Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 16: Đàm phán



Trần Định và Thẩm Ung nặng nề bước đi trong hành lang dài đằng đẵng này, cả hai đều bị bóng tối và sự tĩnh lặng của nơi đây đè nén.

Cho dù Trần Định đang có một cơ thể mới hoàn hảo, còn Thẩm Ung vẫn trong trạng thái mở khóa gen nhưng cả hai người đều vô cùng căng thẳng, họ biết có một con quỷ trong bóng tối đang theo dõi họ, chẳng biết nó toan tính điều gì, khi nào nó sẽ tấn công.

Cả hai người đều biết, hoàn cảnh này sẽ làm suy yếu tinh thần của họ nhanh chóng, phải tìm cách phá vỡ thế cục này.

Thẩm Ung truyền âm cho Trần Định:

- "Chủ nhân, chắc chắn rằng Thẩm Uyên bằng cách nào đó đang theo dõi từng bước đi của chúng ta, nếu muốn thay đổi cục diện bế tắc này, chúng ta cần ép cô ta ra mặt."

Trần Định cũng đồng ý với Thẩm Ung, lão liền nói tiếp:

- "Thứ duy nhất chúng ta có thể khiến cô ta chú ý chính là thứ này."

Ý của Thẩm Ung chính là Thiết Tí hôn mê đang được lão bế ngang eo, ánh mắt của lão rất lạnh lẽo, Trần Định hiểu rằng ở tình huống này cần dùng những thủ đoạn tàn nhẫn một chút.

Vài tiếng trước có lẽ Trần Định sẽ phản đối chuyện này nhưng lúc này cậu đã nghĩ thông suốt một điều, từ lúc hệ thống được kích hoạt thì đã có những sinh mệnh được gắn liền với cậu, hóa ra cậu có trách nhiệm phải sống cho cả họ, nếu lúc đó cậu buông xuôi để chìm vào bóng tối thì Thẩm Ung cũng sẽ chết theo cậu.

Trần Định không rõ mình sẽ sống như thế nào ở thế giới này nhưng chắc chắn cậu muốn cả Hải Tam và Thẩm Ung tiếp tục được sống, và cậu sẽ cố gắng để họ hoàn thành chấp niệm của mình.

---

Trần Định và Thẩm Ung dừng lại trước một ngã ba, nơi này là khu vực rộng rãi nhất trong hệ thống hành lang này.

Thẩm Ung đặt Thiết Tí ngồi xuống đất, sau đó đặt tay lên đầu cậu ta và hơi bóp mạnh, cơn đau khiến Thiết Tí tỉnh lại, phản xạ đầu tiên của hắn ta là gồng hai cánh tay lên định tấn công.

Nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì bảy chỗ khác nhau trên cơ thể Thiết Tí sáng lóe lên, một cơn đau xuyên thấu linh hồn khiến hắn gào thét dữ dội, thân hình cũng run lên bần bật.

Làm rõ một chút, Thiết Tí có tinh thần cực kì mạnh mẽ, bất kì ai còn sống sau khi sử dụng Bất Tử đan đều cực kì có tinh thần rất kiên định, ngay cả lúc Thẩm Ung xé đứt hai cánh tay, hắn cũng không hừ lấy một tiếng, nhưng cơn đau đến từ Thất Tinh Khóa lại là chuyện khác, nó là thứ thuật tra tấn bị chính những kẻ độc ác nhất cũng ghét bỏ.

Vậy nhưng Thẩm Ung không ngần ngại sử dụng nó một chút nào, thậm chí lão cực kì điêu luyện giống như đã làm điều này cả trăm, cả nghìn lần.

Trần Định thấy Thiết Tí thê thảm như vậy, liền lén nhìn Thẩm Ung một chút, rồi tự văng tục trong bụng, má, lão ta thực sự là chính nhân quân tử ư?

Vậy thứ tà thuật gì đây?

---

Trở lại căn phòng có những tấm thủy tinh bay lơ lửng, tại trung tâm, nơi đặt một chiếc bàn hình bán nguyệt, Thẩm Uyên ngồi đó và im lặng nhìn vào màn sáng trước mặt, những tiếng thét dài thảm thiết vang vọng từ đó, mắt kính của cô lấp lóe ánh sáng phản chiếu từ màn hình, khiến gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Thẩm Uyên chạm ngón tay vào màn hình, một gợn sóng rung lên, cô nói:

- Này hai vị, các người quá đáng rồi đó. Hải Tam, ngươi nhớ lại mà xem, ta mời ngươi đến làm khách, chưa từng làm ngươi bị thương, cứu ngươi khỏi chết đói, chân thành mở lòng kể chuyện với ngươi, vậy mà ngươi lại đền đáp bằng cách gọi đến một kẻ thô bạo, phá nhà của ta còn chưa tính, lại còn giết người của ta, săn lùng ta, bây giờ còn tra tấn dã man thuộc hạ của ta. Hải Tam, ngươi thấy vậy mà được sao?

