Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Đóa Hoa Hạnh Phúc

Chương 3: Đóa hoa hạnh phúc (3)



" Ah... thấy rồi! Đằng kia!"

 

Vì đã được một khoảng thời gian kể từ khi tạm biệt hai đứa nhỏ, ban đầu Tanjiro cảm thấy lo lắng khi sợ không bắt kịp được hai người họ. Tuy nhiên thì họ chỉ là hai cô bé, cùng với khứu giác siêu nhạy của mình thì cậu đã sớm bắt kịp được hai chị em.

Hai đứa nhỏ đang nắm tay nhau thân thiết dưới ánh hoàng hôn.

" Akane! Akari! Chờ anh với!.."

"?"

Hai chị em cùng quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi của Tanjiro. Cả hai đều tò mò.

" Anh Thợ săn quỷ?"

" Có chuyện gì thế ạ?"

" Về cái Onitoukuzu đó, em có thể kể cho anh biết thêm về nó được không?"

Nghe những lời của Tanjiro nói, hai cô bé chớp mắt bối rối.

*

Tối hôm đó-

"Ufufu......eh? Không phải chứ? Đây là thứ mà......Hee hee hee....fu-fu--eh? Hehehehe....Nezuko-chan thực sự....Nghunghu...."

Trong khi Zenitsu đang mơ thấy giấc mơ đầy ngọt ngào của cậu, thì đột nhiên ai đó lắc vai của cậu mạnh dữ dội.

".....Không ~....Làm phiền quá đấy....Ugh....đang thời điểm tốt mà..... Cậu đừng có cản đường tôi.... Inosuke... gu......Ufufu.....hổng có gì đâu......Shuu shuu....Nezuko-chan thực sự "dzễ thưn" lắm...Ufufu."

"............"

Zenitsu xoay người lại, cố gắng thoát khỏi bàn tay khó chịu của người đó. Tuy nhiên lần này thì Zenitsu bị vả liên hoàn vào má nhưng cậu vẫn chìm sâu trong giấc nồng.

" Unnnn~~~..... Gì thế? Lại đến Tanjiro à? Nezuko và tôi đang thổ lộ tình cảm với nhau, cậu có thể tránh xa ra một chút đi....Hu-Hu-.... Như anh đã nói, Nezuko à...."

Pa pa pa......

" Từ lần đầu tiên anh và Nezuko gặp nhau, anh....Uhu....Ufufu...Thật sự.... thì...Shuu....đúng vậy... Chúng ta sinh ra là đã được định từ trước là.....Ugunugu....."

Pa pa pa pa pa pa pa pa-

" Ahh- Tôi nghiêm túc đấy! Không phải tôi đã nói là cậu phiền lắm sao?! Cậu cứ pa pa pa pa mãi và cứ đánh tôi suốt từ đầu đến giờ!! Cậu định làm gì?? Cậu muốn gì hả?? Cậu muốn gây sự với tôi chứ gì?? Cậu có ác cảm với tôi đúng không??"

Cuối cùng Zenitsu cũng mở mắt ra và xả hết cơ giận lên người đã tát cậu.

Tuy nhiên-

"?! "

Người đang nhìn cậu không phải Inosuke, cũng không phải là Tanjiro, mà là Nezuko-người đã rời khỏi chiếc hộp của mình.

Khi nhận ra là Nezuko, mọi giận dữ của Zenitsu đều tan biến hoàn toàn.

" Ne, Ne, Nezuko-chan....? Có... có chuyện gì thế? Đang.... đang là giữa đêm mà...?"

Zenitsu giật bắn dậy, luống cuống, mặt cậu ta đỏ như bạch tuộc nấu chín.

" Có phải là em đang muốn gặp anh phải không? Làm gì có chuyện đó...Ah, Ah haha... Hay là do Inosuke ngáy quá to?! .... Ha ha ha...... Ngáy ngủ cũng là một khoản của cậu ta đấy."

Nezuko lắc đầu và mái tóc đen nhánh của cô cũng đung đưa theo.

