiện giờ ta đang ở đâu?"

Đang ngồi ăn cùng Hải Tam, Thẩm Ung nghe thấy liên lạc của cậu liền nhắm mắt lại một chút rồi nói:

- "Ồ, lúc này ngài đang cách xa cỡ năm trăm dặm về phía bắc của thành Hội An, còn cách một cánh rừng nữa là tới Thanh Yên Cốc."

Hải Tam cũng nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc trong đầu, cậu nhấc đầu lên khỏi núi bát đĩa xung quanh mình, ngơ ngác nhìn tứ phía, rõ ràng là không có ai cả.

- "Đừng lo, ăn tiếp đi, là ta, một người thân khác của cậu."

Hải Tam mắt sáng lên, là người ấy, người đã giúp cậu chữa lành cả mắt lẫn chân, là người tốt.

- Ưmm!

Hải Tam vâng một tiếng rồi lại cắm đầu tiếp tục chiến đấu với núi đồ ăn của mình, Thẩm Ung lo lắng nói:

- "Ngài có muốn ta đến đó chứ?"

- "Không, ngươi cứ tiếp tục kế hoạch của ngươi ở đó đi."

---

Trần Định cũng không nghĩ ra được chuyện gì đã diễn ra ở đây khi cậu điều khiển cơ thể của Hải Tam, nhưng ít nhất tin tốt là cậu vẫn còn sống.

Cuộc truy đuổi một trước hai sau kéo dài tới tận đêm, trong rừng cây, bóng đêm cùng sương mù hạ xuống khiến tầm nhìn gần như bằng không, tên áo đen mang theo Trần Định bắt buộc phải dừng lại, di chuyển lúc này chẳng khác nào là tự sát.

Hắn tìm kiếm một hốc cây đủ lớn, sau đó chui vào ẩn nấp, hắn cố gắng luồn lách làm sao để khoảng không trước ngực là rộng nhất, khi đã ổn định thân hình thì lôi ra một lá bùa màu nâu, trên đó chằng chịt nhưng hoa văn tối nghĩa.

Chỉ thấy hắn nhắm mắt rồi lẩm nhẩm thứ âm thanh kì lạ, lá bùa đột nhiên bốc cháy dữ dội, sau đó bay lên lơ lửng, tuôn ra từng đợt khói, thứ khói trắng từ lá bùa di chuyển lượn lờ chậm rãi, trôi dần ra phía ngoài của hốc cây, sau đó từ từ biến đổi thành màu vỏ cây.

Cuối cùng hốc cây hoàn toàn bị nguy trang thành thân cây nguyên vẹn, thậm chí cả rêu mốc cũng được ngụy trang tinh vi, ở trong đó, tên áo đen thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Lúc này hắn mới cởi bỏ lớp áo choàng đen bên ngoài, Trần Định cũng được hắn bỏ lớp vải che mặt ra, nhờ chút ánh sáng từ lá bùa đang cháy mà cậu nhìn thấy kẻ đã mang cậu bỏ chạy suốt mấy canh giờ.

"Tên mặt sẹo ở bãi rác?"

Trần Định giật mình, chợt nghĩ: "Không lẽ là Thẩm Uyên?"

Khó trách cậu thần hồn nát thần tính, quả thật sự tính toán của Thẩm Uyên để lại ám ảnh không nhỏ trong lòng cậu.

Bình tĩnh lại một chút thì cậu biết đây là chuyện không thể nào, chắc chắn tên mặt sẹo này đã tham gia một âm mưu khác liên quan tới cậu, cậu nhớ rằng chẳng phải lần trước hắn có nói với Hải Tam rằng nếu may mắn trở về thì sẽ mời cậu một bữa thật no đó sao.

Như vậy thì tin xấu là nguy hiểm vẫn đang cận kề.

Tên mặt sẹo nhận ra Trần Định đã tỉnh lại từ bao giờ, hắn cảm thấy đứa bé này thật quái lạ, nó chẳng khóc chẳng quấy, chỉ im lặng chăm chú nhìn hắn, quả thật có chút đáng sợ.

Thiết Cốt chợt bật cười, hắn lăn lộn đã bao nhiêu năm, gặp bao điều còn đáng sợ hơn, vậy mà lúc này lại nao núng trước ánh mắt của một đứa trẻ.

Hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp, cẩn thận mở nắp, phía trong là một viên đan dược màu tím, Trần Định nhìn thấy thì trong lồng ngực liền có một cảm giác mãnh liệt muốn cắn nuốt nó.

Trần Định giật mình, thứ quỷ quái gì trong lồng ngực mình thế này, cậu vội vã hỏi hệ thống, hệ thống cũng lập tức đưa ra câu trả lời:

- [Trong cơ thể của ngài là kết tinh của chú nguyền, tuy nó không có ý thức nhưng bản năng của nó biết nếu ngài chết nó cũng sẽ chết, thế nên nó sẽ luôn ham muốn những vật có thể kéo dài mạng sống của ngài.]

Trần Định thấy có hơi ghê tởm, liệu nó có giống một loại kí sinh trùng?

- [Nếu phải xác định rõ ràng thì không hoàn toàn đúng, nó là một kiểu cộng sinh thì đúng hơn, ngài cung cấp dinh dưỡng cho nó, nó cũng sẽ hoàn trả sức mạnh cho ngài.]

Vậy nó sức tấn công không?

- [Hiện tại thì không, nó cũng giống như ngài, vừa ra đời, quá yếu.]

---

Thiết Cốt rút một con dao ngắn ra, cạo nhẹ nhàng lớp vỏ ngoài của viên đan dược, sau đó đưa chút bụi thuốc vừa cạo đó tới gần mũi của Trần Định, thì thầm nói:

- Đừng lo, thứ này sẽ giúp ngươi có năng lượng để sống tiếp, hành trình của chúng ta còn rất dài, và ngươi tuyệt đối không được bỏ cuộc.

Chẳng ra hắn nói thế cho Trần Định hay cho chính hắn nghe, nhưng bản năng bên trong cơ thể khiến cậu hít mạnh một hơi dài, cuốn toàn bộ số bụi thuốc đó trôi vào phổi.

Thấy Trần Định đã hít xong, Thiết Cốt cũng cạo xuống cho mình một lượng bột thuốc lớn, gấp nhiều lần lượng đưa cho đứa trẻ trong ngực, và rồi hắn cũng hít cả vào mũi.

Không bao lâu sau khi hít vào, đầu óc Trần Định chợt cực kì khoan khoái, mọi mệt mỏi đều tiêu tan, ngay lúc trước cậu còn rất mệt vì hành trình trong thân xác Hải Tam mà giờ đây tinh thần cậu giống như được tái sinh vậy.

Thật dễ chịu làm sao, Trần Định dần dần chìm vào giấc ngủ.

---

Sâu trong cánh rừng gần Thanh Yên Cốc, nơi sương mù đã che kín mọi lối đi, tại một hốc cây nhỏ, có một người đàn ông đang ôm một đứa bé, cả hai bọn họ giống như đang mơ một giấc mơ vô cùng hạnh phúc, đôi môi họ chưa từng ngừng mỉm cười, nước bọt cũng theo đó mà chảy ra không ngừng, chỉ là đôi lúc cơ thể họ lại lên cơn co giật một chút mà thôi.