Giọng nói của Thẩm Uyên vang vọng khắp mọi hành lang, bất kì hướng nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Trần Định và Thẩm Ung cũng nhanh chóng nghe được.

Trần Định nghe xong liền cười lạnh, nếu có người khác không rõ ràng mà nghe được lại tưởng phản diện ở đây chính là cậu:

- Thẩm Uyên, cô nói láo không thấy ngượng mồm sao? Đầu tiên, nếu là mời khách, sao cô lại trói chặt ta trên giường rồi liên tục kiểm tra lẫn thí nghiệm đủ thứ trên người ta? Thứ hai, nếu cô thật sự mở lòng, vậy tại sao lại âm hiểm đưa Bất Tử đan vào cơ thể ta? Cuối cùng, từ những gì mà cô chuẩn bị thì chắc chắn cô không hề có ý để ta và Thẩm Ung rời khỏi lòng đất này.

Thẩm Uyên im lặng một chút rồi nói:

- Ta thừa nhận ban đầu ta nghĩ các ngươi chỉ là những cư dân "tầng dưới" bình thường mà ta vẫn bắt gặp, thế nhưng qua một thời gian tìm hiểu lẫn nhau, hóa ra các ngươi lại thú vị hơn thế rất nhiều, giá trị khi các ngươi còn sống cao hơn gấp bội so với đã chết, thế nên chuyện ta muốn cùng các ngươi hợp tác là sự thật và cho tới lúc này, lời đề nghị đó vẫn còn hiệu lực.

Trần Định không trả lời Thẩm Uyên mà truyền âm cho Thâm Ung một câu đùa:

- "Dối trá, ta cược rằng nếu cô ta đang ở đây thì chắc chắn cô ta vừa đẩy mắt kính lên."

---

Ở một nơi khác, Thẩm Uyên vừa đẩy mắt kính lên rồi tiếp tục nói vào màn hình:

- Hiện tại, chỉ cần ngươi thả Thiết Tí ra, ngay lập tức trận pháp phong ấn sẽ được mở, các người thích đi bằng cửa chính cũng được, tự đào hang xuyên lên cũng được, ta sẽ không ngăn cản, sau đó chúng ta có thể bàn luận về sự hợp tác này thật vui vẻ.

Trần Định bật cười:

- Chỉ cần thế thì cô sẽ bỏ qua cho bọn ta việc giết Thiết Ngạc và phá hủy nhà của cô sao?

- Đúng vậy, ngươi chắc là vẫn chưa rõ lợi ích mà ta sẽ có được nếu có thể lôi kéo ngươi làm đồng minh. Ngươi sẽ có tài nguyên, danh vọng và cả quyền lực, còn ta có thể âm thầm đứng sau chờ đợi những "sinh vật" đó xuất hiện, bọn chúng mới là thứ quý giá nhất đối với ta.

Lắng nghe Thẩm Uyên chân thành nói, Trần Định trong phút chốc cũng có chút lung lay nhưng lập tức cậu liền tỉnh táo lắc đầu, cô ta có thể báo thù cả những hậu nhân cách mấy thế hệ của Thẩm gia, chả có lý gì lại dễ dàng cứ thế mà thả hai người bọn cậu.

Trần Định kiên quyết trả lời:

- Ta không muốn hợp tác bất kì điều gì với cô cả, nếu cô không muốn Thiết Tí tiếp tục bị Thất Tinh Khóa hành hạ thì hãy mở ra phong ấn để bọn ta rời đi, khi đạt được an toàn bọn ta sẽ thả hắn, cô cũng biết Thẩm Ung có phong hào Quân Tử, lời ông ta hứa chính là vô giá, đạo đức rằng buộc ông ta phải thực hiện nó, điều này đã được thánh nhân kiểm chứng.

Nói những lời này chính Trần Định cũng không có tin lắm, thánh nhân thế giới này chắc là có tiêu chuẩn đánh giá quân tử có chút kì lạ, thậm chí là sai sai, Thẩm Ung là minh chứng rất rõ cho điều này.

Sự im lặng kéo dài, giống như Thẩm Uyên đang đắn đo suy nghĩ

Trần Định ra hiệu cho Thẩm Ung, tiếng gào thảm thiết của Thiết Tí lại một lần nữa vang vọng khắp lòng đất, lần này còn tệ hơn trước, thất khiếu của hắn ta bắt đầu rỉ máu, phân và nước tiểu cũng tuôn ra mất kiểm soát.

Giống như không thể chịu nổi, cuối cùng cô ta cũng trả lời:

- Ngưng lại, ta đồng ý, nếu Thẩm Ung đã hứa, ta sẽ mở phong ấn thả các ngươi, tuy nhiên khai mở một phong ấn lớn như thế này là quá trình cần thời gian, các ngươi không nên tự tiện di chuyển, để tránh những cơ quan cạm bẫy bị kích hoạt.

- Đầu tiên sẽ có chút rung lắc, không gian sẽ hơi xoay chuyển một lúc, các đường hầm sẽ ngẫu nhiên xuất hiện và biến mất, nhưng đừng lo, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một đường hầm duy nhất, nó chính là đường ra, hoặc nếu không tin các ngươi có thể tự đục đường leo lên cũng được.

