Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 23: Hắc Hùng Vương



Sâu trong cánh rừng gần Thanh Yên Cốc, một tiếng gầm hung tợn vang vọng khắp cả khu rừng, chim chóc bay toán loạn, kể cả đám hổ, sói cũng vội vàng ẩn nấp, chúng biết đại vương của khu rừng đã thức giấc và nó đang cực kì giận dữ, chẳng rõ kẻ nào chán sống lại chọc vào con gấu điên đó.

Hắc Hùng Vương ngửi thấy mùi nhân loại trong địa bàn của mình, không phải xâm phạm lãnh thổ của nó một cách vô tình mà tên nhân loại này cố ý tới đây để tranh đoạt, hắn dám xóa đi mốc ranh giới mà nó tạo nên.

Trong ngôn ngữ của loài gấu, hành động dùng phân và nước tiểu của con người che lấp phân và nước tiểu của con đầu đàn chính là dấu hiệu tuyên chiến giữa hai chủng loài, Hắc Hùng Vương đã luôn là đại vương của khu rừng này trong nhiều năm, nó không thể chấp nhận sự khiêu khích trắng trợn này được.

Tiếng gầm của nó làm thức tỉnh toàn bộ khu rừng, mọi con Hắc Hùng đều biết đại vương của chúng đã tuyên bố chiến tranh, bất kì con người nào cũng không được sống sót ra khỏi khu rừng của chúng.

---

Trần Định nẳm trong ngực Thiết Cốt cũng giật mình khi nghe thấy tiếng gầm đáng sợ của Hắc Hùng Vương, cậu không thể tưởng tượng nổi con vật có thể gầm vang dội như vậy sẽ to lớn tới mức nào.

Thiết Cốt thấy đứa bé trong ngực ngọ nguậy khi nghe tiếng gầm rú, hắn liền vỗ nhẹ nhàng vào cậu, nói:

- Đừng sợ, đừng sợ, con quái vật đó không phải dành cho chúng ta đâu.

Tuy nói vậy nhưng Thiết Cốt không hề giảm tốc độ, thậm chí còn cố gắng chạy nhanh hơn, chỉ còn vài chục dặm nữa là sẽ đến Thanh Yên Cốc, nơi đó chắc chắn sẽ có tiếp viện, hắn nghĩ vậy.

Đột nhiên một tiếng gầm cực lớn ngay sát bên tai Thiết Cốt, khiến đầu hắn ong ong trong chốc lát, còn chưa thể ổn định thân hình thì chỉ kịp thấy một cánh tay lông lá đen kịt to như thân cây vồ về phía đầu của mình.

Cánh tay này quá lớn, tốc độ cũng rất nhanh, Thiết Cốt không thể né tránh, hắn chỉ kịp nhấc tay lên đỡ, một tiếng rắc vụn vỡ vang lên, Thiết Cốt cũng bị văng xa cả chục mét, dù vậy hắn vẫn không quên cuộn người, dùng thân thể bảo vệ đứa bé trong ngực.

Thiết Cốt bay đập gãy ba bốn thân cây mới dừng lại, cố cắn răng chịu đau đớn, hắn lồm cồm bò dậy, phát hiện một cánh tay trái của mình đã gãy nát, xương cẳng tay cũng lòi ra, máu me be bét.

Phía trước là một con gấu đen to lớn đang đứng thẳng, nó phải cao tới bốn mét, lực lưỡng vô cùng, nhìn thấy Thiết Cốt vẫn còn có thể đứng lên, nó liền ưỡn ngực gầm lên thứ âm thanh chói tai, nhe hàm răng đầy nước dãi về phía hắn.

Cũng không chờ Thiết Cốt xem xét vết thương, con gấu đen liền lao đến hắn bằng cả bốn chân, dù rất to lớn nhưng tốc độ của nó thật sự đáng sợ, mỗi bước chân của nó khiến mặt đất rung lên, lá cây liên tục rụng xuống từng đợt, chỉ cần vài giây, hàm răng sắc nhọn của nó đã đến sát hai người.

Thiết Cốt thấy gấu đen lao đến cũng không vội vã bỏ chạy, hắn bình tĩnh thủ thế chờ đợi.

Con gấu đen coi thường nhân loại nhỏ bé, thấy hắn không bỏ chạy thì lại nghĩ con mồi này đã đầu hàng, sợ cứng người trước sức mạnh của nó, giống như nó sợ hãi mỗi khi đứng trước đại vương vậy.

Tuy nhiên, khi nó đến gần Thiết Cốt thì ập vào mặt nó là thứ sát khí lạnh như băng, nó không ngờ rằng nhân loại này có thể phát ra sát khí mạnh như vậy, ánh mắt kia không hề giống con mồi sợ hãi mà là ánh mắt đầy tự tin của tay thợ săn lão luyện.

Thiết Cốt bất ngờ lộ ra sát khí khiến cơ thể gấu đen cứng đơ trong một tích tắc, tuy nó lập tức thoát ra khỏi cảm giác sợ hãi đó nhưng Thiết Cốt cũng chỉ cần có vậy.

Chớp mắt, Thiết Cốt đã bật lên né tránh cú lao đến của gấu đen, trên không trung, hắn dùng cánh tay còn lành lặn đấm mạnh vào đầu con gấu, mượn lực phản chấn từ đó, lộn một vòng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống lưng của nó.

Con gấu đen bị đau, gào lên hung tợn, nó cũng biết tên loài người đang ở trên lưng nó, nó vừa gầm vừa đứng lên, lắc thân hình to lớn liên tục để hất văng Thiết Cốt, thế nhưng dù chỉ dùng một tay, hắn vẫn bám rất chặt.

Gấu đen gầm rú cùng dãy dụa mãi mà tên nhân loại vẫn dai như đỉa bám trên lưng nó, gấu đen trở nên điên cuồng, nó lao vào các thân cây bên cạnh, không để ý tới việc chính nó cũng bị thương, nó chỉ muốn tên nhân loại kia rời khỏi người nó mà thôi.

Thiết Cốt thấy vậy liền cười: "Súc sinh ngu ngốc, để xem mày có thể phát cuồng tới bao giờ."

Không quá khó để Thiết Cốt né tránh việc gấu đen va vào các thân cây, lưng của nó rất rộng, thoái mái cho cậu lăn lộn.

Chẳng mất bao lâu, con gấu đen đã thấm mệt, nó không còn hung hãn như ban đầu nữa, những cú lao đầu vào thân cây cũng không còn uy lực như trước, thậm chí, lần này khi nó đâm vào một thân cây quá cứng, khiến nó không húc đổ được cây mà còn ngã sập xuống mặt đất.

Chỉ chờ có vậy, Thiết Cốt nhảy xuống khỏi lưng nó, rút ra thanh đao giấu sau lưng, thanh đao này luôn được áo choàng che đậy rất kĩ, một đao hạ xuống nhẹ nhàng xinh đẹp, lóe lên một ánh sáng bạc, không một tiếng rên, đầu lâu của con gấu đen liền rơi xuống, lăn tới chân Thiết Cốt.

Thiết Cốt cũng không ngừng lại để ăn mừng chiến thắng, hắn lập tức kiểm tra đứa bé trong bụng, hắn sợ rằng tiếng gầm và cuộc chiến vừa rồi đã dọa chết đứa nhóc này mất.

Nhưng khác xa với suy nghĩ đó, đứa bé lại tròn mắt nhìn cậu, thậm chí trên khuôn mặt còn có sự vui vẻ khác thường, Thiết Cốt cũng bật cười, chỉ tay vào mũi đứa bé rồi nói:

- Ngươi thực sự quá khác biệt, thậm chí là có chút quái quái, bảo sao chẳng ai ưa thích ngươi!

Nói xong liền cẩn thận đặt đứa bé lại vào trong ngực, thắt lại dây quấn thật chặt, đảm bảo rằng đứa bé sẽ không dễ dàng rơi ra dù có chiến đấu cường độ cao một lần nữa.

