Thương Sinh Giang Đạo

Chương 33: Dự Niên bối rối




Ngoại trừ gã trung niên lần trước, Dự Niên chưa bao giờ đánh với cao thủ Nhập Lưu nào khác nên khó mà có đánh giá rõ ràng hơn về cảnh giới võ học chính chuyên này. Nhưng bây giờ đã rõ mười mươi.

Cùng là Nhập Lưu, hai người này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với gã trung niên kia. Bọn họ phản ứng nhanh hơn, cách ra chiêu cũng dứt điểm và không hề có dấu hiệu trễ nãi. Dự Niên cứ tưởng có thể dứt điểm trong một chiêu, nhưng hắn đã lầm. Một chiêu trong trường hợp này là không tưởng.

Mượn nhờ lợi thế địa hình, Dự Niên vận khinh công di chuyển qua lại giữa các cành cây trong rừng. Hắn phối hợp với trảo công để bám vào thân cây mà chuyển hướng đột ngột, tạo ra nhiễu loạn để hai người kia không cách nào nắm bắt hành động của hắn.

Mặt khác, chiến đấu trong biển lửa khiến phổi hắn không thể chịu nổi. Thể trạng của trẻ con chung quy không thể nào so được với người lớn.

Nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của đám cháy, Dự Niên một lần nữa dùng Quy Tức Công để ẩn mình. Nhưng hai người kia nào dám để cho hắn toại nguyện, một lần bị tập kích là quá đủ rồi.

Một người nhanh chóng tạt kiếm ngang về trước, nội lực tuôn trào chạy dọc trên lưỡi kiếm. Dự Niên nhảy lên cao để tránh né, trong khi đó phải tiếp lấy mũi kiếm do người khác đâm từ bên trên. Sự phối hợp chớp nhoáng này làm Dự Niên bối rối, nhưng phản xạ của hắn thì không phải chuyện đùa. Làm gì có chuyện đánh quen tay Tông Sư lại không đập nổi Nhập Lưu chứ.

Dự Niên bối rối vì lần đầu bị dồn đến tỉnh cảnh hiện tại, cũng bối rối vì lần đầu được thấy người ngoài trừ gã trung niên và Lý Trường Không.

Dự Niên đột nhiên mỉm cười, hắn lộn người trên không trung rồi đạp chân vào báng kiếm để lùi ra sau. Hai người áo đen tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội chạy trốn, ngay lập tức lao tới khống chế hai bên trái phải.

“Phải rồi, nên như thế.” Hắn nói.

Rồi trong một thoáng chốc, trọng tâm của hai người áo đen đã mất đi, cả người nằm trên đất từ lúc nào. Thậm chí đến vũ khí cũng bị tước từ bao giờ không biết.

Dự Niên không để cho bọn họ phản ứng, hắn xoay cổ tay mình, nương nhờ nội lực của Vô Tướng Công mà bẻ gãy khớp tay của đối phương. Hai tiếng hét thất thanh liền vang lên.

Kế tiếp đó, Dự Niên chủ động lôi một người ném lên trời. Động tác nhẹ như thể đang ném một cục bông chứ chẳng phải ném một con người bằng xương bằng thịt với thể trạng gấp đôi gấp ba bản thân hắn.

Dự Niên vận dụng khinh công xuất thần nhập hóa của mình mà phóng lên trên, xuất trảo công đánh thẳng vào sống lưng đối phương, phá hủy đi dây thần kinh trung ương điều khiển nội quan và tay chân, sau vòng ra trước động thủ với đan điền, trực tiếp phế võ công của địch thủ.

Người áo đen phun máu trong đau đớn, cả người như con chim gãy cánh mà rơi xuống nền đất cứng cáp. Lá khô xung quanh vụn vỡ vang lên những tiếng lạo xạo đầy khó chịu.

Dự Niên đáp mình xuống đất, phát hiện người còn lại đã biến mất, hắn lập tức dựa theo dấu vết trên mặt đất mà chủ động đuổi theo, bỏ lại người áo đen đã bị phế võ công cùng với đám dã thú đang bỏ chạy từ phương xa.

“Chết tiệt!”

