Trọn Đời Yêu Nàng

Chương 3



7

Bệ hạ hài lòng mà nhìn hai người bọn ta, cười nói: “Ngày thường Vân Đình trông khá lạnh lùng, hiện tại lại rất để tâm Lâm Dao, xem ra lần này trẫm đã chỉ hôn đúng người rồi.”

Tuy nhiên, chỉ có ta biết là tay mình đang run rẩy đến mức nào.

Những ngày bị Cố Vân Tranh tra tấn ở đời trước vẫn hiện rõ trước mắt, thế nên bây giờ ta có chút e ngại kháng cự khi bị nam nhân chạm vào.

Nhưng cha nói đúng, ngã đau một lần cũng không đáng sợ, điều quan trọng nhất chính là phải tự cổ vũ bản thân.

Hoàng Hậu bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười phụ họa: “Đúng vậy, không ngờ Tứ hoàng tử lại là người tâm lý, không như Vân Tranh có bao nhiêu sức lực liền hao hết vào việc triều chính. Thần thiếp nghe nói đêm qua có một thích khách cướp ngục, Vân Tranh vì sợ bệ hạ lo lắng nên đã thức cả đêm đuổi bắt thích khách, cả sáng nay cũng vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi.”

Bệ hạ hài lòng nhìn Cố Vân Tranh: “Cái này còn tạm được, cuối cùng cũng ra dáng một Thái tử rồi!”

Hoàng Hậu thành công chuyển hướng sự chú ý của bệ hạ, sau đó nói với Cố Vân Tranh: “Ta biết con muốn phân ưu cùng phụ hoàng, nhưng cũng phải chừa lại chút thời gian để ý đến chuyện chung thân đại sự của mình, hôm nay con hãy ở lại Phượng Nghi cung nói chuyện với Diêu cô nương một lát đi.”

Cố Vân Tranh vừa định đồng ý thì ta đột nhiên mở miệng ngắt lời hắn: “Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương hiểu lầm rồi, tối hôm qua Thái tử ở cùng muội muội tiểu nữ tại phủ Thượng Thư, người bắt được thích khách chính là Tứ hoàng tử.”

Hoàng Hậu bất mãn nhìn ta: “Ngươi là tiểu thư khuê các, cửa chính không ra, cửa sau không bước thì làm sao lại biết chính Tứ hoàng tử là người bắt được thích khách?”

Đối mặt với sự dò xét của bệ hạ và Hoàng Hậu, ta thận trọng nói: “Bệ hạ, cánh tay của Tứ hoàng tử đang bị thương, còn đang chảy máu.”

Thái giám bên cạnh bệ hạ cũng nói: “Đúng vậy, trong đêm tứ hoàng tử đã thẩm vấn thích khách, sáng nay thì vội vàng vào cung tạ ân, đến bây giờ còn chưa nghỉ ngơi.”

Bệ hạ nhìn Cố Vân Tranh, hỏi: “Sáng nay không phải trẫm đã giao cho ngươi thẩm vấn thích khách sao, lúc đó ngươi đang ở đâu?!”

Cố Vân Tranh sợ tới mức nhanh chóng quỳ trên mặt đất: “Nhi thần đi đón Bạch Liên cô nương vào cung.”

“Khốn kiếp!”

Hoàng thượng tức giận đến mức lập tức ném chén trà lên người hắn, nước trà bắn tung tóe lên cả cơ thể Sở Bạch Liên.

Hai người cùng song hành quỳ gối cạnh nhau, trong suốt quá trình Sở Bạch Liên chỉ nói một câu, nhưng cũng vì chút chuyện nhỏ này mà nàng ta bị Hoàng hậu ghét bỏ.

Lúc ta và Sở Bạch Liên chuẩn bị lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, thì hầu cận bên cạnh Tứ hoàng tử vội vã đuổi theo: “Sở cô nương, Tứ hoàng tử còn có công vụ nên không thể đích thân đưa cô nương về phủ, Tứ hoàng tử còn nói, đường đi xóc nảy, cô nương hãy lấy xe ngựa của người mà trở về, trên đường về mang theo ít thị vệ cho an toàn.”

Nếu Tứ hoàng tử đã có lòng như vậy thì ta cũng vui vẻ mà nhận lời: “Thay ta cảm ơn tứ hoàng tử.”

Trước khi lên xe ngựa, ta còn đưa khăn tay cho người hầu kia: “Chủ tử của ngươi bị thương ở cánh tay, nhớ băng bó cho hắn.”

“Vâng!”

Sở Bạch Liên ở bên cạnh nhìn thấy hết từ đầu đến cuối, sau đó tức giận hỏi nha hoàn: “Thái tử điện hạ đâu?!”

“Hoàng Hậu nương nương bảo Thái tử ở lại Phượng Nghi cung, nói chuyện cùng Diêu cô nương.”

Nàng ta nghe thế thì không nói thêm gì nữa, tức giận lên xe ngựa.

8

Lúc ăn cơm tối, cha nói với nương: “Bệ hạ chỉ cho chúng ta một tháng để chuẩn bị hôn sự, hai nữ nhi đều sắp xuất giá, được thì chuẩn bị sớm, không thì đến lúc đó lại bận bịu.”

Nương vừa mới nói một câu “Biết rồi”, thì Sở Bạch Liên lập tức chuyển qua lí do quân thần để thoái thác, nói với nương là trong bụng nàng ta bây giờ đang có dòng dõi hoàng gia: “Quân thần khác biệt, mẫu thân phải chuẩn bị cho con trước, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là gả cho một vị hoàng tử, làm qua loa cũng được. Nhưng Thái tử là Thái tử, cho dù con chỉ là trắc phi , nhưng tóm lại trong bụng con vẫn mang dòng dõi hoàng gia, không thể để bệ hạ cảm thấy nhà chúng ta không tôn kính hoàng thất”

Nương trợn mắt nhìn Sở Bạch Liên, chắc hôm nay bà cũng đã biết chuyện Sở Bạch Liên diện thánh nhưng bị ngó lơ rồi.

Cha nói: “Thái tử cũng là hoàng tử, hoàng tử thì tóm lại cũng là hoàng tử, có gì mà phải hơn thua, thê thiếp có khác biệt, chẳng lẽ nữ nhi được cưới hỏi đàng hoàng lại làm sơ xài, ngược lại thì lại làm linh đình cho kẻ đi làm thiếp, chuyện này có gì mà vinh quang sao?!”

Ban ngày Sở Bạch Liên bị bệ hạ xem thường, bây giờ nước mắt không kìm được mà rơi xuống như thác đổ, nàng ta nói với cha: “Cha thiên vị tỷ tỷ thì cũng phải có mức độ, cho dù con không được bệ hạ yêu thích, cũng không được Hoàng Hậu coi trọng, nhưng thế thì sao? Người được gả cho Thái tử dù sao cũng là con, chờ khi con sinh trưởng tử cho Thái tử thì bọn họ cũng sẽ chấp nhận con mà thôi, mặc dù phụ thân coi trọng tỷ tỷ, nhưng tiền đồ mai sau của Sở gia, người không trông cậy vào sự trợ giúp của con sao?”

Nương ta tức giận nói: “Ngươi đã làm Sở gia mất hết thể diện, bây giờ còn muốn chúng ta trông cậy vào ngươi?”

Đương lúc cả nhà đang nói chuyện thì Hoàng Hậu lại sai người gọi Sở Bạch Liên đến phủ Thái tử.

Sở Bạch Liên không nhịn được hỏi: “Ta là trắc phi của Thái tử, không phải nên chọn ngày gả cho hắn sao? Nửa đêm đi sang đó làm gì chứ?”

Ai ngờ ma ma lại mở miệng nói: “Cô nương bụng lớn, chẳng lẽ còn muốn đi ra đường cho ai ai cũng thấy?”

“Nhưng ta đã được bệ hạ đích thân chỉ hôn…”

Ma ma ngắt lời nàng ta, nói tiếp: “Mặc dù cô nương là trắc phi của Thái tử do bệ hạ đích thân chỉ hôn, nhưng đại hôn của chính phi sắp diễn ra, không lẽ ngươi còn muốn vào cửa chung với chính phi sao? Bây giờ người không đến phủ Thái tử, đến lúc đó bụng càng lúc càng lớn, Sở gia các ngươi thì không sao, nhưng còn mặt mũi của hoàng thất? Người đâu, mang đi!”

Vừa dứt lời thì vài ma ma khác và các thị nữ đều xông lên muốn áp chế Sở Bạch Liên lôi đi.

Trong lòng ta không khỏi giơ ngón tay cái lên với vị ma ma này.

Nếu Sở Bạch Liên lại muốn đâm đầu tự sát lần nữa thì cũng sẽ không liên quan gì đến Sở gia chúng ta.

Không biết Sở Bạch Liên đã cho Cố Vân Tranh ăn bùa mê thuốc lú gì, mà sau khi nàng ta vào phủ Thái tử thì ngay trong đêm đó Cố Vân Tranh đã chạy đến hoàng cung nói chuyện với Hoàng Hậu.

Chuyện nào gây nên một trận xôn xao lớn trong cung, đại hôn của Thái tử sắp diễn ra, nhưng Hoàng Hậu lại vô cùng tức giận, nghe nói cũng kinh động đến cả bệ hạ.

Đến mức mà bệ hạ còn tuyên bố, nếu Thái tử gây thêm chuyện nữa thì sẽ để Sở Bạch Liên làm thị thiếp.

Vì vậy mà phủ Thái tử an phận hơn rất nhiều.

9

Lễ bộ thị lang đã chọn được ngày tốt lành tháng tốt, đại hôn của Thái tử là vào ngày mười lăm tháng chín, còn của ta với Tứ hoàng tử thì vào ngày hai mươi sáu tháng chín.

Cha ta là một triều thần, theo lẽ đương nhiên là phải đến chúc mừng.

Ta và Tứ hoàng tử lại có hôn sự, theo lý thì Diêu Khanh Khanh là tẩu tử tương lai, vì vậy đương nhiên ta cũng phải đi.

Ấy vậy mà, vào ngày đại hôn của Thái tử Cố Vân Tranh và Thái tử phi Diêu Khanh Khanh, ta lại chứng kiến Cố Vân Tranh cho Sở Bạch Liên mặc một bộ đồ…

Sở Bạch Liên mang chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, kiểu cách trang phục của nàng ta thế mà lại ngang hàng với Thái tử phi.

Đại hôn của Thái tử không phải là trò trẻ con, mọi thứ đều phải tuân theo quy củ.

Loại hành vi tùy tiện dưới mũi của Thiên Tử này khiến tất cả mọi người không khỏi há hốc mồm nhìn Thái tử.

Bệ hạ kinh ngạc, Hoàng Hậu thì sững sờ.

Cố Vân Tranh làm vậy không chỉ là tát thẳng vào mặt Thái tử phi và Lễ bộ thị lang.

Hắn làm vậy ngay trước mặt Bệ Hạ và Hoàng Hậu, chính xác là đang vứt hết mặt mũi của Lễ bộ thị lang và Thái tử phi xuống đất, sau đó còn không thương tiếc mà dẫm lên.

Tất cả mọi người không khỏi nghị luận ầm ĩ: “Hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, nhưng sao bây giờ lại có tới hai Thái tử phi?”

“Cả hai đều là Thái tử phi? Thế sau này hai người phân chia tôn ti trật tự thế nào?”

Diêu Khanh Khanh đội khăn trùm đầu màu đỏ, nên không thể thấy vui buồn của nàng ấy. Nhưng lúc này thì sắc mặt của Lễ bộ thị lang trông rất khó coi, còn bệ hạ thì tức giận đến mức phất tay áo trực tiếp trở về hoàng cung.

Hoàng Hậu thì như người đứng đầu sóng ngọn gió, miễn cưỡng chủ trì hôn lễ.

Sau khi xong hết mọi chuyện, bà lại quay sang chất vấn cha ta: “Đây là cách mà Thượng Thư dạy dỗ nữ nhi của mình sao?”

Cha ta cũng trả lời: “Quân thần khác biệt, trắc phi đã gả cho Thái tử thì cũng không còn là nữ nhi của Sở gia thần nữa.”

Người khác có thể nghe không hiểu lời của cha, nhưng Hoàng Hậu thì lại hiểu rất rõ.

Bà đã rõ là cha ta sẽ không còn ủng hộ nhi tử của bà nữa.

Lần đại hôn này của Thái tử cũng chính xác đắc tội Lễ bộ thị lang.

Hoàng Hậu sợ Cố Vân Tranh không có chỗ dựa, địa vị ở Đông Cung không ổn định, cho nên lại đi chèo kéo thứ nữ của Binh bộ và Hộ bộ thị lang. Cũng dùng cách như thế với các thứ nữ của quan viên trong triều, để các nàng làm thiếp thất của hắn.

Ít nhất cũng khoảng sáu, bảy vị thiếp thất.

Cố Vân Tranh đã mấy ngày không thân mật với Sở Bạch Liên, bởi vì đêm nào hắn cũng vội vã đi làm tân lang.

Những ngày này, Cố Vân Tranh trong triều chạm tay có thể bỏng, phong quang vô hạn, tựa như đã hoàn toàn ngồi vững ở Đông cung.

Tuy nhiên, ta biết rõ, Cố Vân Tranh cũng hiểu rõ, còn cha lại càng rõ hơn, đây cũng chỉ là mặt nổi mà thôi.

Bây giờ bệ hạ gần như đã hết kiên nhẫn với hai mẫu tử này rồi.

10

Nhưng mà, điểm khiến ta bội phục ở Cố Vân Tranh, chính là hắn vượt qua vạn đóa hoa, trong lòng chỉ có mình Sở Bạch Liên.

Bên ngoài còn có tin đồn là, đêm đại hôn hôm đó, Cố Vân Tranh đã ở cùng Sở Bạch Liên.

Cố Vân Tranh còn vì để Sở Bạch Liên vui mà không ngại khó, tìm kiếm kỳ trân dị bảo cho nàng ta.

Sở Bạch Liên còn đặc biệt tổ chức yến hội, mời các vị phu nhân của Biện Kinh tới, cùng nhau thưởng thức.

Hai người này đã hoàn toàn vứt hết mặt mũi của Lễ bộ thị lang và Thái tử phi Diêu Khanh Khanh.

Nha hoàn thân cận của Sở Bạch Liên cũng tự hào nói với mọi người: “Thái tử điện hạ nói mặc dù không thể cho cô nương nhà ta vị trí Thái tử phi, nhưng ngài sẽ cho cô nương nhà ta những gì tốt nhất trên thế gian này, để cô nương không bao giờ cảm thấy tủi thân.”

Mọi người ở đây đều biết Sở Bạch Liên chính là người trong lòng của Thái tử, thế nên bất kể là quý nhân nhà khác hay là người hầu trong phủ Thái tử thì đều cung kính với nàng ta, cái danh tiếng ấy cũng làm lu mờ luôn Thái tử phi Diêu Khanh Khanh.

Người bên ngoài thế mà còn hâm mộ, nói gì mà Thái tử và trắc phi vợ chồng hòa hợp, hầu như đều quên luôn chính phi là ai.

Lúc Sở Bạch Liên đang hô mưa gọi gió ở phủ Thái tử, thì ngày thành hôn của ta cũng đã đến.

Thân là Thái tử phi, Diêu Khanh Khanh đương nhiên phải tham dự đại hôn của ta.

Lúc ta đang trang điểm thì Diêu Khanh Khanh cũng ở cùng, nàng ấy nhìn ta với ánh mắt đầy hâm mộ: “Sở cô nương thật sự là có phúc lớn, ngay cả ông trời cũng giúp cô nương tìm được một vị phu quân tốt, lúc đầu ta vẫn luôn tò mò là tại sao cô nương lại không muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi kia mà chọn trở thành chính phi của Tứ hoàng tử, bây giờ thì ta hiểu rồi.”

Ta nắm tay Diêu Khanh Khanh, nói với nàng ấy: “Nghe ta, cách tốt nhất để đối phó với nàng ta là mặc kệ.”

Diêu Khanh Khanh là một người thông minh, đôi mắt mờ mịt của nàng ấy đột nhiên sáng lên, ta biết rõ nàng ấy hiểu rồi.

Đại hôn của ta và Cố Vân Đình.

Sở Bạch Liên chỉ là trắc phi, lẽ ra không nên đến. Nhưng nàng ta cũng là muội muội của ta, nên Cố Vân Tranh đưa nàng ta đi cùng.

Tất cả mọi người đều biết Cố Vân Tranh có bao nhiêu sủng ái dành cho Sở Bạch Liên, vì vậy nên bọn họ đều nhao nhao mời rượu.

Lần này thì Diêu Khanh Khanh chỉ lặng lẽ ngồi trong góc, tặng cho Sở Bạch Liên hết tất cả hào quang.

Bây giờ Cố Vân Tranh đang có tiếng có miếng trong triều, đương nhiên sẽ có không ít người đến nịnh hót. Mọi người cứ thế mà ta một ly ngươi một ly, lần lượt lên mời rượu, một lúc sau thì Cố Vân Tranh đã say khướt.

Yến hội này là do ta cùng Cố Vân Đình sắp xếp, bên trong ngồi đầy ngôn quan, cũng đã rất ngứa mắt với chuyện sủng thiếp diệt thê của Cố Vân Tranh.

Sau khi Cố Vân Tranh say khướt, hắn ta trực tiếp tuyên bố: “Sau khi trẫm lên ngôi, sẽ phong chức cho từng người các ngươi!”

Không còn cách nào, ai bảo hoàng hậu xem thường ngôn quan, đều tìm thứ nữ của các quan đại thần làm thiếp thất cho thái tử.

Nếu không, lời này đúng là sẽ không truyền đến tai bệ hạ…