" Ể?! Không, không phải à? Không phải do anh làm chứ? Là do anh làm à? Do anh ngáy to quá?! Hay do anh nghiến răng?! Cho anh xin lỗi! ! "

Zenitsu xua tay xin lỗi, nhưng Nezuko vẫn lắc đầu và chỉ vào tấm đệm giường bên cạnh Zenitsu và khóc " Uu....."

Zenitsu nhìn vào nơi mà cô ấy chỉ đến và tay cậu tự dừng lại.

" Eh? Uh? Có chuyện gì với Tanjiro à? "

Sau khi nhìn vào tấm đệm đó, Zenitsu nhíu mày, cậu ngạc nhiên.

Chỗ mà Tanjiro ngủ trống rỗng, không có ai.

Bên cạnh đó là Inosuke đang nằm ngủ say như chết cạnh tấm đệm của cậu ấy.

Nezuko lo lắng quan sát xung quanh.

Cuối cùng thì Zenitsu cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra khi thấy được hành động của Nezuko. Em ấy đang tìm kiếm Tanjiro.

Nezuko hay ra khỏi cái hộp vào ban đêm, nhưng lại không thấy anh mình đâu, cô đánh thức Zenitsu dậy vì cảm thấy lo lắng.

( Ah~ Nezuko thật sự dễ thương quá đi mà... Em ấy còn rất thương anh trai mình nữa chứ.... Mình ghen tị với Tanjiro thật... Nhưng em ấy không gọi Inosuke để tìm sự trợ giúp mà lại tìm đến mình... Ah~ anh yêu em nhiều lắm, Nezuko-chan !)

Zenitsu cảm động vô cùng , cậu chìm trong sự mê đắm đó.

" Cậu ấy có lẽ chỉ đi tắm thôi, rồi sẽ quay lại sớm thôi mà! "

" Uu--Uu--!!"

Mặc dù cậu đã cố trấn an lại Nezuko, nhưng một lý do nào đó mà Nezuko lại lắc đầu với ánh mắt giận dữ.

"Uu--!"

"?"

Zenitsu cảm thấy Nezuko có cư xử lạ. Cậu kéo chăn của Tanjiro ra và chạm tay vào tấm đệm.

Nó lạnh ngắt! Cảm giác sự lạnh giá trên tay Zenitsu làm cho cái mặt đỏ ửng của cậu lập tức đi xuống.

Với cái nhiệt độ này thì không thể có ai vừa nằm trên đó được.

Zenitsu kiểm tra lại căn phòng và sau đó cậu thấy rằng bộ đồng phục và cả thanh kiếm Nichirin của Tanjiro đều biến mất. Thay vào đó là bộ kimono mà cậu ấy đã mặc trước đó được xếp gọn gàng.

" Tanjiro đi đâu mất rồi....?"

Zenitsu bắt đầu thấy lo lo, cậu liền mở cánh cửa dẫn ra sân sau.

Ngoài trời tối đen như mực, có thể nhìn thấy rõ những ngôi sao lấp lánh trên màn đêm tuyệt đẹp.

" Phải rồi,..... hôm nay là ngày trăng non mà!"

Và, sự trùng hợp về thời gian liền nảy ngay trong đầu cậu.

Sau khi nhìn thấy cô dâu, "âm thanh" của Tanjiro trở nên khác lạ hơn bình thường.

Có lời đồn thổi rằng nếu bạn sở hữu được Onitoukuzu, bạn có thể kết hôn với người mà mình yêu và có một cuộc sống hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Khi mà Nezuko được nhắc tới, nhịp tim của Tanjiro bỗng đập nhanh hơn

Tanjiro nói rằng cậu ta có việc cần phải làm và đuổi theo hai cô bé kia. Lúc đó, chiếc hộp gỗ của cậu ta vẫn còn đung đưa trên lưng.

Zenitsu quay mặt lại với Nezuko.

" Không lẽ tên đó....?"