Mắt thấy đám dã thú gầm thét chạy thục mạng về phía mình, sắc mặt của người áo đen đột nhiên tái nhợt lại rồi phun thẳng một ngụm máu tươi, ngất lịm trên đất.

. . .

Người áo đen còn lại chứng kiến đồng bạn bị xử lý nhanh đến mức không kịp trở tay thì hắn đã thầm quyết định trong lòng: bắt buộc phải chạy về báo cáo với đại nhân, nếu không hắn sẽ chết ở ngay đây, như tên kia.

So với người vừa bị xử lý, người áo đen này sở hữu tốc độ nhanh hơn hẳn. Mặc cho một cánh tay đã bị phế thì hắn vẫn giữ một tốc độ rất cao. Tuy nhiên, phàm là người đang chạy trốn trong hoảng loạn thì khó mà xác định được phương hướng, trong khi người đuổi theo thì lại cực kỳ thông thạo mọi gốc cây viên đá ở nơi này.

Tuy rằng không thấy người, cũng không cảm nhận được có hơi thở nào khác ở sau lưng nhưng người áo đen vẫn cứ có cảm giác rợn gáy. Hắn cắn chặt răng mình rồi lao về trước mà lộn một vòng. Trong khi đó, hắn thò cái tay còn nguyên vào ngực áo để lấy cây pháo hiệu cuối cùng mà kẹp giữa hai gối, rồi dùng tay còn lại kéo dây bắn pháo.

Có điều, bên người hắn hiện ra một bóng người đang nhìn chằm chằm vào pháo hiệu. Là Dự Niên. Rồi một cú đá tạt ngang, cả người hắn liền mất trọng tâm mà nghiêng sang một bên. Pháo hiệu bắn ra liền trúng một gốc cây gần đó, tóe lên tia lửa rơi xuống lá khô mà bắt đầu bốc cháy.

Người áo đen lăn mấy vòng trên đất, lửa bén vào lá khô lan đến chỗ hắn, nhưng rất nhanh đã kịp tránh đi. Hắn ôm cánh tay bị thương mà nhìn lại Dự Niên đang vuốt trán đằng kia.

“May quá, còn kịp.”

“…” May cái đầu thắng ranh nhà ngươi!

Cảm nhận được ác ý đến từ ánh mắt sắc lẹm của người áo đen, Dự Niên không khỏi gãi vào cái má dính tro của mình. Hắn không còn là người thiếu chuẩn bị như ngày trước nữa, mà đã bắt đầu quen với việc nhìn thấy máu ở giang hồ rồi. Sống trong thế giới mà thực lực lẫn võ học quyết định tất cả, Dự Niên phải học được cách sinh tồn phù hợp. Hắn sợ giết người là sự thực, nhưng hắn càng sợ cái chết hơn.

Dự Niên đã chết một lần nên mới đầu thai, nhưng cái chết trước đó quá nhẹ nhàng, chỉ tựa như một giấc ngủ sâu rồi ra đi. Hắn là người quay về từ cõi chết, song vẫn e ngại cái chết lắm.

“Đừng hận ta. Hãy hận vì các ngươi đã thấy mặt ta.”

Dự Niên tiến lại gần, năm ngón tay co lại thành trảo, mạch máu nổi lên trên làn da trắng, nội lực chạy xuyên suốt làm cho các khớp tay như có như không bốc lên khói trắng mờ nhạt.

Trông thấy nó, nội tâm người áo đen lập tức rơi vào hầm băng. Rồi trong một quãng thời gian ngắn, thế giới trước mặt hắn đã biến thành một màu tối đen. Gương mặt tái trắng như tờ giấy, khóe miệng còn chảy ra một dòng máu tươi. Phần bụng dưới của hắn có năm cái lỗ máu nông, đan điền đã bị phá rồi.

Dự Niên vẫn giữ quan điểm như cũ, hắn không giết đám người này, thay vào đó sẽ để cho tự nhiên của khu rừng phán xét. Có thể hắn không chu toàn, nhưng đây là những gì hắn có thể làm hiện tại. Giết người là một giới hạn mà hắn hiện giờ chưa thể bước qua.

