Trọn Đời Yêu Nàng

Chương 4



11

Ta chờ trong tân phòng đói gần chết, lúc lò dò ra ngoài thì được Vân Hi nhét cho cái bánh ngọt lót bụng.

Không biết từ lúc nào, một đôi chân đột nhiên xuất hiện dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của ta.

Ta giật cả mình, làm rơi hết chút bánh ngọt kia xuống mặt đất.

Giọng nói lạnh băng của một nam nhân truyền đến: “Nàng đang làm gì vậy.”

Sau khi biết đó là Cố Vân Tranh, ta vô cùng khẩn trương, mãi cho đến lúc hắn giúp ta vén khăn trùm đầu lên. Ta mới nhanh chóng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, phàn nàn: “Tứ hoàng tử đi đứng không một tiếng động, là cố ý muốn hù dọa ta đúng không?”

Mặc dù đời trước ta cũng có quen biết hắn, nhưng lại không hiểu rõ hắn lắm.

Ta chỉ có ấn tượng là mỗi lần ta và Cố Vân Tranh vào cung diện thánh, thì hắn luôn đứng ở xa xa nhìn ta.

Bọn ta đã đụng mặt nhau vô số lần, nhưng chưa lần nào nói chuyện.

Từ nhỏ ta đã sợ những người lạnh lùng nghiêm túc như này, với lại hắn cũng cho ta cảm giác rằng rất khó hòa hợp, thế nên mỗi lần gặp thì ta đều né xa hắn.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ ngồi cạnh ta như vậy, còn nói đùa với ta: “Ai bảo nàng mỗi lần nhìn thấy ta thì đều run rẩy, không hù dọa nàng còn hù dọa ai?.”

Ta vừa tức vừa bực vì không cãi lại được, nhưng lại có cảm giác dường như khoảng cách giữa chúng ta bỗng thu hẹp đi rất nhiều.

Hắn rất tôn trọng ta, còn dỗ dành ta uống rượu giao bôi với hắn.

Hắn còn lau vụn thức ăn dính trên miệng ta bằng chiếc khăn tay mà ta đã dùng để băng bó vết thương cho hắn.

Hắn cũng sẽ để ý đến cảm xúc của ta, an ủi ta, không để ta sợ hãi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra đêm động phòng hoa chúc lại có thể ấm áp như vậy, không chút hành hạ nào.

Trong màn đêm tĩnh mịch, hắn thì thầm: “Nàng yên tâm, ta sẽ là người khiến những nông phu trong bức tranh kia ăn no mặc ấm.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, đó là những lời ta nói lúc tám tuổi.

Hóa ra hắn vẫn còn nhớ, lại còn nhớ lâu đến vậy.

12

Sau ngày đại hôn của ta và Cố Vân Đình thì bệ hạ lại muốn phế truất vị trí Thái tử của Cố Vân Tranh, với lý do là Cố Vân Tranh đối xử hà khắc với chính phi, ngỗ nghịch bất hiếu. Nhưng ngoại trừ cha ta thì các triều thần đều phản đối chuyện này.

Cố Vân Tranh càng ngày càng ý thức được tầm quan trọng của sự ủng hộ của các triều thần, hắn không còn sủng ái một mình Sở Bạch Liên nữa, bắt đầu lôi kéo hậu trạch của hắn.

Diêu Khanh Khanh từ sớm đã chết tâm với Cố Vân Tranh rồi, cho nên nàng ấy dứt khoát bày trí Phật đường trong phòng để tránh chuyện thị phi tranh sủng.

Cách đây một thời gian, bệ hạ lâm bệnh nặng, thân thể càng ngày càng yếu, dần dần thì cũng lực bất tòng tâm.

Bệ hạ dựa theo tổ chế, sai sử Cố Vân Tranh đưa chúng thần đi tế bái những tướng sĩ chết trận của Đại Chu. Nhưng trước khi nghi thức bắt đầu, bên ngoài lại truyền đến tin tức Sở Bạch Liên bị sảy thai.

Phớt lờ sự thuyết phục của chúng thần, Cố Vân Tranh khăng khăng đòi trở về phủ Thái tử, gác lại nghi lễ sang một bên.

Có một trung thần, nữ nhi của ông ta cũng là thiếp thất của Cố Vân Tranh, ông liều mạng ôm đùi Cố Vân Tranh không cho hắn rời đi. Thế nhưng lại bị Cố Vân Tranh dùng kiếm đâm xuyên qua cổ họng, không ai dám nói gì nữa.

Cố Vân Tranh không chút do dự đắc tội với quần thần, cũng không quan tâm đến buổi bái tế. Ngay sau khi trở về phủ Thái tử không lâu thì hắn ta vào cung suốt đêm, không phải để thỉnh tội, mà là muốn phế bỏ vị trí Diêu Khanh Khanh, cho Sở Bạch Liên lên làm Thái tử phi. Vì chuyện này mà Hoàng Hậu tức giận đến mức ngã bệnh nặng.

Chuyện này đã truyền đến tai bệ hạ, ông ấy không thể nhịn Cố Vân Tranh được nữa.

Trước khi cha đến phủ Thái tử, ông ấy cũng có nói với ta rằng dù sao Sở Bạch Liên cũng là nữ nhi của Sở gia, muốn ta cùng tới thăm nàng một chút.

Ta thấy thời cơ đã đến, vì vậy nhờ người gửi tin cho Diêu Khanh Khanh, bảo nàng ấy mau chuẩn bị trước.

Lúc Cố Vân Tranh dẫn ta và cha đi thăm Sở Bạch Liên ở hậu trạch thì cũng vừa lúc trò hay diễn ra, Diêu Khanh Khanh đang đối đầu trực diện với Sở Bạch Liên.

Diêu Khanh Khanh: “Ngươi tự uống thuốc phá thai mà còn vu oan giá họa cho ta, chiêu này hay đấy, nhưng bệ hạ lại không đồng ý chuyện phế truất Thái tử phi. Có ta ở đây dù chỉ một ngày thì ngươi vẫn chỉ có thể làm thiếp, ngươi hy sinh đứa con kia cũng chẳng vật ngã được ta đâu, có đáng không?”

Sở Bạch Liên bóp cổ Diêu Khanh Khanh nói: “Ngươi ăn chay niệm Phật lâu như vậy cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi nhỉ. Hửm? Thái tử phi, ngươi nghĩ mình xứng ngồi lên vị trí đó sao! Diêu Khanh Khanh, thời gian vẫn còn rất dài, chúng ta cùng nhau chống mắt lên xem! Ngươi cũng yên tâm đi, nếu ta còn ở đây một ngày thì ngươi cũng sẽ không thể ngồi ở vị trí này quá lâu nữa đâu!”

“Chống mắt lên xem cái gì chứ? Xem ngươi mang thai lần nữa, rồi lại phá thai lần nữa sao?”

Không chịu thua kém, Sở Bạch Liên nói: “Ta nói thật cho ngươi biết, đứa nhỏ này không phải là của Thái tử, mất đứa con hoang này ta cũng sẽ bớt phiền toái hơn, ta vốn không đau lòng một chút nào, vốn dĩ ngày trước muốn dùng đứa nhỏ này để gạt chân tỷ tỷ ta, nhưng không ngờ lại tiện nghi cho ngươi.”

Diêu Khanh Khanh sửng sốt: “Vì ngươi mang thai hài tử của Thái tử nên mới được phong làm trắc phi, chẳng lẽ là ngươi…”

Sở Bạch Liên hung hăng sáp lại gần Diêu Khanh Khanh, khiêu khích nói: “Đúng vậy, ta muốn cướp đi vị trí Thái tử phi của tỷ tỷ, nhưng nếu lỡ quan hệ xong thì hắn trở mặt không nhận thì ta phải làm sao bây giờ? Tất nhiên ta sẽ tìm cách có đứa con của ‘Hắn’. Bây giờ có phải ngươi rất muốn đến gặp hắn để vạch trần ta đúng không? Muốn nói với hắn rằng ta hoàn toàn không mang thai đứa con của hắn, để hắn tha thứ cho ngươi? Vậy ngươi đi đi nha, xem hắn tin ngươi hay là tin ta!”

Ngay lúc đó ta thấy sắc mặt của Cố Vân Tranh rất thú vị, kinh ngạc, tức giận, thất vọng, dối trá, tất cả những sắc thái ấy đều lần lượt biểu hiện trên khuôn mặt hắn.

Cuối cùng, hắn yếu ớt ngồi bệt xuống đất: “Sở đại nhân, Cô cuối cùng cũng biết tại sao ngay từ đầu ngài lại khăng khăng từ chối mối hôn sự này rồi.”

Hắn ta kinh ngạc nhận ra nữ nhân mình yêu căn bản không phải là con người.

Hắn ta cũng rất tức giận vì mình bị một nữ nhân như vậy đùa giỡn xoay vòng.

Hắn ta xin lỗi cha, nhưng bây giờ xin lỗi thì có ích lợi gì chứ?

Đã quá muộn, cha đã cầm trên tay thánh chỉ phế truất Thái tử.

Lúc cha đọc thánh chỉ, giọng nói của ông rất lớn, lớn đến mức Sở Bạch Liên không nói nên lời.

Có lẽ nàng ta cũng không ngờ rằng Cố Vân Tranh, cha và ta sẽ đến thăm nàng ta vào lúc này.

Phải mất một lúc lâu nàng ta mới tỉnh táo lại, cũng không quan tâm đến Thái tử vừa mới bị phế truất kia chút nào, mà vội vàng chạy tới uy hiếp ta và cha: “Sở Lâm Dao, có phải bây giờ ngươi rất đắc ý đúng không? Ngươi lại sắp trở thành Thái tử phi, nhưng đừng quá tự mãn, ta đã phạm vào đại tội chu di cửu tộc, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể sống sót!”

Trước khi cha kịp lên tiếng, Cố Vân Tranh đã trực tiếp đá Sở Bạch Liên xuống hồ. Bây giờ đã làm tầm mùa đông, hồ nước lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng, lúc rớt xuống thì chẳng mấy chốc mà nàng ta đã tắc thở.

“Đại nhân, chuyện ngày hôm nay, sẽ không có người biết.”

Diêu Khanh Khanh sợ hãi che miệng lại, quỳ thụp xuống mặt đất.

Cố Vân Tranh nói tiếp: “Đại nhân, chỉ cần ngài bằng lòng giúp Cô khôi phục lại vị trí thái tử, sau khi Cô lên ngôi thì sẽ phong ngài làm thừa tướng!”

Cha vỗ vỗ vai hắn ta, thở dài: “Điện hạ, ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đã quá muộn rồi.”

13

Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Cố Vân Tranh, ánh mắt bây giờ của hắn trông rất điên cuồng, đầy không cam lòng. Cuối cùng hắn lao mình xuống hồ, vớt Sở Bạch Liên dưới đó lên rồi điên cuồng mà giẫm đạp vào xác chết.

Cha vô cùng thất vọng về Sở Bạch Liên, tức giận rời đi.

Một tháng sau, Cố Vân Tranh đã liên hợp với gia tộc Hoàng Hậu ý đồ mưu phản.

Còn ta thì đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Ta để Cố Vân Đình phục kích bên ngoài cửa cung, bằng cách này thì Cố Vân Tranh lại thêm một tội phản nghịch.

Ta cũng biết, ngày chết của Cố Vân Tranh đến rồi.

Nhưng ta không muốn hắn chết dưới tay bất kỳ ai khác.

Ta mặc trang phục của tướng sĩ, bắn một mũi tên về phía Cố Vân Tranh từ trên thành lâu, Cố Vân Tranh bị một mũi tên của ta xuyên tim.

Trong lúc ta đang đắm chìm trong khoái cảm trả thù, thì Cố Vân Đình đột nhiên ôm lấy ta: “Sao lại là nàng? Ở đây rất nguy hiểm, ai cho nàng tới?!”

Trong chớp mắt, ta nhìn thấy ánh mắt oán hận của Cố Vân Tranh, đương lúc hắn ta kéo cung thì ta đẩy Cố Vân Đình ra, giúp hắn chặn mũi tên do Cố Vân Tranh bắn tới.

Ta ôm chặt vết thương trên ngực, vui vẻ nói: “Ta vừa mới ước nguyện với ông trời, rằng nếu mũi tên kia của ta mà bắn trúng hắn thì chàng sẽ thuận lợi đăng cơ, chàng nhìn đi, hắn ta ngã ngựa rồi.”

Ta nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, sau đó đưa tay sờ sờ khuôn mặt lạnh băng đó.

Thật ra ta biết mình sẽ không chết, biết đâu vết thương do mũi tên này có thể là lá bùa hộ mệnh của ta trong tương lai.

Thật ra vừa rồi là ta đang tự an ủi bản thân mình.

Không sao hết, ta cũng đã chết một lần, ta đến đây cũng chỉ muốn xem Cố Vân Tranh chết như nào thôi.

Sở Bạch Liên và Cố Vân Tranh đã chết, cha và nương lại còn sống, người lên ngôi cũng không phải là Cố Vân Tranh. Cố Vân Đình sẽ là một hoàng đế tốt, thấy kết quả như vậy thì ta cũng đã rất hài lòng rồi.

Cố Vân Đình muốn ôm ta ra khỏi thành lâu thì lại bị ta ngăn lại: “Không được, chàng khác với hắn, chàng phải ở lại để giải quyết hậu quả, chỉ cần phái người đưa ta trở về là được rồi. Ta không cho phép chàng trì hoãn chuyện chính sự vì ta, ta muốn làm người phò trợ cho chàng, chứ không phải trở thành người hủy hoại chàng.”

Hắn ôm ta rất chặt, còn cố ý nói chuyện bằng giọng dụ dỗ: “Nàng nhìn xem, quân phản loạn của Thái tử đều bị bắt hết rồi.”

Ta mở mắt ra, nhìn lá cờ đang cháy trên mặt đất, nhìn thi thể của Cố Vân Tranh, đúng vậy, Cố Vân Tranh bây giờ cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi.

Cố Vân Đình sai người gọi ngự y.

Ngự y nói, mũi tên Cố Vân Tranh bắn lực độ không lớn, may mà không đâm vào trái tim ta, thế là ta đã nhặt được một mạng.

Cố Vân Đình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó ngự y còn nói là ta đã mang thai hai tháng, chuyện này khiến Cố Vân Đình tức giận đến mức không nhìn mặt ta vài ngày.

Hai tháng sau, bệ hạ chết bệnh, Cố Vân Đình lên ngôi.

Theo luật pháp, Cố Vân Tranh phạm tội phản loạn, người của gia tộc Hoàng Hậu đều bị chém đầu.

Nhưng Cố Vân Đình lại tha cho Diêu Khanh Khanh và một số thị thiếp khác trong phủ của Cố Vân Tranh.

Hoàng hậu vốn muốn lôi kéo triều thần, vì nhi tử của mình bày mưu tính kế.

Không ngờ, cuối cùng những triều thần này lại trung thành với Cố Vân Đình hơn.

Một năm sau, ta hạ sinh một hoàng tử.

Cố Vân Đình ngay lập tức liền phong đứa nhỏ làm Thái tử, hắn còn lấy lý do là mình đã có hoàng tử, nên không nạp thêm phi tần vào hậu cung.

Đại Chu cũng có không ít hoàng đế chọn một phu một thê, nên các triều thần cũng không có ý kiến gì.

Ta đã hỏi Cố Vân Đình hơn vạn lần, tại sao hắn lại tốt với ta như vậy.

Một ngày nọ, Cố Vân Đình đột nhiên trông rất bí ẩn mà nói với ta: “A Dao, ngươi có tin không, trẫm thế mà lại trọng sinh đấy?”

Ta đờ người, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nghe hắn nói tiếp: “Đời trước, mặc dù trẫm là cửu ngũ chí tôn, nhưng trong lòng lại rất hối hận. Có lẽ ông trời đang cho trẫm tròn giấc mộng, giấc mộng pnày cũng không dễ dàng có được, trẫm đương nhiên là trân trọng nàng rồi.”

Hóa ra, hắn cũng được trọng sinh.

 

(Hoàn)