Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 15: Khóa gen



Khoảnh khắc Trần Định cho phép Thẩm Ung mở khóa gen, cũng là lúc gương mặt lão từ hưng phấn, cuồng nhiệt từ từ biến thành bình tĩnh rồi cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lùng, đôi mắt trước giờ vẫn như đang nhắm thì lúc này lại như hé mở ra một tròng mắt đen xì không có lòng trắng.

Cái khí thế mà Thẩm Ung vẫn toát ra từ đầu trận chiến tới giờ chợt lắng xuống, chiến ý của lão cũng được thu ngược lại chứ không còn bùng nổ như núi lửa nữa.

Thẩm Ung chợt trở nên thật khác lạ, giống như một lão già đã sức cùng lực kiệt, chấp nhận đầu hàng trận đấu này.

Tuy nhiên đối thủ của Thẩm Ung thì hoàn toàn không thấy thế, cả Thiết Ngạc lẫn Thiết Tí đều cảm thấy từng cơn tê buốt nơi sống lưng khi nhìn thấy Thẩm Ung như vậy, cho dù khí thế bá đạo hay chiến ý nóng rực đã biến mất, thế nhưng có một thứ mà đáng sợ hơn rất nhiều đang bao trùm cả không gian này.

Sát khí của Thẩm Ung đang kinh khủng hơn bao giờ hết, nó lạnh buốt, bao trùm và len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người Thiết Ngạc và Thiết Tí khiến cả hai cực kì căng thẳng, bản năng của chúng đang gào thét sợ hãi, chạy khỏi đây, bỏ mặc tất cả mà chạy là suy nghĩ chung của cả hai bọn chúng.

Khi bọn chúng vẫn còn căng cứng cơ thể, trong đầu thì tranh đấu rằng nên trốn hay tiếp tục ở lại thì trong tích tắc, Thẩm Ung đã ở phía sau.

"Tốc độ này... là nửa bước Siêu Phàm!"

Thiết Ngạc chỉ kịp nghĩ vậy chứ không kịp quay đầu thì bóng tối đã bao trùm ý thức của hắn.

Thẩm Ung đấm nát đầu của Thiết Ngạc chỉ với một quyền duy nhất, thậm chí còn không thấy lão sử dụng bất kì võ kĩ nào, cú đấm này mạnh gấp nhiều lần so với cả trăm cú đấm mà lão đã đánh xuống đầu Thiết Ngạc trước đó.

- Khônggg!

Thiết Tí thấy đồng bọn ngã xuống liền phát điên gào thét, lập tức liều chết lao đến tấn công Thẩm Ung, lão cũng chẳng để ý, chỉ nhảy lên né đòn của Thiết Tí.

Thiết Tí dù trọng thương và chỉ còn hai tay thế nhưng thế công không hề suy yếu, mỗi đấm đều cực kì mạnh mẽ và cực kì hiểm ác, tuy nhiên lại chẳng thể chạm tới Thẩm Ung dù chỉ một lần.

Thẩm Ung lúc vừa nhẹ nhàng né tránh vừa nói với Thiết Tí:

- May mắn cho ngươi, chủ nhân cần ngươi sống.

Nói rồi, Thẩm Ung lẩm nhẩm:

- Thất Tinh Khóa!

Từ cơ thể Thẩm Ung đột nhiên có những luồng năng lượng màu xám bạc tuôn ra, sau đó chúng xoáy tròn kết tụ lại thành bảy cái đinh phát sáng trên không trung.

- Khóa!

Thiết Tí có lẽ vẫn đang điên cuồng muốn trả thù cho đồng bọn nên không cảm nhận được bảy chiếc đinh lạnh lẽo đang từ trên đầu bay vút tới.

Khoảnh khắc bảy cây đinh màu trắng đó đâm vào cơ thể, Thiết Tí chỉ cảm thấy thấy như một cơn gió lạnh tràn vào cơ thể, sau đó hắn liền chìm sâu vào hôn mê.

- "Chủ nhân, đã kết thúc. Tiểu nhân sẽ lập tức đến chỗ ngài"

Tổng cộng mới chỉ ba mươi giây kể từ khi Trần Định ấn vào chữ chấp thuận trên bảng điện tử của hệ thống, Thẩm Ung đã nhẹ nhàng giết Thiết Ngạc và khống chếThiết Tí.

Mở khóa gen thực sự chính là hack, Trần Định lúc này liền chắc chắn điều đó, quá mạnh!

Thế nhưng Trần Định cũng chưa cảm thấy an toàn, bởi theo đúng như các thể loại game hay tiểu thuyết mà cậu đã đọc thì hai tên như Thiết Tí, Thiết Ngạc chỉ là quái thường ở tân thủ thôn mà thôi, nếu quái thường đã mạnh kinh dị như vậy thì trùm như Thẩm Uyên có thể mạnh tới mức nào?

Liệu bật Thẩm Ung ở chế độ hack có thể ăn được không?

Và cô ta đang âm mưu gì khi vẫn chưa hề lộ diện cho dù hai thuộc hạ đã bị xử lí?

---

Trong một căn phòng sâu dưới lòng đất, nơi này có hàng chục những tấm thủy tinh bay lơ lửng, những tấm thủy tinh này phản chiếu đủ loại hình ảnh và thông tin.

Có những tấm hiển thị những chỉ số sinh mệnh, trong đó có một tấm hiển thị chỉ số của ba người Thiết Ngạc, Thiết Tí và Hải Tam, tuy nhiên riêng dòng thông tin của Hải Tam thì các chỉ báo đã hiển thị rằng không thể xác định.

Bên cạnh đó là các tấm thủy tinh chiếu hình ảnh của nơi trận chiến giữa Thẩm Ung và hai người Thiết Ngạc, Thiết Tí.

