Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Đóa Hoa Hạnh Phúc

Chương 2: Đóa hoa hạnh phúc (2)



"Ah— Cô dâu đẹp quá đi~!"

" Đồ ăn cũng ngon nữa, hic!"

 

Trên đường trở về từ nhà cô dâu—

Lắng nghe hai con người kia bày tỏ ý kiến khác nhau về đám cưới, Tanjiro lại nhớ đến cô dâu trẻ đẹp đó.

Cô ấy trông vẫn còn như trẻ con nhưng thật sự là một người đẹp. Không có gì lạ khi người đứng đầu trong gia đình cầm tay cô đi đến lễ đường.

Trên tất cả, nụ cười vui vẻ đó đã cho thấy niềm hạnh phúc của cô.

Những con diệc và những bông hoa trên bộ Furisode và chiếc khăn quấn lưng obi của cô đều không thể nào đẹp đến hoàn mĩ như vậy.

" Người đó..."

"? Có chuyện gì à?"

" Không, không có gì đâu.."

Tanjiro khẽ lắc đầu.

.... Có lẽ cô ấy chỉ trạc tuổi Nezuko

 

Tâm trí cậu ấy thơ thẩn, bỗng dưng có cái gì đó khiến ngực cậu thắt lại.

( Hả?! Sau tự dưng ngực mình thấy nặng trĩu thế này?!)

Tanjiro nghiêng đầu, bối rối, đồng thời nhẹ nhàng chỉnh lại hộp gỗ trên lưng.

Kera kera kera..... Đột nhiên có tiếng cào móng tay bên trong cái hộp của Tanjiro, khiến cậu suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

(!!)

Là Nezuko! Người mà cậu cho rằng đã ngủ, Tanjiro giật mình khi thấy em ấy vẫn còn đang thức.

" Làm sao mà người phụ nữ đó có thể mặc được mớ đồ đó được?"

Inosuke tự hỏi bản thân.

" Nếu mà mặc cái bộ kimono dài như thế thì làm sao mà trèo cây, bắt chim hay bắt thỏ được?"

Cậu ta nghiêng cái đầu heo, tỏ ra tò mò.

" Đó là lý do tại sao mà ta không thích mấy người ở vùng quê đấy"

Sau khi nghe câu hỏi đầy ngây thơ của Inosuke, Zenitsu thở dài.

" Cái đó không quan trọng! Dù sao thì cô ấy cũng không có đến núi đâu? Sau ngày hôm nay, cô ấy sẽ trở thành người của một gia tộc lớn, giống như một phượng hoàng đậu trên cành cây cao, hiểu không? Vì cô xinh đẹp nên cô ấy có thể cưới một người giàu có, mặc kimono đẹp và sống một cuộc sống được che chở như một vị công chúa vậy. "

"Ngoài ra, tại sao cô ta mặc quần áo tối màu như vậy? Cô ta không biết rằng nếu mà mặc đồ đen mà lên núi như vậy sẽ bị những con ong nhắm đến. Thực sự thì,mấy người này bị gì vậy? Nếu đó là một dịp vui, thì cô ta lại mặc thứ gì đó sáng màu hơn một chút chứ ? Chỉ cần nhìn cô ta thôi cũng khiến ta phát cáu lên rồi."

" Tôi đã bảo là cô ấy không thể đi đến núi được cơ mà. Bộ Furisode đen và bộ Shiromuku đều là trang phục dành cho cô dâu và nó thể hiện cho sự trong trắng, nghĩa là " Em không bị ai vấy bẩn lên ngoài anh đâu.." Hiểu chưa? Tôi ước rằng sẽ có một cô gái nào đó nói với tôi như vậy. Nếu được, tôi muốn là Nezuko-chan..... hehe hehe"

Đi được nửa đường, Zenitsu lên tông giọng cao vút và không có kiểm soát khi tự nói với chính mình.

" Ngươi đang nói cái gì đấy?"

Inosuke nói nghiêm túc bằng giọng nhẹ nhàng

" Kinh tởm chết đi được! Ta không muốn nghe mấy cái từ đó từ ngươi nữa. "

Nghe thấy có một sự xúc phạm từ Inosuke, Zenitsu tức giận.

" Cậu nghĩ sao hả, Tanjiro?"

" Hở?"

Thấy Zenitsu quay về phía mình để tìm sự trợ giúp, Tanjiro thẫn thờ một lúc rồi trả lời rất mơ hồ:

" Ah—mình nên nói gì đây..?"