Trước mặt cậu, Tanjiro coi em gái của mình quan trọng hơn bất kể thứ gì trên thế giới này - thậm chí em ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng của cậu nữa. Ngay lúc này, em ấy nhíu mày lại và hai tay ôm chặt chiếc chăn của anh trai mình.

*

Cả một biển sao được phản chiếu trong mắt cậu.

____________________

-Uu....Uuuu........"

Tanjirou ngã trên nền đất ẩm.

Cậu ta ngã từ một vách núi cao hơn cậu tưởng.

May mắn thay, nơi cậu ngã xuống là đầy những chiếc lá mục nên Tanjirou không gặp phải chấn thương nghiêm trọng nào. Tuy nhiên, cậu ấy đã bất tỉnh trong một thời gian ngắn.

".........Ugh.......!"

Khi tỉnh lại, Tanjiro đã cố gắng gượng dậy nhưng không thể giấu được tiếng rên rỉ đau đớn của mình.

Toàn thân cậu giờ đang rất đau đớn.

Đặc biệt là xương sườn của cậu. Chúng gần như đã hồi phục hoàn toàn. Nếu cậu ta làm chúng gãy lầm nữa- điều đó thật đáng xấu hổ mà.

Thật là mất mặt khi nhìn thấy bà Hisa- người đã tận tình chăm sóc cậu.

(.... Mình không thể ngờ rằng mình lại ngã từ vách núi cao như vậy.)

Ngay cả cậu cũng cảm thấy đầy tội lỗi vì quá trình luyện tập còn thiếu chăm chỉ của mình, Tanjiro đã cố hết sức đứng dậy một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Mặc dù cậu vẫn còn đau, nhưng may mắn là cậu không gặp phải chấn thương nào cả.

Tanjiro thở phào nhẹ nhõm, cậu nghe thấy tiếng cành cây và tiếng lá xào xạc.

Nguyên nhân đằng sau khiến cho cậu bị ngã từ vách núi xuống đã xuất hiện.

Tanjirou chỉ nhìn nó và cậu nở một nụ cười.

" Vậy là mày không sao, thế là tốt rồi!"

Một con lợn rừng với kích thước tương đương với một người trưởng thành đang gầm gừ và nhìn chằm chằm vào Tanjirou một cách giận dữ.

" Lần sau phải cẩn thận nhé, được chứ?"

Tanjirou nói với một nụ cười trên khuôn mặt, con lợn rừng lại bắt đầu đánh hơi lần nữa.

Vài tiếng trước -

Để tìm được Onitoukuzu, Tanjiro lên ngọn núi với đầy quyết tâm, tuy nhiên thì thật khó khi tìm một bông hoa ở trên núi vào ban đêm.

Tuy cậu có sinh ra và lớn lên ở trên núi, nhưng đây không phải là ngọn núi mà cậu quen biết.

Đi bộ trên đường của một ngọn núi xa lạ, không quen biết và tìm một bông hoa không rõ là có thật hay không, đòi hỏi nhiều quyết tâm hơn cậu nghĩ.

Hơn nữa là Akane và Akari không có tài nghệ gì để nói ra nên cố gắng hết sức vẽ minh họa lại nhưng không có giúp ích được gì cả. Mặc dù vậy-

" Em nghe nói rằng là nó có lá màu xanh nhạt và mép lá giống hình răng cưa."

" Nó có năm cánh hoa và nở ra như vậy nè. Nhìn kĩ thì nó có hình dạng này. Không, không như vầy mới đúng. Ugh, bản vẽ này tệ quá!"

" Hầu hết loài hoa này nó có màu đỏ tươi nhưng đôi khi nó có màu đỏ thẫm hoặc màu trắng... Đặc điểm khác của chúng.... Ah, đúng rồi! Em nghe nói là cánh hoa của chúng giống với mắt của một chú lợn, nghe đáng yêu nhỉ? Còn mùi ạ? Mùi của chúng thì..."

