Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 48: Gióng trống mở cờ




Giữa giờ Thân, khi mà trao thưởng xong xuôi thì Phạm Tu xin bà con thôn Đường Vỹ hãy nán lại thêm một chút, ông cho biết kể từ ngày hôm nay tại giáp Thiên Đức sẽ có một đội quân mang tên Đại đội Thiên Đức, doanh trại chính là hai chục túp lều vải gần đó.

-Chủ tướng của đội quân này, Phạm Tu tôi xin phép được giới thiệu với bà con cô bác làng Đường Vỹ và tất cả anh em, chính là Mạc tiên sinh Mạc Thiên Chương.

Phạm Tu đứng trên bục hạng nhất vẫy tay, Chương từ trong đám đông tiến đến rồi đứng ở bục hạng hai cúi chào một lượt tứ phía. Bản thân Chương biết đây là thời khắc quan trọng nên dù có đôi chút lúng túng, thiếu tự nhiên vẫn cố trấn tĩnh giữ nét mặt bình thản.

-Ta, Tả Đô đốc Phạm Tu, chủ tướng của Thiên Gia Bảo Hựu quân, đội quân được dựng cờ với tôn chỉ khuông phò hậu nhân của tiên vương hòng dựng lại nước Vạn Xuân quy về một mối, bảo vệ và mang lại ấm no cho dân Vạn Xuân. Nay ta bổ Mạc tiên sinh Mạc Thiên Chương, một người con của giáp Thiên Đức, làm chức Thiếu uý chủ tướng Đại đội Thiên Đức.

Phạm Tu tạm dừng lời, hàng trăm Thiên Gia Bảo Hựu quân nhất loạt giơ một tay lên cao, đồng thanh hô lớn:

-Tạ ơn Tả Đô đốc!

Phần lớn những người có mặt trên cánh đồng chẳng biết Thiếu uý là chức gì, với những người nông dân quanh năm suốt tháng trong luỹ tre làng thì họ gọi chung tất cả là các quan, quan nào cũng lớn. Chỉ vài người từng trong triều hoặc trong quân mới biết chức Thiếu uý nghĩa là gì. Bỉnh Di hay Duệ hiểu thậm chí rất rõ trong khi Chương khi mới vừa nghe xong thì giật mình tự hỏi tại sao Phạm Tu lại biết cấp bậc Thiếu úy trong quân đội? Nhưng Chương sớm cho là chỉ trùng hợp, với cậu thì chức gì không quan trọng, cậu ở đây không phải phấn đấu để có chức vị. Chả biết từ khi nào, trong suy nghĩ của Chương đã hình thành rõ ràng việc giúp Thiên Gia Bảo Hựu lớn mạnh để thống nhất Vạn Xuân. Chỉ có thống nhất thì nông dân mới bớt khổ và muốn ở đâu thì ở, làm gì thì làm.

Trong triều, Thiếu úy là chức võ quan đứng đầu các tướng phụ trách cấm quân, mà nhiệm vụ của cấm quân là bảo vệ cung điện, bảo vệ vua. Phạm Tu bổ Chương giữ chức này là có dụng ý sâu xa, bà Dung và hai phó tướng của ông và Bỉnh Di đều cho là phù hợp. Chí ít là tại thời điểm này khi mà trưởng công chúa vẫn đang bên cạnh… bảo vệ cho Chương!

Phạm Tu nói thêm gì đó, Chương không nhớ vì còn bận tươi cười gật đầu liên tục và dừng lại nơi bọn Cự Lượng đang nhìn cậu cười tít mắt. Duệ và Thiên Bình, hai cô gái không giơ tay lên cao, chỉ đứng cạnh nhau lặng nhìn thành quả bước đầu của chàng trai mà họ đang theo đuổi. Chương tất nhiên chẳng biết hai cô gái vui đến nhường nào bởi nếu sau này Chương lập nhiều chiến công hiển hách thì họ chả phải sẽ tự hào hay sao.