Không biết vì sao cậu lại cảm thấy bồn chồn và mất tập trung.

Nó giống như bị một cái gì đó nó mắc kẹt lại cổ họng của cậu.

" Có chuyện gì vậy, Tanjiro?"

Zenitsu lo lắng và giật mạnh tay áo haori của Tanjiro.

" Có chuyện gì vừa xảy ra à? "

" Ngươi đói chứ gì ?"

Inosuke vừa nói vừa ăn đầy miệng mochi được lấy từ bữa tiệc

" Cậu ta không ăn gì trong cái tiệc đó cả. Có nhiều món ăn ngon thế mà không ăn. Đúng là đại ngu. "

Inosuke ăn nốt phần mochi còn lại và vỗ ngực mình.

" Ngươi cứ đợi ở đây nhé, Senjiro, ta sẽ quay lại và lấy ít đồ ăn thừa cho ngươi. "

"!? Không, cậu đừng làm thế! "

Chỉ lúc này, Tanjiro mới tỉnh táo lại được và ngăn cản lại Inosuke.

Cậu ta không thể nào mà quay lại bữa tiệc và cướp bóc đồ ăn như mấy tên cướp được. Nếu cậu ta mà làm thế thì những lời  chúc phúc cũng như buổi tiệc cho cặp vợ chồng sẽ thành vô nghĩa hết mất.

" Không cần phải cản trở ta, chăm sóc tay sai của mình chính là trách nhiệm của Đấng ta đây! "

" Tớ không có đói, Inosuke! "

" Ngươi sẽ hối hận nếu như ngươi không ăn đấy, trong khi ở đó có miếng thịt to chảng bá và có rất nhiều trái cây còn gì? "

" Tớ đã bảo rằng thật sự tớ không có đói rồi mà, Inosuke!"

Mặc dù vậy, Inosuke không đồng ý với câu trả lời của Tanjiro nên vẫn cứ đi. Cuối cùng Tanjiro phải cúi đầu cầu xin cậu dừng lại.

Với khó khăn lắm (đúng hơn là miễn cưỡng), Inosuke đã bị thuyết phục. Tuy nhiên còn Zenitsu thì lo lắng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tanjiro.

" Có chuyện gì vậy ? Sao tự dưng dạo này cậu cư xử lạ thế?"

" Lạ à? Cậu vừa nói tớ á? "

" Umh.. Cậu phát ra" âm thanh" lạ lắm"

Tanjiro ngạc nhiên.

Zenitsu có thính giác đặc biệt tốt. Cậu thậm chí có thể nói cảm xúc của một người dựa trên âm thanh của họ, giống như cách mà Tanjiro xác định được qua "mùi hương".

Và cậu nghe và nói rằng "âm thanh" của Tanjiro rất khác thường

Tanjiro bối rối và không thể kiếm cớ được cái gì để nói cho cậu.

" Tớ hiểu rồi-"

Như thể cậu ấy hứa rằng sẽ không chia sẻ điều này với bất kì ai, Zenitsu nói nhỏ nhẹ nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, cậu nói:

"- Có phải chuyện này liên quan tới Nezuko phải không?"

(!!)

Điều này vô tình làm cho trái tim của Tanjiro bỗng dưng đập nhanh hơn.

Thấy rằng Tanjiro không thể nói nên lời, Zenitsu không thể làm gì khác ngoài cái gật đầu.

Cậu ấy nhìn vào khuôn mặt như thể cậu có thể nhìn được tất cả mọi thứ.

" Có phải là cậu đang nghĩ đến ngày mà Nezuko sẽ kết hôn và cậu sẽ phải sống đơn cô một mình phải không?"

"..... Hả!?"

" Cho dù thế nào, cậu cũng không được nghĩ như vậy được, Tanjiro ạ. Nếu Nezuko gặp một người mà cô ấy muốn kết hôn thì cậu cũng nên thành thật mà chúc phúc cho hai người họ, đây cũng là vì lợi ích cho em ấy mà. "

(..........)

Những lời khẳng định của Zenitsu nó có hơi đi lệch so với thực tế.

Trong suy nghĩ của Zenitsu, cậu cho rằng một con quỷ như Nezuko đều có thể kết hôn bình thường.

Nói thẳng ra thì thậm chí cậu ấy không hề bận tâm cho dù Nezuko là một con quỷ.

Tuy Tanjiro có phần nhẹ nhõm hơn về điều này, nhưng cậu vẫn thấy có thứ gì đó không ổn.

Cậu luôn cảm thấy rằng mình đã phá hỏng trước đó một thứ gì đó rất quan trọng , tuy nhiên thì cậu lại không biết đó là thứ gì.

Đó là lý do tại sao cậu lại cảm thấy không có được thoải mái, giống như một cục xương đang mắc ở cổ họng vậy.

- Ừ, đúng là tớ có phát ra mấy "âm thanh" kì quặc thật.

- Thế có phải chuyện này là về Nezuko-chan phải không?

Tại sao cậu lại trở nên sợ hãi trước những lời nó bất chợt vậy?

Tanjiro vô cùng bối rối, cậu khẽ ấn tay vào ngực bên trái. Thình thịch thình thịch ..... Tim cậu đập nhỏ lại, Tanjiro vận dụng mọi giác quan và lắng nghe một cách cẩn thận.

Tuy nhiên thì cậu lại không nghe đến âm thanh mà Zenitsu đang nói tới.

( Đương nhiên là không rồi, vì tai mình đây có thính bằng Zenitsu đâu...)

" Điều gì đang xảy ra với chính mình vậy?" - Tanjiro cau mày.

Zenitsu bỏ chuyện của Tanjirou sang một bên và tiếp tục nói chuyện về mọi thứ sẽ thế nào khi Nezuko kết hôn một cách liên hồi, còn Inosuke thì không ngừng nói về hương vị của các món ăn ở bữa tiệc.

Ngay cả Tanjiro đang tự hỏi làm sao để giải quyết vấn đề còn vướng mắc trong tim cậu.

" Này, Akari!"

Một giọng nói trẻ vọng ra.

" Em không thể ! Mặt trời đang lặn, lũ quỷ sẽ giết và ăn thịt em đấy!"

" Nhưng Akari cũng muốn được kết hôn với người trong gia đình giàu có giống như chị Yukata cơ!! Em không muốn làm việc vất vả đâu!"

" Không là không! "

" Đồ mỏ nhọn ! Chị là cái đồ mỏ nhọn ! Chị xấu tính như mụ phù thủy ý! "

" Em vừa nói cái gì cơ? Chị cho em nói lại lần nữa đấy! "

Quay đầu lại, cậu thấy có hai cô gái trẻ đang cãi nhau bên đường.

Một người chỉ khoảng mười hoặc mười một tuổi, còn người kia thì chắc khoảng bảy tuổi gì đó? Nhìn cách họ cau có và có phần bĩu môi giống nhau, có khả năng là hai chị em ruột.

( Chị Yutaka.... hình như là họ vừa nhắc đến cô dâu phải không?)

Tanjiro đến gần hai người họ, người em gái nhìn đến cậu, lập tức nắm lấy tay áo của người chị.

" Có chuyện gì thế? Sao hai đứa lại cãi nhau?"

Để không làm cho hai chị em sợ, Tanjiro ngồi thấp xuống và hỏi.

Người chị gái liếc nhìn qua Tanjiro và hỏi lại:

" Có phải anh là Thợ săn Quỷ, người đang ở nhà bà Hisa phải không ạ?"

" Ừ, anh là Tanjiro. Hai đứa là hai chị em ruột phải không ? "

" Vâng ạ, em là chị, Akane. Còn đây là em gái em, Akari"

Trong khi người chị gái đang giới thiệu bản thân, Akari rụt rè núp đằng sau lưng chị, em thò đầu ra nhìn Tanjiro một lúc rồi lại nhanh chóng rụt lại.

Nhìn thấy hành động trẻ con đó, Tanjiro không giấu nổi mỉm cười.

Không, Shigeru, Hanako, Takeo và cả Nezuko đều trải qua giai đoạn này.

( Cả Rokuta cũng vậy)

" Chị Yutaka mà mấy đứa nói đến chính là cô gái kết hôn ở làng bên phải không?"

Trong lúc hoài niệm lại quá khứ trước đây, Tanjiro hỏi hai chị em.

" Vâng ạ. "

" Để em nói anh nghe, chị Yutaka của em tìm thấy được Onitoukuzu đấy ạ. "

Akari ngắt lời và nhìn chị mình.

" -Onitoukuzu?"

Tanjiro vô cùng bối rối, mặc dù cậu sinh ra và lớn lên ở vùng núi nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe đến cái tên này.

" Nó là một loài hoa à? "

" Vâng, nó là hoa ạ. "

Akari gật đầu và giơ ngón tay nhỏ bé của mình vào chỉ một ngọn núi gần đó.

"Nó mọc ở trên ngọn núi đó. Nếu anh hái bông hoa đó, anh sẽ trở thành" chim phượng hoàng" đó. "

" Trở thành phượng hoàng!? À, ý em là giống như chim phượng hoàng đậu trên cành cây cao á?"

" Đó chính là lí do tại sao mà chị Yutaka được gả cho một gia đình giàu có đấy ạ. "

Cô bé vui vẻ nói.

" Đó chỉ là tin đồn thôi! "

Akane cau mày

" Ngôi làng này trước đây có một câu nói xưa là :" Nếu bạn tìm thấy một bông hoa nở dưới ánh trăng non, thì bạn sẽ có thể cưới được người mà mình yêu và có được cuộc sống hạnh phúc hơn bất kì ai khác". Bởi vì chị Yutaka may mắn mới có được cuộc sống hạnh phúc như vậy, mấy người già trong làng lại đồn thổi rằng chị đã tìm thấy Onitoukuzu và con nhóc này nó lại tình cờ nghe được những lời đó. "

" Anh hiểu rồi! "

Tanjiro xoa cằm, cậu bắt đầu hiểu ra.

" Và hôm nay là ngày trăng non... "

" Vâng... "

Akane gật đầu, cảm thấy băn khoăn.

" Akari cứ nói rằng em ấy nhất định phải đi hái hoa nhưng em ấy không chịu nghe lời em.... Bông hoa đó chỉ có trong tưởng tượng thôi."

Và đó là lí do khiến cho hai chị em bắt đầu cãi nhau.

Mặc dù lý do nó hoàn toàn trong sáng, nhưng bây giờ trời bắt đầu tối rồi. Một khi màn đêm buông xuống, quỷ sẽ bắt đầu hoành hành. Bảo sao người chị gái, Akane phải lo lắng.

Tanjiro nhìn chằm chằm vào Akari, người đang bám chặt lấy chị gái của mình.

" Nhưng vào ban đêm mà vào núi rất nguy hiểm đấy, đúng không?"

" Akari đã 6 tuổi rồi. "

Cô bé có mái tóc như búp bê trả lời một cách bướng bỉnh.

Mặc dù cười lớn ở trong lòng, Tanjiro thuyết phục cô bé bằng nét mặt nghiêm nghị.

" Ngay cả người lớn cũng gặp phải nguy hiểm, em biết chứ?"

" Bởi vì quỷ sẽ xuất hiện ạ?"

" Đúng rồi!"

" Ồ--..... vậy là quỷ rất đáng sợ phải không ạ?"

" Đúng, chúng cực kì đáng sợ luôn"

Tanjiro gật đầu một cách nghiêm túc.

Akari suy nghĩ một lúc và miễn cưỡng, rồi cô bé đồng ý không đi đến núi nữa.

Akane thở phào nhẹ nhõm khi nghe được câu trả lời đó.

" Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em ạ"

Akane cúi đầu sâu xuống thể hiện lòng biết ơn của mình, sau đó cô nắm tay em gái mình và nói:

"- Được rồi, về nhà nào!"

" Có chuyện gì vậy? Tanjiro? Có chuyện gì vừa xảy ra với hai đứa trẻ à?"

Trong khi Tanjiro đang nhìn hai đứa trẻ đi xa, Zenitsu đến gần cậu và Inosuke theo sau.

" Mấy người vừa nói chuyện gì thế?"

" Ahh--......"

Tanjiro kể lại cuộc trò chuyện của cậu với hai cô bé cho hai người kia.

" Tch, nhàm chán. Nó chỉ là mấy lời nói lan man vô nghĩa của lũ con nít thôi!"

Inosuke dường như không thèm quan tâm với hứng thú cho lắm.

Mặt khác, Zenitsu thì đầy tò mò, lẩm bẩm.

" Được kết hôn với người mình yêu và sau đó sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn bao người khác, tuyệt quá còn gì! Nhưng có hơi quá khi nói được đứng trên cành cao như chim phượng hoàng nhỉ? "

"Chả phải cuối cùng thì mấy thứ đó cũng chỉ là tin đồn thôi mà nhỉ, phải không? Zenitsu?"

Tanjiro nhanh chóng nhắc nhở Zenitsu, sau khi cậu có một nỗi ám ảnh cực lớn về chuyện hôn nhân.

Sau cùng, tên này đã khóc và đòi cầu hôn một cô gái mà cậu ta chỉ vừa mới gặp ở trên đường mà.

( tui: tập 11 ở anime sẽ rõ)

" Akane cũng đã nói rằng là bông hoa đó chỉ có trong tưởng tượng thôi mà."

" Không có bình thường đâu, thường thì tụi con gái không có bỏ qua mấy cái tin đồn bí ẩn về chuyện yêu đương này đâu!"

" Thật vậy à?"

" Umh, không phải các cô gái đều thích mấy thứ như bùa yêu à? Hoặc một thứ gì đó giống như việc sử dụng cánh hoa ấy để nói lên vận mệnh của họ. Và nếu bông hoa đó thật sự chỉ nở vào đêm trăng non thì nghe rất giống với một thứ gì đó mà các cô gái thích, phải không? Có câu nói rằng nếu như ước một điều ước dưới ánh trăng non thì sẽ có phép màu biến nó thành hiện thực, nên có lẽ là nó bắt nguồn từ đó... Nếu mà như vậy, thì có lẽ là sẽ có rất nhiều truyền thuyết được tạo ra mà nó không có căn cứ. "

Zenitsu tỏ vẻ hiểu biết, cậu cho rằng loài hoa này thực sự tồn tại.

" Zenitsu, cậu hiểu biết thật đấy."

Tanjiro khen Zenitsu, người đã cung cấp  sự hiểu biết sâu sắc của mình một cách không ngờ đến.

" Cậu! Cho dù có khen tôi đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng khai thác bất kì thứ gì về nó đâu!!"

Zenitsu đỏ mặt và cười " Ufufufu " trong sự xấu hổ, và cậu lại cười to trông khá ghê tởm.

Nếu mà nghĩ kĩ, thì cậu ta có vẻ có lý do thầm kín nào đó để làm bản thân cậu tỏ ra hiểu biết mọi lĩnh vực mà ghi điểm trước mặt tụi con gái. Dù thế nào thì Tanjiro vẫn cảm thấy rằng đó là một điều đáng ngưỡng mộ.

( Thật ư? Vậy là tất cả các cô gái đều thích những thứ này?)

Nói cách khác thì-

(Cả Nezuko cũng vậy.......?)

Tanjiro nhắm mắt lại và cảm nhận chiếc hộp gỗ vân sương thông cậu đeo trên lưng.

Trong một khoảnh khắc, bộ trang phục của cô dâu mặc mà cậu thấy trước đó, kiểu trang điểm khiến cho mọi người mê hoặc, khiến cậu khá là bất ngờ khi thấy ngoại hình của cô giống hệt Nezuko.

Em gái cậu cũng đang mặc một bộ Furisode đen trên người với một nụ cười trên khuôn mặt.

Trông rất hạnh phúc -

Và em ấy có vẻ đang sống một cuộc sống đầy hạnh phúc.

Khi nghĩ về hình ảnh này, tâm trí lu mờ của cậu lập tức tan biến.

(.... Mình hiểu rồi....)

Tanjiro cuối cùng cũng đã hiểu được lí do tại sao cậu vẫn còn những vấn đề còn vướng mắc trong lòng cậu.

" Này, hai người kia ! ! Dừng tám nhảm chuyện với nhau và mau quay trở về nhà của bà già đi! Bà già chắc chắn đã chiên xong đống đồ ăn được phủ bột lên và đang đợi chúng ta đấy!"

Inosuke, người đang kêu ầm ĩ lên với cái bụng đang biểu tình, thúc giục Tanjiro di chuyển. Có lẽ là do nghĩ đến mấy món ngon mà cậu ta không được ăn khiến cậu ta đói trở lại.

" Nhanh cái chân lên, đừng có mà lề mề nữa!!!"

" Cậu vẫn muốn ăn tiếp à?"

Zenitsu trưng cái nét mặt trông vô vọng, quay sang nhìn về phía Tanjiro, người không di chuyển một tí nào từ nơi mà cậu đứng.

" Sao thế? Đi thôi nào!"

"............."

" Tanjiro? "

Tanjiro do dự một lúc.

" Xin lỗi nhưng tớ có một việc cần phải làm. Zenitsu, Inosuke, hai cậu có thể về trước"

Sau khi nói vậy với hai người họ, Tanjiro vội vã rời đi, đuổi theo hai chị em Akane và Akari.