Hình dạng của lá, số cánh hoa, màu sắc, v.v.. Khi Tanjiro đang cố hết sức để tìm bông hoa dựa vào chút thông tin bằng lời truyền miệng này, một con lợn rừng bỗng nhiên thò đâu ra khỏi đám cỏ.

Khá là ngạc nhiên khi thấy con lợn rừng giống hệt cái đầu lợn rừng mà Inosuke đang đeo, nó thở dốc và cả cơ thể nó toát lên mùi giận dữ.

Nhìn kĩ hơn, có một vết thương ngay chân nó và nó không có nông tí nào. Bảo sao đó là lý do khiến nó bị kích động đến vậy.

" Mày đang bị thương phải không? Lại đây cho tao xem nào. Ổn rồi... Ah, không không không, nếu mày tiếp tục di chuyển, vết thương của mày sẽ...!! Coi chừng!!"

Trong lúc cậu đang chật vật trấn an lại con lợn rừng, nó bị trượt chân và rơi xuống vách núi, Tanjirou đã liều mạng bảo vệ nó.

- Điều đó đã dẫn đến tình huống hiện tại.

" Được rồi, tao sẽ làm cái này cho. Lần sau mày phải cẩn thận hơn nhé, được chứ"

Tanjirou mỉm cười sau khi cậu thực hiện một vài sơ cứu cơ bản trên vết thương của con lợn rừng, giờ nó đã bình tĩnh lại.

Cậu càng nhìn nó, lại càng thấy giống với hình ảnh của Inosuke.

" Giờ tao phải đi tìm Onitoukuzu rồi, bảo trọng nhé!"

Tanjirou chuẩn bị rời đi, nhưng con lợn rừng lại dùng răng cắn chặt vào mép áo haori của cậu.

" Wa! Chuyện gì thế? Mày đói à? Nhưng đây là áo haori, không thể ăn được!"

Con lợn gầm gừ và kéo mạnh haori của Tanjiro.

" Eh? Có phải mày muốn tao đi theo mày phải không?

" Grr---!!"

" Được rồi, tao hiểu rồi!"

Trong nháy mắt, Tanjiro có thể hiểu được con lợn rừng muốn gì và cậu gật đầu.

Đi được một quãng, một cái hang nhỏ xuất hiện sâu trong đán cỏ xanh tươi tốt.

"......-Ah."

Một bông hoa đỏ thẫm nở bên cạnh cửa hang.

Tanjirou mở to đôi mắt ra khi nhìn thấy nó.

Lá xanh tươi, năm cánh hoa nở ra có hình dạng giống với mắt của một con lợn.

Tanjirou nuốt nước bọt.

"Là Onitou....kuzu.........-?"

Những cánh hoa được bao phủ bởi màn sương đêm trông cực kì rực rỡ và chúng tỏa sáng như thể có những vì sao bên trong chúng vậy.

*

Cái ngày mà cậu mất hết gia đình chỉ trong một đêm.

__

Khi cậu biết rằng Nezuko vẫn còn thở, Tanjirou đã thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đã thực sự vui mừng trong vỡ òa và điều đó đã thực sự cứu rỗi cậu.

Có lẽ là Nezuko không muốn người anh trai vô cùng liều lĩnh của mình phải sống cô độc, cho nên cô đã nỗ lực hết mình, không ngần ngại phải trở thành một con quỷ.

Một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí cậu, mọi cảm xúc đồng cảm, thương hại em mình trào ra mãnh liệt, Tanjiro đã nhiều lần rơi nước mắt vì nó.

Nezuko đã luôn phải chịu đựng khổ đau từ lúc nhỏ.

Nezuko luôn luôn dịu dàng đến nỗi gần như là thảm thương.

Anh xin thề là anh sẽ không bao giờ cho ai lấy đi bất cứ thứ gì từ em nữa.

Anh sẽ không cho phép ai dám làm tổn thương em nữa.

Người anh này sẽ làm cho em được hạnh phúc.

Những thứ mà anh không thể đưa cho người khác, anh sẽ đưa tất cho em-

— QUẢNG CÁO —