Chương lúc này lại nghĩ “Thôi cứ là cấp Thiếu úy đã, kể ta vẫn thua công cụ một phát lên Đại tướng, sau này mình tự phong mình làm chức Đại tướng có được không nhỉ? Tự phong nghe cứ dở hơi thế nào ấy, chả ai công nhận.” Dòng suy nghĩ của Chương bị cắt ngang khi Duệ và Bình ra hiệu gì đó khiến Chương trở lại với thực tại. Hoá ra Phạm Tu đã nhường lại bục cao cho Chương, ông muốn cậu nói gì đó.

Chương từng phát biểu trong lớp đại học khi mà các bạn nhìn lên bảng, cậu nhìn giảng viên còn bây giờ, xung quanh Chương là ba, bốn trăm người đang dõi theo từng cử chỉ và lời nói của cậu. Tự động viên bản thân chả có gì phải sợ nhưng cũng nên nói những lời hay giống như mấy bác nói trên tivi.

-Kính thưa các ông các bà đang có mặt ở đây, kính thưa Tả Đô đốc Phạm Tu, kính thưa các chú Triệu Quang Phục, chú Đoàn Thượng. Kính thưa tất cả anh chị em. Trước tiên ta, Mạc Thiên Chương, xin cảm tạ mọi người đã dành sự quan tâm đến Đại đội Thiên Đức. Nay được Tả Đô đốc và bà con cô bác anh chị em tín nhiệm, cho giữ chức Thiếu úy, ta và anh em trong Đại đội Thiên Đức xin hứa sẽ bảo vệ làng mạc, tài sản và an nguy của người dân giáp Thiên Đức và bất cứ nơi nào khác theo lệnh của Tả Đô đốc. Thưa bà con cô bác, quân sĩ từ dân mà ra nên quân Thiên Đức, một phần của Thiên Gia Bảo Hựu sẽ vì bà con mà không ngại khó khăn, không tơ hào của bà con bất cứ thứ gì nên ta thay mặt cho đội quân của mình mong được bà con cô bác che chở, giúp đỡ cho. Nếu quân của ta có sai, hãy báo cho ta biết, nếu ta sai hãy báo cho Tả Đô đốc biết.

Chương tính nói vậy là đủ dài rồi nhưng… vào mạch nên cậu nói thêm:

-Quân Thiên Đức nay mới có một trăm lẻ, nhờ bà con làng ta nói giúp. Quân Thiên Đức tuyển binh, trai hay gái đều được, tuổi từ mười sáu đến ba mươi, ngoài ăn đủ ba bữa mỗi ngày thì hàng tháng nhận 1 tiền. Bất cứ ai muốn gia nhập thì giờ Ngọ ngày mai đến báo danh tại đây, nếu đạt yêu cầu sẽ trở thành quân Thiên Đức. Xin cảm ơn bà con đã lắng nghe.

Bình, Duệ, Lượng vỗ tay và sau đó là tràng dài pháo tay. Chờ đến đến khi tiếng pháo tay ngớt, Chương nói điều quan trọng khác:

-Quân cần có kỳ hiệu, trước khi kỳ hiệu của quân Thiên Đức bay cao thì con xin phép được nhờ Thiền sư Ngô Chân Lưu, trụ trì Linh Sơn cổ tự làm lễ tạ trời đất, cầu mong những điềm lành sẽ đến với kỳ hiệu cũng như đội quân này ạ.

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, chẳng ai bảo ai, tất cả đổ dồn ánh mắt về vị sư già đang ngồi thiền ngay dưới bóng mát của một bụi tre từ lúc sớm cùng hai nhà sư khác.

Một cái bàn tre được đem ra đặt gần cột cờ, mâm xôi con gà, trầu cau, rượu trắng… được bày lên trên. Kỳ hiệu được may bằng vải đỏ sẫm, chữ và hình hoạ thêu bằng chỉ vàng vô cùng khéo léo đã được buộc sẵn, khi nào làm lễ xong mới kéo lên. Theo lời dặn của Thiền sư, mọi người hướng về đằng Tây nơi mặt trời mọc mỗi ngày.

Sự có mặt của Thiền sư Ngô Chân Lưu đã khiến tất cả thôn dân Đường Vỹ kéo ra đông đủ. Chương có chút ngạc nhiên nhưng không có thời gian nghĩ ngợi.

Thiền sư tự tay thắp năm nén hương giơ lên cao vái bốn phương tám hướng rồi cắm vào mâm xôi sau đó lùi lại vài bước chắp tay, hai mắt nhắm nghiền rồi lâm râm khấn.

Bốn bề im phăng phắc, đến trời cũng đứng gió.

Bỗng nhiên có tiếng sấm từ đâu vọng lại, bầu trời đang quang đãng bỗng mây đen kéo đến như sắp đổ mưa. Tất cả nhốn nháo ngẩng đầu lên nhìn thiên tượng lạ cả đời mới thấy một lần. Tiếng sấm rền vang tựa hồ như hổ gầm khiến nhiều người kinh hãi.

Thiền sư vái ba vái, mọi người hướng vể đằng Tây vái theo.

Trời bỗng nổi gió to, những ngọn tre không ngừng rung lắc, bụi bay mù trời.

-Phong đã đến kỳ tự khắc bay cao, con gỡ ra đi.

Thiền sư nói với Chương đang chắp tay đứng bên cạnh, cậu vâng lời tiến đến chân cột cờ gỡ nút buộc tạm ra, Chương vừa cầm kỳ hiệu gấp gọn trên tay thì đột nhiên có một cơn gió thổi thốc đến. Chỉ trong chớp mắt, trên đỉnh cột cờ cao hai trượng đã xuất hiện một lá cờ lớn bay phần phật.

Tiếng sấm cũng im dần, mây đen tự tan và gió cũng ngưng thổi mạnh.

Dân Đường Vỹ và nhiều người làng Vạn nhìn kỳ hiệu và liên tục chỉ trỏ bàn tán. Không như Chương nghĩ trước đó, chẳng chê kỳ hiệu hổ trâu mà họ bảo rằng đó là một linh vật. Chương ngắm một hồi lâu cũng cảm thấy lá cờ như thể có hồn, nó mang lại cho cậu cảm giác gì đó rất lạ.

-Việc của bần tăng đã xong, phần còn lại đều dựa vào bản thân của cháu cùng mọi người nhất trí đồng lòng. Cửa chùa luôn mở, trà ngon ta sẽ để dành.

Thiền sư chỉ nói vậy với Chương rồi ra về cùng với Phạm Tu.

-Bần tăng là Thích Minh Không.

-Bần tăng là Thích Viên Chiếu.

Chương chắp tay cúi đầu chào nhà sư.

-Mong một ngày gần đây được ngồi đàm đạo với Thiếu úy. - Nhà sư Thích Viên Chiếu nói. - Tuổi mới đôi mươi mà đã biết lòng dân là gốc dựng cơ đồ, có ý chăm lo cho dân, thật là bần tăng rất mến phục.

-Bần tăng ở đây tận mắt xem những gì cần thấy, nếu một mai Thiếu úy cần bần tăng giúp điều gì thì chỉ cần nói ra, bần tăng nhất định sẽ giúp Thiếu úy. Bần tăng xin cáo.

Hai nhà sư chào đáp lễ nhiều người rồi theo bóng Thiền sư và Phạm Tu khuất sau luỹ tre. Chương lại ngước nhìn kỳ hiệu một lần nữa bởi có vài điều cậu không thể giải thích nổi. Chẳng lẽ những điều huyền ảo cậu từng đọc trong sách sử là có thật ư? Đây là lần thứ hai Chương thấy thiên tượng lạ, trùng hợp thay lại xảy ra vào lúc quan trọng. Thiên tượng báo hiệu điều gì?

Mỗi người có cách lý giải riêng nhưng dân làng Đường Vỹ cho rằng thần nhân hiển linh phù hộ cho quân Thiên Đức.

Có thể ông trời phù hộ hoặc do bài phát biểu đậm chất văn mẫu của Chương mang đến luồng gió mới, tính thuyết phục cao, đi vào lòng người hoặc do lương bổng Chương sẽ trả hoặc… cả ba yếu tố trên hợp lại mà ngày hôm sau, ngót hai trăm người trong giáp Thiên Đức đến xin báo danh! Nhỏ tuổi nhất mới mười ba và nhiều tuổi nhất là băm mốt, đủ cả đàn ông, đàn bà.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều