Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 11



...----------------...

Sau khi nhận được đoạn tin nhắn đó, Mạc Vũ đã đoán ra được người gửi tin là ai..nhưng cậu vẫn không hiểu.. vì sao Mạc Lâm phải làm như vậy? rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì..? còn có suốt bữa ăn hôm nay..cậu vẫn luôn quan sát Nhậm Thần..hắn ta tuy không hung hãn như trước..nhưng lại có chút căng thẳng, trạng thái lúc này của hắn không ngông nghênh giống lúc nói chuyện với anh hai cậu..., cũng không cao ngạo như khi đối mặt với cậu.., hiện giờ tất cả những chuyện vừa rồi đều khiến Mạc Vũ nghi ngờ..có phải anh hai cậu vừa đánh liều làm chuyện gì đó rất nguy hiểm hay không..

......................

23h10p

Mạc Vũ: " Ông chủ...tôi mang sữa cho ngài ạ. "

Nhậm Thần: "....vào đi. "

Mạc Vũ: " Vâng ạ.! "

Nhậm Thần: " …………… "

Mạc Vũ: "....cái đó..t..tôi xin phép—"

Nhậm Thần: " Qua đây. "

Mạc Vũ: " Dạ? "

Nhậm Thần: " Lại đây..ngồi xuống.! "

Mạc Vũ: " ………… "

Vốn dĩ chỉ định mang sữa lên xong sẽ ngay lập tức rời đi, tuyệt đối không nán lại trong căn phòng này thêm giây phút nào nữa.., nhưng Mạc Vũ không ngờ lại bị gọi ở lại...Nhậm Thần lúc ra lệnh thật sự không thể không nghe theo, cậu từ từ đi về phía hắn..ngồi xuống ngay cạnh hắn.., hắn không biết được Mạc Vũ lúc này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.., căng thẳng muốn đứt dây thần kinh rồi..! Nhậm Thần như có lời muốn nói..nhưng nghĩ ngợi gì đó rồi lại rơi vào trầm tư..hắn khẽ xoa xoa huyệt thái dương nhíu mày...

Mạc Vũ: "...Ông chủ không khỏe sao ạ? có cần uống thuốc không ạ? "

Nhậm Thần: " …………… "

Mạc Vũ: " …………… "

Nhậm Thần: " Cậu quay về phòng chuẩn bị hành lý, sáng sớm mai đi với tôi một chuyến đến Canada. "

Mạc Vũ: " Dạ..? đ..đến..Ca..nada.."

Nhậm Thần: " Được rồi, về phòng đi.! "

Mạc Vũ: "...vâng.. "

Ngay sau khi Mạc Vũ rời khỏi phòng thì Nhậm Thần cũng mệt mỏi ngã người trên ghế.., hắn không biết nước đi này có đúng hay không..nhưng so với hiện tại..đây là biện pháp duy nhất..

*Nhớ lại *

[ Lý Di: " Sếp..người của chúng ta bên phía Lão Gia vừa báo tin.. ngày mai Lão gia sẽ đột xuất đến tập đoàn để xem tình hình kinh doanh.."

Nhậm Thần: " Phía Jeff cần tôi đến giải quyết.. "

Lý Di: " Vậy..không thể để Lão Gia phát hiện thân phận của sếp được.."

Nhậm Thần: " Cho nên cậu không thể theo tôi được..ở lại ứng phó với ba tôi đi..cứ nói với ông ấy là tôi đang công tác.. "

Lý Di: " Nhưng..sếp đi một mình liệu có ổn không..?! "

Nhậm Thần: " Vốn dĩ không định dẫn cậu theo, chuyện trong giới làm ăn..nếu tôi dẫn theo một trợ lý như cậu..lão ta sẽ nghi ngờ.."

Lý Di: " Vậy.. "

Nhậm Thần: " Từ Los Angeles đến đây cũng phải mất 16 tiếng, người tôi gài ở bên ba e là đã bị phát hiện rồi...ba chắc chắn đã có kế hoạch trước, tôi tự biết tính toán.., đi đi. "

Lý Di: " Vâng..! " ]

Nhậm Thần: " Chỉ là con nợ..mình nghĩ nhiều thế làm gì..cậu ta sống chết còn cần mình quản à!? "

' Thương trường còn hơn chiến trường ' câu nói này dùng trong tình huống nào cũng đều hợp lý.., Nhậm Thần quả thật rất thần thông..hắn rất giỏi che giấu thân phận..trở thành một doanh nhân thành đạt..sở hữu một tập đoàn kinh doanh đá quý và bất động sản bậc nhất thượng hải.., con trai trưởng của dòng họ Nhậm nhiều đời vang danh cao quý, cái tên Nhậm Tổng sáng rực khắp giới thượng lưu ai ai cũng biết...nhưng chẳng ai biết được hắn còn có một cái tên khác là Nhậm Gia Hỏa..chuyên dùng trong giới làm ăn phi pháp.., cuộc đời Nhậm Thần chính là có thể sống ở hai mặt của thế giới khác nhau..trên xã hội người người sùng bái Nhậm Tổng, trong giang hồ khắp kẻ quỳ lại vang xin cái tên Nhậm Gia Hỏa..

Hắn giấu rất kỹ thân phận Nhậm gia hỏa của mình, vì ba của hắn là một vị doanh nhân thành đạt..có cống hiến cho nước nhà bao năm..lại rất coi trọng danh tiếng.., nói trắng ra..hắn dẫu lớn vẫn là một đứa trẻ sợ bị phụ huynh bắt gặp bản thân đang làm việc sai trái..

...----------------...

_Sân bay quốc tế Phố Đông Thượng Hải_

Cả hai có mặt tại sân bay từ rất sớm, hắn vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng đầy thu hút đó, thủ tục chi phí.. vé bay đều được hắn nhanh gọn hoàn tất, bên cạnh là trợ lý Lý Di vẫn luôn không ngừng dặn dò đủ thứ điều..., Mạc Vũ chỉ giản dị một thân áo thun quần jean và áo khoác ngoài kèm một chiếc ba-lô cỡ nhỏ...cậu bị choáng ngợp bởi nhịp sống nhộn nhịp vội vã ở sân bay...lại rất thích thú ngắm nhìn từng đợt máy bay cất cánh..đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy được máy bay ngoài đời thực..

Lý Di: " Sếp,..để cậu ta đi có ổn không ạ? "

Nhậm Thần: " Tôi lo được, phía Thụy Kha có liên lạc với cậu không? "

Lý Di: " Cái đó...từ tối qua đã không có liên lạc gì rồi ạ.."

Nhậm Thần: " Ừm, về đi.. ứng phó tốt với Nhậm lão gia. "

Lý Di: " Vâng, Sếp..! "

Mạc Vũ: ( Bọn họ đang nói cái gì vậy? không nghe được gì hết..)

Nhậm Thần: " Đứng ngốc ở đó làm gì. Theo tôi.! "

Mạc Vũ: " A..vâng.! "

Rất nhanh sau đó cả hai người đã lên máy bay để đến Ottawa thủ đô Canada, chuyến bay sẽ mất khoảng 12 giờ đồng hồ sẽ đến nơi.., hắn rất hào phóng..cũng chẳng phân biệt giữa hắn và cậu..cứ vậy mà mua hẳn hai vé hạng thương gia.., cậu được hắn chỉ đạo buộc phải ngồi ở ghế phía bên trong..Mạc Vũ là người hay mơ mộng..ngồi ở vị trí ngay cửa sổ thế này cũng không thiệt thòi...,

Và như đã nói, Mạc Vũ là lần đầu tiên đến sân bay..tất nhiên..đây cũng là lần đầu được ngồi trên máy bay.., bảo bối bị say máy bay mất rồi..!!

