Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 47: Ai cũng chiến thắng




Cứ hai người một cặp thi với nhau, người thắng sẽ thi tiếp vòng sau, mỗi vòng thi xong sẽ nghỉ hai khắc.

So với ngày đầu tiên tiếp xúc với bãi tập, hôm nay các chàng trai đã thành thục hơn rất nhiều và họ không gặp bất cứ sai sót nào trong quá trình thi.

Chương rất hài lòng.

Tiếng hò reo vang dậy theo những bước chạy hay khi các tráng niên đu dây. Mỗi cặp thi tốn khoảng hai phút để hoàn thành và sau một canh giờ chỉ còn lại năm mươi người phấn khởi, số còn lại ngồi tiu nghỉu. Song Chương đã có dụng ý.

Tận dụng thời gian nghỉ giải lao, Chương nói với tất cả các chàng trai thuộc Thiên Gia Bảo Hựu có mặt rằng:

-Các anh từ làng Vạn đã cất công đến đây cũng nên thử, ta cần mười người. Các anh có thể chọn đối thủ trong số năm chục anh vừa thi xong. Ai thắng thì được 1 tiền.

Năm chục gương mặt đang buồn thiu bỗng trở nên tươi tỉnh, đứng hết dậy một lượt. Đám đông nhốn nháo, ai cũng muốn thử nên Chương để Bình và Duệ chọn hộ. Thấy cảnh này Triệu Quang Phục nói với Phạm Tu:

-Thật là biết vỗ về lòng người, kẻ vừa thua sẽ lại thắng. Một đứa mới hai mươi tuổi liệu có thể làm vậy được không?

-Ông đã nhìn ra rồi hả?

-Trò vặt nhưng công nhận sáng dạ, dụng đúng lúc ắt phát huy.

-Cốt là ở chỗ ấy, dùng đúng lúc. Ông xem, bây giờ mấy trăm người đang bị cuốn theo trò của nó rồi, đây có thể xem là tiền hô hậu ủng?

-Hừ! Chả cần tôi khích thì lão Thượng cũng muốn ăn thua với lũ trẻ, đến lão ấy cũng bị cuốn vào thì đúng là chúng ta có tương lai.

-Để tôi bảo con Duệ chọn lão ấy thi.

-Không cần, con Duệ đủ khôn để chọn ai nhằm nâng cao sĩ khí.

Quả thật Đoàn Thượng là bậc cha chú, ông này vừa giơ tay vừa gạt đám con cháu ra đòi thi. Ai cũng biết ông không phải vì 1 tiền.

-Chú à, chú không thắng được các anh ấy đâu.

Duệ nói. Đoàn Thượng vỗ ngực:

-Ta đánh trận khi chúng bay còn bú tí mẹ, đừng có tưởng ta già.

-Cháu biết chú còn khoẻ hơn khối tráng niên nhưng thi cử không thể đem vai vế ra.

-Ta mà thèm ư?

-Các anh đây đều từng được chú dạy, chú khác gì cha, sao các anh ấy dám thắng?

-Chúng bay nghe đây, thi cử thì cho đàng hoàng. - Đoàn Thượng dõng dạc. - Các cụ dạy, con hơn cha là nhà có phúc, chúng bay không thắng được chả phải uổng công ta dạy nghệ cho sao?

Nghe Đoàn Thượng nói vậy, cả Phạm Tu và Triệu Quang Phục bấm bụng cười vì ông đã mắc mưu Duệ. Đoàn Thượng chọn một chàng trai mà có lẽ ông tin là thừa sức thắng, ông từng dạy chúng võ nghệ từ vỡ lòng nên nắm khá rõ.

-Lão này chả vừa, lão chọn đứa có vẻ là kém nhất. - Triệu Quang Phục nói.

-Đây không phải đấu võ, để xem. - Phạm Tu cố nhịn cười.

Cặp Đoàn Thượng sẽ thi đầu tiên, cả hai sẵn sàng chờ phất cờ. Chương đến bên vỗ vai chàng trai:

-Anh nên gắng sức trổ hết tài nghệ, đó là cách anh thể hiện sự kỳ vọng của chú Thượng là đúng vì chú ấy đã dạy được trò tốt. Anh mà để thua há chẳng phải đem công lao chú ấy truyền thụ vứt đi ư?

Chàng trai nghe vậy liền cho là phải, gật đầu cương quyết. Những người đứng đấy nghe được cũng đồng tình. Còn Phạm Tu không biết Chương đã nói gì nhưng ông bảo với Quang Phục:

-Đấy, ta đoán lần này nó không khích tướng mà là trấn an tinh thần để cậu chàng kia vững tâm. Ông lúc xưa có làm vậy với binh sĩ của ông không?

-Thằng này khá, một lời thả đúng lúc rất đáng sợ.

Đoàn Thượng rất khoẻ, ông vượt năm bức tường dễ dàng trong tiếng reo hò, ông đu dây rồi tụt xuống cũng nhanh, chạy băng băng trên những cọc xoan, nhảy phốc lên nắm dây thừng đu qua bãi cát bằng hai tay. Ông bỏ xa chàng trai một phần thi.

Đoàn Thượng với võ nghệ mấy chục năm rèn luyện quả nhiên khiến hậu bối thán phục. Ông chạy luồn lách rất nhanh qua những cọc tre nhưng ông chung số phận với nhiều người trước đó là đập mặt vào cột gần cuối cùng dội ngược lại, xây xẩm mặt mày thì ít mà xấu hổ phần nhiều. Đoàn thượng cho là do ông tự tin và muốn mau chóng thắng nên bị vậy.

Chàng trai gần bắt kịp nên Đoàn Thượng tiếp tục phần thi dễ dàng tiếp theo, bỏ lại chàng trai một quãng xa song rắc rối thật sự đến với Đoàn Thượng khi chui qua đoạn rào thấp khá dài.

Chương đã thay lá cây bằng gai mây, người thi phải cởi trần nên nếu có bị xây xát do gai sẽ nhận ra ngay. Đoàn Thượng bị gai mây châm vào mông cũng cố nhịn mà bò nhưng lóp ngóp chui ra đã thấy đối thủ kế bên chuẩn bị vượt tường cao nên ông dùng sở học bao năm để bắt kịp. Qua được tường cao chạy vài bước là bức tường kế tiếp cao bằng đầu người không làm khó được Đoàn Thượng nhưng ông mau chóng nhận ra rằng đôi chân có phần không nghe lời khi chuẩn bị vượt bức tường tiếp theo.

Ông thua đối thủ chỉ hơn một sải tay trong tiếng reo hò dậy đất. Người thắng có tất cả, người thua cũng không hẳn mất tất cả. Chương và hai cô gái đến bên Đoàn Thượng, Chương nói:

-Cháu không ngờ chú lần đầu thử mà đã khiến đám trai tráng đây lác mắt, đúng là danh bất hư truyền, thầy giỏi dạy ra trò tốt.

Đoàn Thượng thở hồng hộc nhìn Chương rồi bảo:

-Tiểu tử! Ngươi khá lắm, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi.

-Thắng không kiêu, bại không nản. Chú chỉ cần quen sẽ nhất định thắng hết đám con cháu.

Đoàn Thượng giữ nét mặt tươi tỉnh thất thểu trở lại chỗ Phạm Tu. Thiên Bình có ý giúp nhưng ông gạt ra, cô nàng nín cười lẫn vào đám đông.

-Ồ lão Thượng, mông ông có dính gai mây không? Hai bả vai ông đầy vết cào thế kia?

Triệu Quang Phục ân cần hỏi thăm, Đoàn Thượng mím môi gượng cười.

-Nhục không để đâu hết, rõ là ta bỏ xa một quãng. Chắc ta già rồi.

Phạm Tu ôn tồn:

-Ông chưa bốn mươi thì già cái gì, cốt tử nằm chỗ bài thi này tổng hợp chứ không phải nhanh với khoẻ là xong. Cần phải có mẹo. Lúc ông bò qua chỗ rào mây kia là ta thấy không ổn trong khi thằng bé nó chui qua rất nhanh, nó trườn qua mà rặng mây không chút động đậy. Ông đã chịu thua chưa?

-Không còn lời nào biện minh. - Đoàn Thượng thở dài. - Tôi mệt muốn đứt cả hơi, hai bắp chân muốn nhũn ra, khi nãy còn đột nhiên cảm thấy thiếu lực khi vượt tường.

-Không phải ông yếu đi. - Triệu Quang Phục nói. - Ông vận động nhanh và liên tục trong một đoạn ngắn lại đa dạng địa hình, áp lực thời gian nên mất sức mau. Ông làm được vậy chứ ta mà thi sợ là…

-Thế này thì đám trai làng ta sao thắng được? Cần phải bảo thằng Chương về làng dạy mới được. Cần cho cái này vào huấn luyện quân.

-Chưa hết đâu ông ạ. - Phạm Tu nói. - Con Duệ bảo đây mới chỉ là phần đầu, thằng Chương còn đang thuê đám trẻ con đi nhặt đá đem về đồng thời thuê người đan sọt đựng, chả biết để làm gì.

-Thằng này thật lắm trò nhưng tôi thừa nhận nó tài. Chả muốn cũng phải nghe theo nó. Giờ tôi mới ngẫm ra, nó làm cái này giúp binh sĩ quen với nhiều địa hình. Chỗ mây gai kia là đi thám thính, chỗ đong đưa kia hẳn là trên mặt nước còn lại vượt tường trên đồng bằng, chạy trong rừng nhiều cây rồi đu dây qua sông ngòi.

Cả Phạm Tu và Triệu Quang Phục đều gật gù cho là phải.

Đúng như dự liệu, trong mười cặp thi duy nhất có Phạm Hữu Thế về đích trước nhờ vượt lên được ở phần thi tròng trành nhưng hai bả vai cũng có những vệt xước khi chui qua rặng mây đâm ra bị xử thua. Tám người còn lại bị bỏ xa đến ngót nửa vòng, vài người còn không còn sức vượt tường về đích.

Những người thua lại không buồn bã và nhăn mặt vì không tài nào lý giải được tại sao lại xuống sức mau đến vậy, nhất là bắp chân chẳng còn chịu nghe lời.

Đến trưa thì chỉ còn lại mười hai người trong đó còn đủ bốn chàng chỉ huy. Sau khi nghỉ trưa ăn uống thì thi tiếp, sáu người trụ lại không có Nghiêm Phúc Lý và Cao Lịch. Ba người sau cùng rớt thêm Lý Kế Nguyên. Phạm Cự Lượng cùng hai tráng niên khác là Dương Cát Lợi và Trần Thái Bộc. Hai tráng niên sau này được chọn là trung đội phó của Trung đội Nhị và Tam.

Khỏi phải nói Cự Lượng đã vui mừng đến mức nào vì anh chàng đã thể hiện được tài năng với người con gái anh yêu mến cũng như trước binh sĩ. Song người hài lòng hơn cả có lẽ là Chương.

Chương đã làm bục bằng tre để tuyên dương người chiến thắng. Đích thân Tả Đô đốc Phạm Tu và hai phó tướng Triệu Quang Phục, Đoàn Thượng lên trao phần thưởng đồng thời tuyên bố mở tiệc vào buổi tối ngay tại sân tập. Phạm Tu thấy rằng cuộc thi mất sức này ai cũng là người chiến thắng.



Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều