Tiên Nghịch

Chương 2010: Lời khẩn cầu tới từ năm tháng vạn cổ!



Tiên Hoàng lại bế quan một lần nữa.

Đời Tiên Hoàng Liên Đạo Chân này vốn thường xuyên bế quan, thời gian không đoán được, cho nên tu sĩ cả Tiên Tộc đối với việc Tiên Hoàng bế quan cũng không liên tưởng nhiều lắm.

Võ Phong về tới dòng sông băng tại Bắc Châu lập tức đóng băng toàn thân, chìm đắm trong hàn khí vạn năm không tan, yên lặng xua tan Trớ Thuật trong thân thể.

Vì hắn vẫn không ra tay nên Trớ Thuật cũng dễ xua tan hơn so với Đạo Nhất và Cửu Đế một chút. Hơn nữa hắn đạt được hai tai của Tiên Tổ, một khi xua tan toàn bộ hắc khí của Trớ Thuật xong thì tu vi sẽ tiến lên không ít.

Đạo Nhất kéo theo thân thể tàn tạ, trong cơn đau đớn tràn ngập tâm thần, gầm thét cổ chịu, mang theo nổi khuất nhục đè nặng tâm thần, sau khi về tới Đạo Nhất Tông lập tức bế quan.

Chẳng qua Trớ Thuật trong cơ thể hắn đã bộc phát toàn bộ, thủ đoạn tầm thường căn bản không thể khu trừ. Nhưng Đạo Nhất thân là Đại Thiên Tôn, người ngoài cũng không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán, giống như Song Tử từng gọi hắn là kẻ mặt giả!

Hắn vì xua tan Trớ Thuật trong cơ thể mà lại không ảnh hưởng tới việc khôi phục tu vi sau này, triệu tập mấy Dược Thiên Tôn dưới trướng trong Đạo Nhất Tông, cũng gọi cả rất nhiều Kim tôn, đem Trớ Thuật trong cơ thể mạnh mẽ phân tán ra, khiến mỗi người đều phải chia sẻ!

Trớ Thuật này mạnh mẽ như vậy, tu sĩ Kim tôn dính vào hắn phải chết. Dù là tu sĩ Thiên Tôn thì ***ng phải cũng khiến toàn thân lập tức rữa nát, phát ra tiếng gầm thét thê lương, tuy có thể chống chọi một thời gian dài hơn một chút như kết quả cuối cùng vẫn là tử vong!

Chỉ có Dược Thiên Tôn mới có thể dựa vào tu vi mạnh mẽ mà vượt qua được sau khi chia sẻ Trớ Thuật này. Nhưng phải trả một cái giá rất đất.

Cho tới khi tất cả tu sĩ Dược Thiên Tôn dưới trướng Đạo Nhất đã phân tán Trớ Thuật xong, Đạo Nhất lại càng điên cuồng, bắt đầu tìm kiếm tu sĩ bước thứ ba, dù có thể chia sẻ một tia đối với hắn cũng có lợi ích lớn.

Loại hành động tàn nhẫn này khiến Đạo Nhất Tông hầu như trở thành Tử Tông...

Sau khi Cửu Đế mang theo Hải Tử trở về Đế Sơn liền lập tức bế quan. Tu vi của hắn vốn đã rất mạnh, dù bị hắc khí bao phủ nhưng vẫn có thể dựa vào bản thân chậm rãi xua đi. lại có Hải Tử dùng thần thông của Điệu Vong Tộc trợ giúp. Trớ Thuật trong cơ thể Cửu Đế theo thời gian có thể dần dần tiêu tán.

Chỉ có Song Tử Đại Thiên Tôn bởi không tham gia cho nên không trúng Trớ Thuật. Sau khi trở lại Tử Dương Tông, hai cô bé này liền bế quang, dung hợp hai mắt của Tiên Tổ, khiến khi hai nàng xuất quan liền có thể hoàn toàn chữa trị được chuyện ngoài ý muốn tạo thành suy yếu khi chuyển thế lần trước.

Tiên Tộc vẫn có năm vị Đại Thiên Tôn, chẳng qua vị Đại Thiên Tôn thứ năm đang ngủ say trong Địa Cung tại không gian xếp chồng trong hoàng cung. Hắn hóa thành một ngọn núi màu vàng kim đứng sừng sững tại cấm địa này, trấn áp linh hồn bảy mươi hai châu!

Dưới ngọn núi nọ. Người điên vẫn không thức tỉnh, giống như đang chờ Vương Lâm lần sau lại tới.

Sau nửa năm.

Ở Thiên Ngưu Châu tại Đông Châu của Tiên Tộc.

Cả vùng đất Thiên Ngưu Châu đầy núi non, trong trận đánh với Lục Ma Châu nhiều năm trước, rất nhiều núi non đã sụp đổ, khiến diện mạo của Thiên Ngưu Châu lúc này đã thay đổi.

Nhưng thế cục của các tông môn trong châu này vẫn không có biến hóa lớn. Đại Hồn Môn và Quy Nhất tông vẫn là hai môn phái cực mạnh, có nhiều tiểu tông phụ thuộc.

Đệ tử của hai tông môn này năm xưa bị đưa tới Tổ Thành cũng đã trở lại tông môn từ lâu. Bọn họ đều có cơ duyên, trở thành trụ cột trong tương lại của hai môn phái.

Đại Hồn Môn.

Thanh Ngưu chân nhân năm xưa sau khi Vương Lâm rời đi vẫn luôn bế quan, không hỏi thế sự. Mọi chuyện trong môn phái đều do các vị trưởng lão phụ trách. hắn chỉ nói một điều là giữ là ngọn núi năm đó ban cho Vương Lâm, cũng biến nơi đó thành cấm địa. Không cho phép người ngoài tiến vào.

Việc này khiến nhiều người khó hiểu nhưng khi Vương Lâm vang danh tại Thiên Tôn Niết, rất nhiều lời đồn về Vương Lâm truyền ra, đối với thân phận Bạch Phát Dược Thiên Tôn là người của Đại Hồn Môn thì mọi người mới từ từ hiểu ra Bạch Phát Dược Thiên Tôn này quả thực là Vương Lâm. Bọn họ lúc này mới mơ hồ hiểu nguyên nhân Thanh Ngưu chân nhân lưu lại ngọn núi đó.

Viêm Loan trưởng lão năm xưa lúc này đã ở vị trí cao trong Đại Hồn Môn, cũng có thể quyết định một số đại sự. Nàng vốn có thể rời khỏi ngọn núi của mình, đi vào sâu trong Đại Hồn Môn lựa chọn một động phủ thật tốt.

Nhưng nàng lại vẫn không rời đi. Từ trên đỉnh ngọn núi của nàng có thể nhìn thấy động phủ năm đó của Vương Lâm ở xa xa. Mỗi khi nàng hồi tưởng lại chuyện năm xưa lại một mình đứng trên đỉnh núi, nhìn ngọn núi của Vương Lâm, lặng lặng trầm mặc.

Phàn San Lộ, Phàn San Mộng vẫn là đệ tử của nàng như trước, tư oán năm đó với Vương Lâm cũng đã hóa giải. Lúc này nhiều năm đã trôi qua, bọn họ đã từ từ quên đi.

Trong Đại Hồn Môn có nhiều trưởng lão, những năm gần đây có thêm một người. Người này tên là Đỗ Thanh, thân thể cũng không phải là huyết nhục mà là một con rối, Nguyên Thần sau khi ngưng tụ liền trở thành thân thể.

Hắn cũng không phải nhờ đạt tu vi của trưởng lão mà trở thành trường lão mà được lão tổ của Đại Hồn Môn ban thưởng. Những năm gần đây cuộc sống của hắn rất thoải mái, so với dĩ vầng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Năm tháng trôi qua. Đại Hồn Môn ngày qua ngày tồn tại trong Thiên Ngưu Châu cũng không có biến hóa gì quá lớn, vẫn yên bình như trước. Những lầu các vẫn như lúc Vương Lâm lần đầu tiên tới đây. đứng bên ngoài nhìn lại, hiểu biết rất mơ hồ. Khi hắn tưởng rằng mình đã hiểu rõ, rời khỏi nơi này, trải qua mọi chuyện, cuối cùng là chuyện trong hoàng cung, biết Đại Hồn Môn ở xa xôi lại liên quan sâu đậm tới việc này thì hắn mới hiểu ra hóa ra cho tới hôm nay mình còn chưa hiểu rõ Đại Hồn Môn này.

Điệu Vong Tộc... Đời này không ai có thể có vượt qua thiên tài năm đó...vị lão tổ của Đại Hồn Môn này có lẽ đã tử vong, có lẽ còn chưa... Nhưng kế hoạch của hắn lại có thể xuyên qua ngàn vạn năm, từ suy tính năm đó mà biến hóa thành chuyện hôm nay. Kế hoạch này bày mưu với mọi người, mỗi một người đều là quân cờ trong mắt hắn...

Bước cuối cùng của kế hoạch này đã thành công giải phong ấn giam cầm tộc nhân của hắn. Khiến cho huyết mạch Tiên Tổ bị cắt đứt. Khiến cho một tộc nhân còn sống sót từ nay khôi phục tự do...

Vương Lâm nhìn Đại Hồn Môn, thần sắc phức tạp. Hắn đã ở Tiên Cương đại lục rất nhiều năm, cho tới nay mới hiểu là Đại Hồn Môn trong rất nhiều cường giả chẳng đáng gì ở Thiên Ngưu Châu xa xôi này, lại ẩn chứa bí mật từ vô số năm về trước.

Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm cất bước từng bước đi về phía Đại Hồn Môn. Tu vi của hắn lúc này đã vượt xa Thanh Ngưu chân nhân, vượt qua tất cả tu sĩ trong Đại Hồn Môn này. Hắn tới không ai phát hiện ra.

Trong Đại Hồn Môn, Vương Lâm thấy Đỗ Thanh, thấy Viêm Loan mặc y phục màu đỏ như lửa đang đứng trên đỉnh núi. Hắn cũng thấy Phàn San Lộ, Phàn San Mộng.

Vương Lâm không dừng lại mà đi tới Tàng Hồn Các sâu trong Đại Hồn Môn.

Tàng Hồn Các này năm xưa phải được Thanh Ngưu chân nhân mở ra thì Vương Lâm mới có thể tìm được. Nhưng hôm nay Vương Lâm từng bước đi tới, lúc xuất hiện đã đứng ở bên ngoài Tàng Hồn Các.

Đây là một lầu các bị sương mù mòng manh bao phủ. Bên ngoài lầu các có hai pho tượng mãnh thú rất lớn đứng nơi đó vô cùng sống động.

Đại môn của Tàng Hồn Các đóng kín, bốn phía yên tĩnh. Trên đại môn có ba chữ lớn: Tàng Hồn Các!

Nơi này nhìn như có bảy tầng nhưng thực tế nó lại có tám tầng, chín tầng...còn có tầng thứ mười! Tầng thứ mười này năm đó Thanh Ngưu chân nhân đã từng nói là ngay cả hắn cũng không thể tiến vào, là nơi lão tổ của Đại Hồn Môn qua đời.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn đỉnh của Tàng Hồn Các. Hắn tới đây để tìm đáp án, tìm vật mà vị thiên tài của Điệu Vong Tộc năm xưa lưu lại cho mình.

Đẩy đại môn đóng chặt của Tàng Hồn Các ra, Vương Lâm đi vào nơi này. Tất cả mọi thứ tại nơ này hắn đều quen thuộc, từng bước bình tĩnh đi lên cầu thang.

Tiếng lạch cạch vang lên trong lầu các yên tĩnh. Vương Lâm đi lên tầng thứ hai, tầng thứ ba... Cho tới tầng thứ tám năm đó.

Nơi này có cấm chế nhưng đối với Vương Lâm ngày nay thì không cần phá mà chỉ đi qua là tiêu tán.

Nhìn cầu thang thông tới tầng chín, Vương Lâm chậm rãi bước lên, từng bước đi tới tầng chín. Trên tầng chín này có một vài ngọc giản trôi nổi, bên trong ghi chép thần thông cực mạnh của Đại Hồn Môn.

Đa Trọng Huyễn Thuật đầy đủ mà năm đó Vương Lâm muốn có cũng nằm ở nơi này.

Ánh mắt đảo qua đám ngọc giản đó, Vương Lâm thấy tất cả những ghi chép trong đó, hướng về phía cầu thang xa xưa ở cách đó không xa đi tới.

Nơi này thông lên tầng mười!

Mười ba bậc thang. Vương Lâm giơ bước một cái liền đi qua, đi tới tầng cao nhất của Tàng Hồn Các, tầng thứ mười.

Trong tích tắc khi tiến vào tầng thứ mười. Vương Lâm thấy được cảnh tượng khiến hắn trầm mặc hồi lâu. Hắn nhìn nơi này, thần sắc phức tạp. Rất lâu, rất lâu sau Vương Lâm mới thở dài một tiếng.

Hóa ra đây là vật ngươi lưu lại cho ta. Cũng chính là ngươi muốn ta phải tới đây để chứng kiến. Thiên tài của Điệu Vong Tộc, chuyện ngươi lợi dụng ta, ta đã nói với Hải Tử là từ nay xóa bỏ!

Vương Lâm không nhìn lại tầng thứ mười, xoay ngươi từng bước rời đi, thân ảnh dần dần biến mất.

Vương Lâm rời đi liền lộ ra cảnh tượng trên tầng thứ mười.

Tầng thứ mười này không lớn, không gian chỉ tầm mười trượng. Nơi đó có một pho tượng, còn có một bộ hài cốt.

Pho tượng là một nam tử. Hắn đứng nơi đó. ánh mắt bao quát xung quanh, trong mắt giống như ẩn chứa lực lượng hủy diệt cả trời cao. Người này không giận mà uy nghiêm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ hài cốt trước người.

Mà bộ hài cốt đó lại đang quỳ gối trước pho tượng, thần sắc lộ vẻ thống khổ và cầu khẩn. Đầu của hắn đã nứt ra một khe. Bên trong không có não...ngực hắn có một lỗ thủng, cũng không còn tim nữa...

Hai tay hắn giơ lên, trong tay trái đặt não đã khô héo, tay phải đặt trái tim đã ngừng đập. Hắn nhìn pho tượng giống như hi vọng được tha thứ. Hắn quỳ gối như thế đã qua vô số năm rồi.

Đây cũng không phải là một bộ hài cốt tầm thường mà là một bộ hài cốt nhốt linh hồn. Linh hồn này đang khẩn khoản cầu xin tha thứ.

Pho tượng kia đúng là điêu khắc Vương Lâm.

Mà bộ hài cốt thì chính là lão tổ Đại Hồn Môn, thiên tài của Điệu Vong Tộc!