Mạc Vũ: (...ưm..khó chịu quá..)

Nhậm Thần: " …………… "

Mạc Vũ: ( Tai..tai.. tai mình..không nghe thấy gì..)

Nhậm Thần: " Ở yên đây, tôi đi vệ sinh. "

Mạc Vũ: " Ưm..vâng ạ.. "

Nhậm Thần đứng lên và rời khỏi chỗ ngồi.., Mạc Vũ vẫn ngoan ngoãn nghe lời..chỉ là bản thân lúc này thật sự rất khó chịu..cậu không biết phải đối diện tới tình huống này như thế nào.., cơ thể cứ ngầy ngật...đến mức đôi mắt to tròn kia giờ đã rưng rưng nước rồi...

Nữ Tiếp Viên: " Xin lỗi đã làm phiền quý hành khách, đây là một phần trà rừng và kẹo bạc hà dành cho quý hành khách ạ. "

Mạc Vũ: " Dạ..? nhưng.. nhưng mà em không có gọi món.. "

Nữ Tiếp Viên: " À.., đây là vị hành khách ngồi cùng cậu đã gọi đấy ạ. Trà rừng và kẹo bạc hà sẽ giúp quý hành khách cảm thấy dễ chịu hơn đó ạ. "

Mạc Vũ: "..vâng..em cảm ơn ạ.. "

Nữ Tiếp Viên: " Dạ vâng! chúc quý hành khách có một chuyến bay tốt đẹp ạ.! Tôi xin phép. "

Mạc Vũ: (....ông chủ..cũng không đáng sợ lắm...nhỉ?)

......................

10 phút sau....

Nhậm Thần: ( Ngủ rồi..?!)

Mạc Vũ: zZZ zZ zZZ

Nhậm Thần quay lại chỗ ngồi, hắn thong thả chéo chân đọc những quyển sách có sẵn trên máy bay để giết thời gian, dẫu sao từ giờ đến đó cũng rất lâu...hắn nhàm chán thật sự chẳng biết làm gì.., cho đến tận khi chẳng còn gì để giết thời gian.. thì hai mắt hắn đã đổ dồn lên người bên cạnh rồi...

Mạc Vũ hai mắt nhắm nghiền, có vẻ đã vào giấc rất sâu.., hắn quan sát tỉ mỉ từ đỉnh đầu trở xuống không bỏ sót chỗ nào.., từng đường nét trên gương mặt cậu quả thật quá hoàn mỹ.., đôi mi dài vừa đủ khẽ cong, thêm cặp mắt long lanh lúc nhận lỗi cũng rất mê người, chiếc mũi cao, đôi môi căng mọng..điểm thêm chút màu đỏ mận nhàn nhạt..., mà con người này hiện tại đang gật gù ngủ kế bên hắn...

Mạc Vũ: zZZ zzZ Zzz

Nhậm Thần: ( Ngốc..ngủ như vậy sẽ đau cổ..)

Mạc Vũ: Zzz zzZ zzZ

Nhậm Thần: (...cũng không sợ đập đầu?)

Nhậm Thần: "!!!!!!!! "

Hắn vẫn luôn chán nản quan sát cậu lúc ngủ.., khi thì chê cậu ngốc lúc thì bảo cậu không biết gì..cứ thế trạng thái tinh thần hắn thay đổi liên tục.., ngay lúc đầu cậu sắp va vào thành cửa sổ..Nhậm Thần vậy mà đã nhanh tay đỡ lấy đầu của Mạc Vũ...rồi lại nhẹ nhàng chuyển hướng đến vai hắn...cả quá trình mặt hắn vẫn chẳng có chút biến sắc gì..lạnh như băng..!

Nhậm Thần: ( Khụ..đập đầu rồi sẽ bị ngốc, không muốn mang theo kẻ ngốc bên người, rất vô dụng.!)