- Cuối cùng thì ta cần Thẩm Ung lập lời thề trên phong hào Quân Tử của lão ta.

Thẩm Ung cũng không ngần lại lập lời thề:

- Ta Thẩm Ung, thề trên phong hào Quân Tử được Thánh Nhân ban tặng, thề trên đạo đức do thiên đạo phán xét, chỉ cần cô thả ta và Hải Tam thì khi an toàn ta sẽ thả tự do cho Thiết Tí và không làm hại tới tính mạng của cậu ta.

Âm thanh của Thẩm Ung vừa kết thúc thì mặt đất phía dưới chân Trần Định cũng bắt đầu rung lắc, trần và nền nhà xoay tròn như muốn chuyển đổi cho nhau, lối ngã ba này dần xuất hiện thêm các ngã rẽ, biến thành ngã năm, ngã bảy, có lúc lên tới mấy chục ngã rẽ, rồi chậm rãi biến mất từng cái.

Mọi biến đổi đều giống y như những điều Thẩm Uyên miêu tả, hoàn toàn không có nguy hiểm gì xảy ra, tuy nhiên bàn tay của Thẩm Ung chưa từng rời khỏi đầu của Thiết Tí.

Đến khi các lối rẽ dần biến mất, chỉ còn lại là ngã ba như ban đầu, cả hai người Trần Định và Thẩm Ung liền có chút thả lỏng, Thẩm Ung truyền âm:

- "Chủ nhân, tiểu nhân đã cố gắng kéo dài thời gian mở khóa hết mức có thể, hiện tại khóa gen đã bắt đầu đóng lại, tuy nhiên nếu chỉ là đục xuyên mặt đất thì tiểu nhân thừa sức, hoặc trong trường hợp xấu nhất thì mở khóa gen trong một trăm hơi thở cũng đủ rồi. "

Trần Định méo mó trả lời:

- "Lần trước chẳng phải ngươi cũng tự tin rằng giết người thật dễ đó sao?"

Dù nói đùa với Thẩm Ung như vậy nhưng Trần Định vẫn đang luôn suy nghĩ, cậu cảm thấy thoát thân vẫn có chút đơn giản và đặc biệt là Thẩm Uyên lại nói hơi nhiều rồi.

Không lẽ cô ta... câu giờ?

---

Một tấm thủy tinh bên trái Thẩm Uyên sáng lên, các thông số trên đó liên tục hạ xuống.

Thẩm Uyên thấy vậy liền mỉm cười:

- Cuối cùng cũng chờ được ngươi hết thời gian.

---

Đường hầm lúc này chỉ còn lại hai lối đi, một trước, một sau.

Trần Định cảm thấy giống như hai người bọn họ đang ngu ngốc chờ đợi một cái lưới dần dần siết lại, mọi đường thoát thân đều bị chính bọn họ bỏ qua.

Khi Trần Định nhìn lối đi sau lưng mình dần dần mờ đi, thay vào đó chính là một vách tường đá màu đỏ, thứ màu khác hoàn toàn so với màu xám vốn có của hành lang này, cậu liền hãi hùng mà quát lên:

- Thẩm Ung cẩn thận, cô ta lừa chúng ta!

Một giọng nữ trêu tức vang lên:

- Muộn rồi.

Thẩm Ung lập tức bóp lấy đầu của Thiết Tí, Thất Tinh Khóa được kích hoạt, khiến hắn đau đớn kêu gào, máu từ thất khiếu cũng ồ ạt tứa ra.

Cùng trong tích tắc tiếng rên của Thiết Tí vang lên thì một tia chất lỏng màu đen chẳng rõ từ đâu bắn tới Trần Định, bị bất ngờ đánh lén, Thẩm Ung không có cách nào khác, đành rời tay khỏi đầu Thiết Tí, lao tới thay Trần Định chặn lấy tia chất lỏng kia.

Nhưng từ dưới đất, còn có một thân ảnh màu xanh có tốc độ lớn hơn cả Thẩm Ung,nó cực nhanh lướt tới phía hai người, nhưng mục tiêu của nó lại chính là Thiết Tí vẫn đang ôm đầu co giật.

Lúc tia chất lỏng chạm vào Thẩm Ung, cũng là lúc thân ảnh kia ôm lấy Thiết Tí, một tiếng xì xèo vang lên, chất lỏng màu đen đó giống như axit ăn mòn cả mảng da ngực của lão, không để ý tới cơn đau, lão liền muốn xoay người tấn công thân ảnh màu xanh đó nhưng nó quá nhanh, chớp mắt đã biến mất vào hành lang tăm tối.

Trần Định và Thẩm Ung đều không tin vào mắt mình, thân ảnh đó là Thiết Ngạc, kẻ mà Thẩm Ung đã đấm vỡ nát đầu lúc trước

Tại sao hai người lại khẳng định đó là Thiết Ngạc?

Vì thân ảnh đó...không có đầu!



— QUẢNG CÁO —