Sau đó hắn mới nhìn đến cánh tay trái đã gẫy gập, lòi cả đoạn xương của mình, Thiết Cốt xé lấy một mảnh vải từ áo choàng, cho lên miệng cắn chặt, rồi tự dùng tay phải kéo thẳng cánh tay gãy, khéo léo nhét ngược đoạn xương lòi ra vào trong cánh tay, máu tuôn ra chảy thành một vũng lớn dưới chân.

Trong suốt cả quá trình đó, gương mặt Thiết Cốt căng lên vì đau đớn, mồ hôi tuôn ra như tắm, môi thì trắng bệch vì mất mấu thế nhưng một tiếng kêu rên cũng không hề phát ra.

Sơ sài băng bó lại vết thương, Thiết Cốt lại tiếp tục lên đường, hắn biết Hắc Hùng là loài gấu đi săn theo đàn, cậu rất may mắn khi chỉ gặp một con đi lẻ, nhưng sớm thôi, khu rừng này sẽ tụ tập cả một đội quân gấu đen khổng lồ, đó không phải là thứ cá nhân cậu có thể chống lại được.

---

Không may mắn như Thiết Cốt và Trần Định, hai tên đeo mặt nạ sói đã gặp phải bốn con gấu đen liên tục, dù bọn họ có thể dễ dàng giết chúng nhưng tốc độ đã bị kéo chậm lại không ít.

Tên mặt nạ sói Thiên Khuyển bực bội nói:

- Chuyện gì với đàn gấu Hắc Hùng này vậy, cứ thấy chúng ta là lao vào tấn công, không lẽ giờ là mùa sinh sản của bọn chúng?

Chấp Sự cũng cau mày đằng sau mặt nạ, hắn cũng không rõ đã có chuyện gì khiến bọn gấu trở nên căm ghét nhân loại đến vậy, giống như không chết không thôi, trước đây hắn đã đến Thanh Yên Cốc nhiều lần, thế nhưng chưa từng nghe chuyện loài gấu Hắc Hùng này tấn công con người.

Lúc này phía trước hai người đột nhiên xuất hiện một tấm lưng gấu khổng lồ, chỉ khác là nó to lớn hơn rất nhiều đám gấu mà họ đã gặp lúc trước, màu lông cũng có đôi chút khác biệt, không chỉ là màu đen tuyền mà lại pha ánh tím khi nắng chiếu vào.

Tên Chấp Sự thấy vậy liền có cảm giác lạnh buốt sống lưng, linh tính của hắn đang gào thét rằng thứ phía trước cực kì đáng sợ, đang muốn quay đầu kéo tên thuộc hạ bỏ chạy thì thấy hắn đã nhanh nhẹn rút ra phi tiêu ném về phía Hắc Hùng Vương, miệng thì nói:

- Bọn gấu này thật là nhiều.

Không kịp ngăn cản tên đồng đội đần độn, Chấp Sự cũng mặc kệ hắn mà dùng hết tốc lực quay đầu bỏ chạy, nếu may mắn có lẽ tên đó có thể làm chậm Hắc Hùng Vương đôi chút.

Một tiếng gầm man rợ vang lên, cùng theo đó là mặt đất chấn động dữ dội từng đợt, Hắc Hùng Vương bị đám phi tiêu chọc giận, nó quay lại thấy tên nhân loại ngu ngốc đang ngơ ngác đứng đó, tinh thần hắn đã bị phá nát khi nghe thấy tiếng gầm của nó.

Hắc Hùng Vương cũng không chờ tên nhân loại đó tỉnh tại, nó lao tới, há miệng lộ ra một khoang miệng đỏ như máu, đầy những cái răng sắc nhọn đáng sợ.

Chấp sự chạy phía trước chợt nghe thấy tiếng rôm rốp kinh dị từ đằng sau, liền biết tên thuộc hạ đần độn đã bị Hắc Hùng Vương nhai nát làm món khai vị, nếu không chạy nhanh có lẽ hắn cũng đang bị nhai như kẹo trong miệng con quái vật đó.