Còn có nhiều tấm thủy tinh với những hình ảnh của nhiều nơi khác, có vẻ như đây giống như một phòng điều hành.

Những tấm thủy tinh này bay lơ lửng xung quanh một chiếc bàn bán nguyệt, ngồi chính giữa chính là Thẩm Uyên, cô ta lặng lẽ quan sát tất cả qua những màn hình này, cả việc Hải Tam sống lại, lẫn việc đột nhiên Thẩm Ung trở nên mạnh mẽ và dễ dàng đánh hại hai thuộc hạ của cô.

- Thật thú vị! Dù đã đoán trước được Hải Tam có thể tăng cao sự tương thích của Bất Tử Đan nhưng sự tương thích này là cực kì hoàn hảo, đây là lần đầu tiên Bất Tử Đan có thể hồi sinh người chết, dữ liệu này sẽ cực kì có ích cho các thí nghiệm sau này và có vẻ thực sự chúng ta là đồng loại theo cả nghĩa đen rồi.

Thẩm Uyên vui vẻ độc thoại.

- Ta cũng có chút bất ngờ lão già Thẩm Ung này lại mạnh như vậy, sức mạnh bùng nổ tới mức vô lí, từ Bất Tử cảnh, lão ta nhạy vọt lên nửa bước Siêu Phàm, nhưng có vẻ nhược điểm là điều này cần Hải Tam phối hợp nếu không lão đã có thể kết thúc trận đấu ngay từ lúc Hải Tam chết đi rồi.

- Lần này chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng muốn tính toán những kẻ ở "tầng dưới", vậy mà thu hoạch thực sự quá nhiều kinh hỷ.

Đẩy mắt kính lên, Thẩm Uyên thì thầm:

- Thật mong chờ bất ngờ tiếp theo...

---

Thẩm Uyên vác trên vai Thiết Tí, bên cạnh là Hải Tam, hai người đang chậm rãi đi trong hành lang dài như vô tận dưới lòng đất, hai ngươi biết rằng Thẩm Uyên sẽ xuất hiện, bởi toàn bộ nơi này đã bị phong ấn bởi một loại cấm chế cực kì kiên cố, tới mức Thẩm Ung cũng không thể dùng sức mạnh để đào xuyên lên mặt đất.

Khi phát hiện ra điều này, Trần Định và Thẩm Ung đều nhìn nhau nhíu mày, cảm thấy Thẩm Uyên giống như đang hoàn toàn lường trước được những gì diễn ra, bao gồm cả việc Hải Tam sống lại và Thẩm Ung bật hack.

Hai người cứ tiếp tục đi, cả hai đều có chút cảnh giác cao độ, họ không rõ Thẩm Uyên muốn gì, cũng không tìm thấy cô ta để thương lượng.

Càng đi Trần Định càng cảm thấy khó hiểu, cậu hỏi Thẩm Ung:

- Thẩm Uyên đang toan tính điều gì, không lẽ cô ta muốn nhốt chúng ta ở đây đến chết?

Thẩm Ung ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Không thể, các loại phong ấn phòng thủ hoặc vây nhốt dù có mạnh đến đâu cũng không thể là vĩnh cửu, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ gặp được mắt trận, ở đó hoàn toàn có thể dùng bạo lực để mở trận.

Trần Định tin tưởng phán đoán của Thẩm Ung, lão hiểu rõ cơ chế vận hành của thế giới này hơn cậu rất nhiều, thế nhưng cậu vẫn không hiểu cô ta giữ chân hai người ở nơi này làm gì?

Trong một khoảnh khắc, da đầu Trần Định run lên.

Mẹ nó! Cô ta đang timing!

Cậu lập tức truyền âm cho Thẩm Ung:

-" Thẩm Ung, lão có thể kéo dài mở khóa gen trong bao lâu? Và lão cần bao lâu để có thể tiếp tục sử dụng nó một lần nữa?"

Thẩm Uyên cũng hiểu ngay tại sao Trần Định lại hỏi như vậy, lão trầm giọng nói:

- "Tối đa mười phút nữa mở khóa gen sẽ bị khóa lại và cần ít nhất một ngày để tiếp tục sử dụng, nếu cưỡng ép mở ra một lần nữa thì chỉ có thể kéo dài tối đa trăm hơi thở."

Mồ hôi sau gáy Trần Định tuôn ra, đầu óc cậu liên tưởng tới một chuyện.

Thẩm Uyên làm Trần Định hình dung ra các game thủ chuyên nghiệp nhất ở thế giới cũ của cậu, những kẻ luôn bình tĩnh phân tích con mồi của mình, tính toán sự bộc phát tiềm năng, tính toán thói quen tấn công, cả những bất cẩn vô ý, chậm rãi mổ xẻ hành vi của đối thủ.

Ở thế giới đó, từng có một kẻ bỏ ra bốn mươi giờ liên tục để xem đi xem lại những trận đấu của đối thủ, để rồi khi chạm mặt trong cuộc chiến, cậu ta nghiền nát đối thủ bằng chính những kỹ năng của họ nhưng ở cấp độ cao hơn.

Liên tục xem, phân tích rồi hạ gục đối thủ, sau đó lại xem rồi phân tích đối thủ tiếp theo, cứ thế điều này lặp đi lặp lại, đến một ngày khi ngẩng đầu lên thì chẳng còn ai phía trước nữa.

Bao nhiêu trận đấu, kẻ nổi lên, người bỏ cuộc. Ngai vàng thì vẫn ở đấy, Quỷ Vương vẫn ngồi trên đó nhìn xuống.

Trần Định cũng biết mình đã gặp được một con quỷ khác ở thế giới này...