Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 12



...----------------...

6 tiếng đồng hồ trôi qua, cả khoang máy bay đều đang trong trạng thái yên tĩnh..hầu hết các hành khách đều đã ngủ..và Nhậm Thần cũng không ngoại lệ..., tuy nhiên thì vào thời gian này..người ngủ đủ giấc vẫn là nên thức dậy rồi..

Mạc Vũ, mắt khẽ động rồi từ từ hé mở..cảm giác khó chịu đã biến mất.., ngủ được một giấc liền cảm thấy cả người như đang thả lỏng..thoải mái hơn chút..

Mạc Vũ: ( Hết khó chịu rồi...aa..quả thật đã ngủ được một giấc ngon lành..hửm..khoan đã..)

Mạc Vũ: "...!!!!!!!! "

Nhậm Thần: zZZ zZZ zZZ...

Mạc Vũ: ( Mình..vậy mà lại vô lễ như vậy...phải làm sao bây giờ..)

Mạc Vũ giật mình thu lại dáng ngồi của mình suốt 6 tiếng qua..cậu vậy mà lại tựa đầu lên vai Nhậm Thần ngủ lâu như vậy..! Bảo bối nhỏ còn đang hoang mang lo sợ..chút nữa không biết phải đối mặt với người kế bên như thế nào.., Nhậm Thần khi này đã ngủ mất rồi.., lúc ngủ dáng vẻ cao ngạo ấy vẫn không giảm được chút nào.., Mạc Vũ mãi mê nhìn ngắm hắn..

Mạc Vũ: ( Người đẹp trai thế này sao không thể dịu dàng một chút nhỉ..? Nếu..nếu chạm vào một chút thì...)

Cậu vô thức đưa tay về phía hắn..ý định chỉ chạm nhẹ một cái lên chóp mũi..ai có ngờ khi tay vừa tới thiếu chút nữa là chạm được rồi thì..hắn đã tỉnh giấc.., Mạc Vũ như đóng băng tại chỗ..hai mắt mở to..chiếc má phúng phính đã ửng hồng vì xấu hổ rồi.., nhưng Nhậm Thần thì lại khác.. mặc dù hắn có chút bất ngờ..nhất thời ánh mắt cũng có chút chấn động nhưng rất nhanh đã quay về trạng thái như ban đầu.., hắn đưa mắt về phía cậu..phát hiện con thỏ nhỏ này là đang cụp tai bị bắt quả tang tại trận...có chút khó xử nhỉ..?

Nhậm Thần: " Làm gì đấy..?! "

Mạc Vũ: " A..c..cái đó..t..tôi..chú..tôi.."

Nhậm Thần: " ……Không được gọi tôi là chú.! "

Mạc Vũ: " À..vâng..ông chủ..t..tôi xin lỗi..vừa nãy là tôi sai rồi.."

Nhậm Thần: " ………… "

Mạc Vũ: " A...tôi thành thật xin lỗi ông chủ, là..là tôi chỉ định chạm nhẹ một chút..A..tôi rất xin lỗi ạ..!!! "

Hắn cứ im lặng nhìn chằm chằm vào cậu, lại dọa cậu một trận..Mạc Vũ chỉ nghĩ hắn không hài lòng với lời xin lỗi và vẫn còn đang tức giận việc cậu vừa làm..cho nên bảo bối này lại cuống cuồng cả lên..cúi đầu xin lỗi lia lịa..co ro lại chỉ còn một mẩu..Mạc Vũ sợ đến tái xanh cả mặt..lỡ mà hắn quăng cậu ra khỏi máy bay có phải cuộc đời này cậu sống không có chút ý nghĩa nào luôn không..?!

Mạc Vũ: " T..tôi xin lỗi..nê..nếu ông chủ muốn đuổi việc tôi thì..thì tôi sẽ không phản đối đâu ạ..Aa..ưm.. "

Nhậm Thần ngay từ lúc vừa mở mắt tỉnh dậy đã ghim con thỏ nhỏ này vào tầm mắt rồi.., hắn lúc này chỉ là vì sự lúng túng của cậu mà phát cáu..trực tiếp ép cậu vào lưng ghế..kề sát mặt hắn đến cậu..mắt đối mắt..

Nhậm Thần: " Sau này cũng đừng gọi tôi là ông chủ.! "

Mạc Vũ: "....v..vậy..Nhậm chủ tịch..cho tôi xin lỗi.."

Nhậm Thần: " Cũng không được gọi như thế này.! nếu không..tôi quăng cậu ra khỏi máy bay. "

Mạc Vũ: " A..đừng..tôi xin lỗi..nhưng..nhưng mà tôi phải xưng hô như thế nào đây ạ..? "

Nhậm Thần: " Gọi anh.! "

Mạc Vũ: " Ả? A..Không được..t.. tuổi tác..tu..tuổi tác.. " ( Nhậm Thần hơn mình đến 10 tuổi...)

Nhậm Thần: " Hửm? không được..? tại sao cậu gọi tên Mạc Lâm là anh..còn tôi thì không được?! "

Mạc Vũ: " Đó..đó là bởi vì Mạc Lâm anh ấy là anh trai của tôi mà...hơn..hơn nữa..chúng ta cách nhau tận 10 tuổi.."

Nhậm Thần: " Hừm..Mạc Lâm hơn cậu 5 tuổi..cậu ta già như vậy..cậu vẫn gọi là anh..! Tại sao tôi không được?! "

Mạc Vũ: " Ca..cái đó..không giống nhau..anh ấy là anh trai ruột của tôi.."

Nhậm Thần: " Anh trai ruột thì sao?! Tôi là chủ nợ của cậu..cậu phải gọi tôi là anh. Nếu không mỗi ngày tôi sẽ lấy lãi nợ gấp 3 lần..!! "

Mạc Vũ: " A..đừng..tôi sai rồi..đừng như vậy..tôi...tôi xin lỗi anh.."

Nhậm Thần: " Tốt..! "

Mạc Vũ khó khăn đẩy lùi cái hành động mụ mị này của hắn, cậu thật sự sợ rồi.. vậy mà lại nghĩ hắn thật sự không đáng sợ lắm..cậu sai rồi..hắn nhất định là một tên đại ma đầu hung hăng ham muốn uống máu người trong truyền thuyết..!

Sau pha áp lực vừa rồi..thì cũng chẳng có thêm tí tình huống bế tắc nào hết..cứ thế cả hai vẫn sinh hoạt như bình thường suốt 5 tiếng đồng hồ sau..

......................

Trong khi đó...Thượng Hải..

_Tập đoàn JLMV_

Canteen số 2 _ phòng ban điều hành

Mạc Lâm: " Anh đến đây làm gì..?! "

Thụy Kha: " Nặng lời thế..! cứ như cậu chưa từng quen biết tôi vậy...tôi đau lòng đó a~ "

Mạc Lâm: " …………… "

Thụy Kha: " Ha..được rồi, tôi biết cậu là kẻ nhát gan..mau đưa con chip đó cho tôi đi. "

Mạc Lâm: " Anh..sao lại biết.."

Hôm nay là thứ bảy...cả công ty cũng không có quá nhiều người..vào ngày này..canteen số 2 vẫn luôn vắng người nhất.., cũng là nơi thuận tiện để làm những việc trái với lương tâm..., bóng dáng của hai người đàn ông một cao một thấp xuất hiện nơi công sở..chính xác là Thụy Kha và Mạc Lâm., mối quan hệ giữa họ..khá phức tạp..

Thụy Kha: " Ha ha ha..cậu hỏi chủ nhà làm sao phát hiện ra đồ mình bị mất á? cậu sẽ không cho rằng tôi chỉ là kẻ ham muốn dục vọng khoái lạc..lúc đang rên rỉ dưới thân cậu sẽ buông bỏ cảnh giác đó chứ?! "

Mạc Lâm: " Anh..! vậy mà đã sớm biết rồi.."

Thụy Kha: " Được rồi, nghiêm túc..! Đưa con chip đó cho tôi. "

Mạc Lâm: " Tốt thôi, dù sao anh cũng đã biết được ý định của tôi rồi.., phải.! tôi tiếp cận anh..là để lợi dụng anh..từng bước loại trừ tên Nhậm Thần kia.! Tôi đã biết hắn ta là một tên sai trái..doanh nhân thành đạt gì chứ..toàn là để lừa người..! "

Thụy Kha: "....Ha..ngay cả lời đau lòng thế này mà cậu cũng dám nói với tôi.., được rồi Mạc Lâm, nếu cậu chưa làm gì quá đáng tôi có thể nhắm mắt bỏ qua..mau đưa đây..thứ đó không đùa được đâu. "

Mạc Lâm: " Sao tôi phải đưa cho anh?! nếu thứ này có thể giúp tôi giải thoát được cho em trai mình.. "

Thụy Kha: " Mạc Lâm, đừng làm càn...Nhậm Thần đã sớm lên máy bay..em trai cậu cũng ở đó..nếu—"

Mạc Lâm: "..!!!!!!! "

*Ting *

[ Đàn em: Đại ca.., bọn em từ tối qua đã không liên lạc được với anh.., anh phát tín hiệu rồi sao ạ? vì sớm hơn kế hoạch nên bọn em cứ tưởng đó là ý của anh,vì vậy đã thông qua rồi.. ]

Thụy Kha: " Mạc Lâm, cậu mẹ nó.. CẬU VẬY MÀ LẠI GỬI ĐI TÍN HIỆU ĐÓ?!! CẬU CÓ BIẾT NÓ NGUY HIỂM THẾ NÀO KHÔNG? NHẬM THẦN CÒN CÓ EM TRAI CỦA CẬU ĐỀU SẼ CHẾT ĐÓ..!!MẸ KIẾP..!!"

Mạc Lâm: "...Kh..không thể nào...tại sao..tại sao em ấy cũng đi cùng hắn..không thể nào..không thể nào...THỤY KHA..TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY...LÀM SAO ĐÂY..TÔI..TÔI.."

Mạc Lâm tuyệt vọng ngồi gục tại chỗ...anh chỉ là muốn Nhậm Thần biến mất..vậy thì tất cả những vấn đề giữa anh và Mạc Vũ sẽ được hóa giải..họ sẽ lại được hạnh phúc bên nhau..hơn một tháng trước, sau khi phát hiện ra Thụy Kha là bạn thân của Nhậm Thần, lại còn có hứng thú với mình..nên Mạc Lâm đã không từ thủ đoạn tiếp cận Thụy Kha,..trèo lên giường anh ta..thậm chí còn vức bỏ tất cả lấy lòng anh ta..chỉ để sớm ngày tìm được thứ có thể hạ gục được Nhậm Thần.

Chỉ mới mấy ngày trước khi biết được..anh chỉ cần nhấn gửi thông báo từ chiếc email đã được soạn sẵn của Thụy Kha, không cần biết điểm đến là gì..anh chỉ biết nếu đoạn tin được gửi đi..Nhậm Thần sẽ là " ngàn cân treo sợi tóc "...

Nhưng biến số duy nhất anh không ngờ đến chính là Mạc Vũ cũng đang ở cạnh Nhậm Thần..., đứng nhìn vẻ bất lực đến cùng cực của Mạc Lâm.., Thụy Kha chỉ hận bản thân quá yếu lòng..người trước mặt là người trong lòng..Thụy Kha chỉ đành ngồi xuống..đưa hay tay đỡ lấy hai vai của Mạc Lâm..nghiêm giọng..

Thụy Kha: " Nấp kỹ vào.., đừng lộ diện..nếu lần này tôi vẫn còn mạng để bảo vệ cậu..thì sau này đừng làm những chuyện thiếu suy nghĩ như thế này nữa.."

Mạc Lâm: "....Th...Thụy Kha.."

Thụy Kha: " Người của tôi đang đợi cậu ở dưới..sẽ đưa cậu đến nơi an toàn.."

Mạc Lâm: " V..vậy còn anh..anh.."

Thụy Kha: " Tôi là bạn của Nhậm Thần, cũng là người yêu anh.., hậu quả này của anh..tôi gánh.., được rồi tôi phải đi giải quyết chuyện này.. mau đi đi. "

Mạc Lâm " …………… "

......................

Mạc Vũ: " Aaa... "

Nhậm Thần: " Đừng sợ..nấp sau tôi.! "

* Pằng pằng pằng *

Wak:" Đại ca, bọn nó sao lại biết được đại ca hôm nay sẽ đến Canada chứ..! " * pằng pằng pằng *

Nhậm Thần: " Chết tiệt...! "

Mạc Vũ: ( Vậy nên..lời anh hai nói là sự thật...Nhậm Thần anh ta..)