Mắt thấy lửa từ pháo hiệu ban nãy đang lan đến chỗ người áo đen đã ngất, Dự Niên liền lui ra phía sau để quay về. Nhưng cả người hắn đột nhiên cứng đờ lại, bởi hắn vừa động vào một thứ gì đó rất cứng, đã thế còn rất lạnh, không có chút sần sùi nào tựa như vỏ cây.

Thình thịch, thình thịch. Nhịp tim Dự Niên tăng mạnh một cách đột ngột. Hơi thở cũng nhè nhẹ đến mức không cần tự chủ cũng phải thở nguyên như thế, y hệt bản năng đang mách bảo về sự tồn tại của một đối thủ khủng khiếp hơn hắn tưởng tượng.

Chậm rãi quay đầu ra sau, Dự Niên phát hiện sau lưng mình đã là một bóng người từ lúc nào không hay. Là một gã trung niên đứng tuổi với bộ râu được cắt gọn gàng. Gã mang một bộ áo giáp ở nửa thân trên, cái lạnh mà hắn cảm nhận được hẳn là đến từ đó. Bên hông gã là một thanh kiếm đang tra vào vỏ, dù gã không đặt tay lên nhưng Dự Niên dám chắc nếu hắn dám hành động khinh suất, cái đầu của hắn cũng sẽ bay luôn.

Toàn bộ lông tơ trên người Dự Niên không khỏi dựng đứng lên, hắn rợn hết cả gai ốc, người ngợm vô thức thủ thế dù không hề quen thuộc với động tác này. Không còn nghi ngờ gì nữa, cảm giác khủng bố này tuyệt đối không do một người thường mang lại. Thậm chí Dự Niên trước giờ chỉ cảm nhận được ở một người duy nhất: bà nội hắn.

Gã trung niên này là Đại Tông Sư.

“Ngũ trảo có hàn khí, nếu không phải là Tiên Thiên Cực Hàn Thể thì ta cũng có hứng thú nghiên cứu với ngươi đấy.” Gã trung niên lên tiếng.

Dự Niên lùi ra sau một bước, nhưng rồi lại rút chân về, bởi hắn cảm nhận được cái nóng khủng khiếp mà lửa cháy đan lan tới. Tiên Thiên Cực Hàn Thể có thể giúp hắn chịu nóng lạnh nhưng không thể đảm bảo hắn sẽ sống sót nếu để lửa thiêu. Mà đối mặt với gã trung niên này, hắn không có cửa thắng nếu cứ tiến về trước, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

“Không nói gì?... Mà thôi, sao cũng được. Đằng nào trong ngục cũng sẽ có người bắt ngươi nói.” Gã trung niên lạnh lùng lên tiếng.

Rồi gã chạm tay vào thanh kiếm bên hông, tóc gáy Dự Niên lập tức dựng thẳng. Không cần suy nghĩ gì hết, hắn vội vàng nhảy sang một bên, một tia sáng đỏ bỗng dưng lướt qua trước mặt hắn, kéo theo sau là một dòng nước ấm vương lên người. Là máu tươi.

Gã trung niên xuất kiếm thủ tiêu người áo đen đã ngất trên đất. Cái đầu lăn lóc trên mặt đất.

“Ồ, tuổi còn nhỏ mà phản xạ không tệ. Chẳng trách Nhập Lưu cũng không phải đối thủ.”

Gã trung niên tính bấm bụng một kiếm làm hai việc cùng lúc nhưng không ngờ lại có kết quả như thế này. Thay vì tức giận, hắn lại càng thấy hứng thú. Thể chất trời sinh là một chuyện, nhưng phản xạ thì lại đến từ kinh nghiệm và luyện tập. Hắn bắt đầu muốn “nghiên cứu” sâu hơn đứa trẻ này rồi đây.

Mắt thấy đám cháy mỗi lúc một lan rộng đến chỗ này, gã trung niên tra kiếm lại vào vỏ rồi lại chỗ Dự Niên, vươn tay tóm lấy bả vai hắn mà xách lên cao. Tuy nhiên, giữa chừng lại có một bàn tay ngăn lại, mặc cho hắn dùng sức nâng lên cũng phải bất động.

Mặc Thư Hương lạnh lùng nhìn sang, đôi mắt lạnh lẽo tựa như tử thần đang nhìn đến con mồi.

“Đến đây được rồi.”


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí