Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 17: Đào Hang



Bất ngờ trước tình huống khó tin rằng Thiết Ngạc vẫn còn sống, cả Trần Định và Thẩm Ung đều không kịp phản ứng, để mặc hắn mang theo Thiết Tí bỏ trốn.

Tình huống vừa rồi dù chỉ diễn ra trong vài hơi thở nhưng tất cả đều được tính toán hoàn hảo, từ việc Thẩm Ung đã đóng lại khóa gen, tới việc cả hai người chỉ lo tập trung cảnh giác cái bẫy của Thẩm Uyên, cũng không tính chuyện cô ta sẽ liều lĩnh cướp Thiết Tí, hay việc Thẩm Ung ưu tiên Hải Tam hơn con tin rất nhiều.

Cuối cùng, tính toán hay nhất cũng là trêu tức nhất, đó là bọn họ quá bất ngờ trước sự còn sống của Thiết Ngạc để rồi cứ thế để chúng thoát đi.

---

Lúc này, trước mắt hai người chỉ còn lại một đường đi duy nhất, một đường hầm tối om, chẳng rõ phía trước là gì.

Thẩm Uyên đã lừa bọn họ, phong ấn trận hoàn toàn không được loại bỏ, hai người vẫn bị vây nhốt ở đây, tệ hơn là lúc này con bài duy nhất để thương lượng cũng đã bị cô ta cướp mất.

Thẩm Ung chạm tay vào vách hang cảm nhận, sau đó lão truyền âm cho Trần Định:

- "Có gì đó đã thay đổi, năng lượng mà trận pháp này vận dụng đã tăng cao hơn rất nhiều."

Trần Định không rõ ý của lão, cậu hỏi:

- "Nguy hiểm sao?"

- "Cực kì nguy hiểm, cô ta không còn muốn vây nhốt chúng ta nữa, phong ấn trận ban đầu đang chuyển hóa thành diệt sát trận."

Giống như để xác nhận lời Thẩm Ung, cả đường hầm đột nhiên sáng lên những kí hiệu kì lạ, chúng bay lơ lửng trong không khí, cứ thế sáng lên, không gian theo đó cũng dần dần nóng lên.

Phía sau, nơi vách tường màu đỏ cũng sáng rực lên, hơi nóng tỏa ra từ nó như một chiếc lò sấy khô không khí xung quanh, rất nhanh nó như một tấm sắt bị nung nóng, cả bức vách như sôi lên, nhưng bong bóng phình lên rồi vỡ tung, kéo theo là những dòng chất lỏng cực nóng bắn ra.

- Viêm ma diệt thần trận! Quá điên rồ, cô ta tạo ra cả một dòng dung nham dưới kinh thành, không tính đến con số tài nguyên khổng lồ để chế tạo ra nó, thì giữ nó là bí mật cũng là chuyện bất khả thi. Cô ta muốn hủy diệt cả kinh thành Hội An?

Thẩm Ung có chút thất thố nói, Trần Định cũng hoảng hồn, thế giới này thậm chí có người điên tới mức tạo ra cả một dòng sông dung nham dưới một thành phố cực kì đông đúc, nếu nó nổ tung thì tai họa có thể kinh hoàng tới mức nào?

---

Nhiệt độ trong hang động đã lên cao tới mức khiến con người không thở nổi nữa, từng hơi thở giống như mang lửa vào cơ thể.

Bức vách sau lưng cũng đã bắt đầu tan chảy, dòng dung nham nóng bỏng đã từ từ chảy xuôi đến chỗ hai người, tuy vậy cả Trần Định và Thẩm Ung cũng không dám chạy về phía lối đi còn lại, hai người đã quá rõ sự quỷ quyệt của Thẩm Uyên, phía cuối đường hầm rất có thể chờ đón họ là một thứ còn kinh khủng hơn thế.

Hiện tại, có vẻ như bọn họ chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, hoặc cái chết dưới dung nham đau đớn.

Trần Định vẫn không hề muốn buông xuôi, cậu hỏi Thẩm Ung:

- "Từ khi chuyển sang trận pháp Viêm Ma gì đó này thì nơi này có còn kiên cố nữa không?"

- "Tuy không phải là kiên cố như ban đầu nhưng vẫn quá cứng, dù mở khóa gen để đào xuyên lên mặt đất thì cũng không thể nhanh hơn tốc độ tăng nhiệt được, nửa đường là chúng ta đã hóa thành than."

Thẩm Ung cũng bắt đầu mồ hôi trả lời, Trần Định thì vẫn trấn tĩnh hỏi tiếp:

- "Thế đào xuống thì sao? Chẳng phải trước đó tên Thiết Ngạc đã xuất hiện từ dưới đất sao, nơi đó vẫn còn cái lỗ hắn ta nhảy ra kìa."

Thẩm Ung nhìn xuống chiếc hố mà Thiết Ngạc xuất hiện, nó quá nhỏ cho hai người, lão nói:

- "Có thể đào xuống, dưới lòng đất của kinh thành có ngàn vạn đường hầm lớn nhỏ, nếu gặp may chúng ta có thể gặp một đường hầm khác, chỉ là càng xuống sâu sẽ càng nguy hiểm, thậm chí nếu rơi xuống "tầng dưới" thì cơ hội trở lại mặt đất là cực kì nhỏ bé.'

Trần Định cười khổ nói:

- "Hiện tại chắc là chúng ta không nguy hiểm sao? Cho dù có xuống "tầng dưới" thì cũng tốt hơn là tiếp tục bị Thẩm Uyên dày vò."

Thẩm Ung cũng cười khổ đồng ý, lão cũng có chút sợ con quỷ xảo quyệt này.

Một bảng điện tử hiện lên trước mặt Trần Định:

[Phân Thân Thẩm Ung (S)]

[Yêu cầu: mở khóa gen giai đoạn 1]

[Chú ý: Cưỡng ép mở khóa gen sẽ tăng tỉ lệ rất lớn biến đổi tính cách được thiết lập ban đầu của phân thân. Cẩn trọng khi sử dụng.]

[Đồng ý / Không]

Trần Định nhấn đồng ý, Thẩm Ung cũng lập tức trở nên lạnh lùng hơn nhiều, đôi mắt của lão mở ra chỉ thấy một con ngươi màu đen không lòng trắng.

Cõng lấy Trần Định, lão bắt đầu tạo ra một vòng sáng vây bao trùm hai người, vòng sáng dần dần định hình, cuối cùng trở thành một bộ giáp màu bạc kiên cố.

Nhiệt độ cảm nhận cũng hạ xuống rất nhiều, không khí hít vào cũng có vẻ được lọc qua, thứ này thật tuyệt vời.

- Linh giáp đã triển khai xong, Đi thôi.

Hai tay Thẩm Ung sáng rực lên, lão đấm liên tục xuống mặt đất, cả hang động rung chuyển, dòng dung nham cũng bị tác động khiến nó chảy nhanh hơn một chút.

Quả nhiên mặt đất mềm mại hơn rất nhiều so với vách tường và trần hang, chỉ một chốc mà Thẩm Ung đã đào xuyên được năm, bảy mét, tuy vậy Trần Định trên lưng Thẩm Ung vẫn rất lo lắng, cậu biết là hai người đang đánh cược, hoặc là họ đào trúng được đường hầm khác, hoặc là dung nham sẽ chôn sống họ.

Đã qua bốn mươi hơi thở, độ sâu đào được là một trăm hai mươi mét.

Cả hai người đều im lặng, càng xuống sâu, tốc độ của Thẩm Ung càng chậm lại, không phải vì đuối sức mà vì đất đá đào lên xung quanh ngày càng nhiều, chúng cản trở rất lớn tới sức mạnh của lão.

Sáu mươi lăm hơi thở, độ sâu hai trăm mét, dung nham cũng đã bắt đầu chảy vào trong hố đào, nhiệt độ theo đó tăng cao.

So với ban đầu, tốc độ của họ đã giảm đi đáng kể.

Chín mươi hơi thở, hai trăm ba mươi mét, dung nham chảy nhanh hơn tốc độ đào của Thẩm Ung rất nhiều, nhiệt độ cũng đã làm linh giáp bắt đầu bốc hơi mỏng đi.

Thẩm Ung đã thấm mệt, hơi thở đã gấp gáp hơn nhiều.

Chín mươi chín hơi thở, hai trăm năm mươi mét, linh giáp đã bốc hơi non nửa.

Thẩm Ung đột ngột dừng lại, khóa gen đã bắt đầu khóa lại, đôi tay của lão đã toạc ra đầy máu, hơi thở cũng toán loạn, lão đã kiệt lực.

Lão quỵ xuống, đầu gục trước ngực, hai tay buông thõng, giống như sắp ngất đi.

Không để Trần Định kịp nói gì, một tấm bảng điện hiện lên trước mắt cậu:

[Phân thân Thẩm Ung (S)]

[Yêu cầu: mở khóa gen giai đoạn 1]

[Chú ý: Thiêu đốt sinh mệnh lực để mở khóa gen có thể để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng không thể vãn hồi đối với phân thân. Tỉ lệ tử vong: 80%]

[Đồng ý / Không]

Mẹ nhà lão, dĩ nhiên là không.

Trần Định không đồng ý, tỉ lệ tử vong quá cao, cậu lập tức từ chối, nhảy xuống khỏi lưng Thẩm Ung, tự mình tiếp tục đào đường hầm.

Nhưng chỉ mới chạm vào lớp đá đầu tiên, tay của cậu liền tóe máu, quá cứng, quá sắc nhọn, cậu quay đầu nhìn lão già đang quỳ gối gục đầu đằng sau, các ngón tay của lão đã bị bào mòn trơ ra cả xương, mặc kệ đau đớn, Trần Định tiếp tục dùng tay không cào vào tảng đá chắn trước mặt, máu của cậu vương đầy lên nó.

Dòng dung nham đã tới rất gần, ánh sáng và hơi nóng của nó đã phả thẳng vào tới chỗ hai người.

Bảng điện lại hiện lên:

[Phân thân Thẩm Ung (S)]

[Yêu cầu: Mở khóa gen giai đoạn 1]

[Chú ý: Thiêu đốt sinh mệnh lực để mở khóa gen có thể để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng không thể vãn hồi đối với phân thân. Tỉ lệ tử vong: 80%]

Lại nữa, đã bảo là ta sẽ không đồng ý...

Trần Định giật mình nhận ra bảng điện tử này không có nút bấm đồng ý hay không, cậu vội vàng nhìn kĩ sợ mình hoa mắt.

Thế nhưng đằng sau cậu Thảm Ung đã đứng lên từ bao giờ, lão túm lấy cậu vất lên lưng, một đoạn dây ánh sáng tuôn ra trói chặt lấy cậu.

Thẩm Ung lại tiếp tục đào, lão không hề nói bất cứ lời nào, ngược lại với tên nhóc đang gào thét sau lưng lão:

- Hệ thống, con mẹ ngươi ra đây, ta không đồng ý, ta nói ta không đồng ý cơ mà! Hệ thống ra đây.

Cậu gào thét mãi cũng không khiến hệ thống xuất hiện, cậu liền hạ giọng nói với Thẩm Ung:

- Lão già, mau dừng lại, lão mau khóa mã gen lại, đừng như thế, lão sẽ chết mất!

Giọng Trần Định lạc đi, cậu không rõ tại sao lão lại làm vậy, vì lòng trung thành được thiết lập, hay vì hệ thống ép lão phải làm vậy, bất kể vì lí do nào cậu cũng không muốn.

Một trăm bốn mươi hơi thở, ba trăm hai mươi sáu mét, Trần Định đã tuyệt vọng, cậu biết cả Thẩm Ung lẫn hệ thống đều không còn nghe cậu nói nữa, cậu liền gọi tên một người khác:

- Thẩm Uyên! Thẩm Uyên! Ta đầu hàng, mau tới bắt ta, ta đầu hàng.

Nhưng hoặc là đã quá xa khỏi sự theo dõi của cô ta, hoặc là cô ta chẳng quan tâm cậu có đầu hàng hay không.

Thực ra Trần Định cũng hiểu rằng khi đã kích hoạt thứ sát trận kinh khủng này thì cô ta chính là muốn diệt sát hai người bọn họ, cậu gào lên chỉ là hi vọng điều ngớ ngẩn mà thôi.

Một trăm sáu mươi hơi thở, ba trăm ba mươi mốt mét, dung nham đã cận kề.

---

Ở một hang động sâu dưới lòng đất, hang động này trước đây là một quặng đá, đá được khai thác ở đây vô cùng cứng và có hoa văn rất đẹp, được giới quý tộc và hoàng thất vô cùng yêu thích, tuy nhiên việc khai thác nó cực kì khó khăn bởi độ sâu của mỏ, độ cứng và trọng lượng của đá cũng khiến quá trình khai thác liên tục xảy ra vấn đề.

Tiếp nữa là hàng chuỗi những sự kiện mất tích thợ mỏ xảy ra, mỏ đá bị bỏ hoang vì chẳng ai dám đến nữa, từ đó tới nay đã cả trăm năm.

Cho tới hôm nay, một tiếng nổ vang vọng toàn mỏ đá, kéo theo một cơn sóng làm đất đá bay lên bụi mù, ở trên trần hang mở ra một cái lỗ lớn, từ đó có một người cõng một người nhảy xuống.

Chính là Thẩm Ung và Trần Định, họ đã cược thành công, may mắn đã đứng về phía họ, một chiếc hang khác, nhìn xung quanh và nhận ra được đây chính là một khu mỏ, Thẩm Ung thở phào:

- Thật may, đây không không phải lối vào "tầng dưới".

Trần Định cũng ngừng dãy dụa, cậu vừa vui mừng vì bọn họ đã trốn thoát nhưng cũng lo lắng cho tình trạng của Thẩm Ung, cậu biết lão đã đến cực hạn.

Không dừng lại lâu, Thẩm Ung tiếp tục cõng Trần Định chạy vào đường hầm phía trước, cả hai người biến mất vào bóng tối.

Từ lỗ hổng Thẩm Ung đã đào, từng dòng, từng dòng dung nham chậm rãi chảy ra.