Thương Sinh Giang Đạo

Chương 32: Triều đình đến



Chương 032: Triều đình đến

Cuối thu.

Tiết trời mát mẻ, về đêm còn se lạnh như thể đã chuẩn bị tinh thần để đón chào một mùa đông lạnh giá. Chợt một cột khói đen bốc lên ngay giữa rừng, mang theo một mùi khét và tiếng lách tách như gỗ nổ vang đi khắp nơi. Muông thú chạy thục mạng, đè lên nhau mà rời khỏi nơi đám cháy đang hoành hành.

Tiếng kêu của chúng rất hỗn loạn, dù không thể biểu hiện ra ngôn ngữ của loài người nhưng những đôi mắt đen láy không tròng kia đang tỏ rõ nỗi sợ trong mình. Chúng đang run rẩy trước sự tàn phá của ngọn lửa hủy diệt.

Dự Thần xuất hiện trên một ngọn cây xa, lão cau mày lại mà thở dài, sau quay lưng hòa mình vào tự nhiên rồi trở về nhà.

“Thư Hương, triều đình động thủ. Gọi Niên Niên, chúng ta đến thung lũng.”

Từ trong bếp, Mặc Thư Hương nhanh chóng bước ra. Quanh người bà nổi lên một đám khói xanh lục rồi theo chuyển động tay của bà, chúng tấn công ngược vào lại gian bếp. Thoáng chốc, căn bếp xập xệ đã bị khí của Đại Tông Sư đánh sập.

“Niên Niên đi săn từ sáng sớm, giờ vẫn chưa thấy về.” Mặc Thư Hương lo lắng bảo.

“Cái gì? Niên Niên chưa về?” Dự Thần giật mình, mi tâm lại càng nhăn nhiều hơn. Lão cấp tốc suy nghĩ đối sách. “Được rồi, bà đi tìm thằng bé, ta sẽ lo mọi chuyện ở đây.”

“Một mình ông làm được không?” Mặc Thư Hương hỏi lại.

“Xóa bỏ dấu vết thôi, cái thân già này vẫn đủ sức làm được. Quan trọng là Niên Niên, thằng bé tuyệt đối không được để lộ mặt trước đám người triều đình.” Dự Thần nghiêm túc đáp.

Mặc Thư Hương gật đầu, bà đáp ứng chồng mình rồi vận khinh công rời đi. Khác với ngày thường, bà bây giờ đã bước một chân vào chế độ đồ sát, Dự Thần có thể cảm nhận được phần nào sát khí đang tỏa ra trong rừng sâu. Lão không có ý kiến gì, dù sao cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu Dự Niên bị lộ mặt, Thư Hương buộc phải giết người diệt khẩu.

Ngoảnh đầu nhìn lại đống hành lí được chuẩn bị từ trước, khóe miệng Dự Thần bất giác co rút lại. Nhiều hơn lão nghĩ rồi đây.

. . .

Trong rừng sâu.

Ngay khi bắt được con thỏ hoang đã sa vào bẫy cà rốt, Dự Niên lại bị đám dã thú chạy ùa về phía mình nên hắn buộc phải nhảy lên cành cây cao để thoát. Lúc này, hắn cũng phát hiện cột khói đen lớn ở đằng xa, tâm trạng không cách nào vui vẻ nổi. Bởi hắn có thể đoán ra thủ phạm gây ra đám cháy lớn như thế là ai.

Dưới núi tuy có nhiều người sinh sống nhưng vị trí đám cháy lại không nằm gần đó, thay vào đó là sâu trong rừng, nằm ngay giữa đại trận tự nhiên của vùng núi Sơn Đông. Chưa kể, bây giờ còn đang cuối thu, lá khô rất nhiều, phù hợp làm nguy liệu bắt lửa. Tổng hợp những điều kiện hắn có thể thấy hiện giờ cùng với những dữ kiện tìm hiểu trong thời gian qua thì quá nửa là do triều đình gây ra.

“Thế này có khác gì đốt cả căn nhà chỉ để bắt một con chuột không chứ.”

Dự Niên đã dự phòng cho tình huống ngày hôm nay, nhưng hắn vẫn rất căng thẳng khi đối mặt với nó. Bởi hắn không cách nào ước tính đường đi nước bước tiếp theo của triều đình.

Lịch sử chỉ ghi chép lại những cuộc chiến lớn và các sự kiện cột mốc, chứ chưa bao giờ mô tả chi tiết. Kể cả với một người đạt đến hàng tiến sĩ như Dự Niên cũng không thể nghiên cứu kỹ càng đến cách thức diệt trừ phe phái đối lập của vua chúa thời phong kiến.

“… Đáng lý mình nên học khảo cổ mới phải.” Dự Niên làu bàu.

Hắn nhanh chóng búng ngón tay vào gáy con thỏ, giết chết nó rồi nhanh chóng giả dạng làm một thợ săn nhỏ với cái ná giắt bên hông. Hắn nương theo con đường mòn tiến lại gần đám cháy, mượn tro quanh đó để bôi lên mặt mình, sau lấy miếng vải nhúng xuống nước suối rồi trùm lên đầu để chạy khỏi nơi đó.

Lớn lên giữa rừng núi bạt ngàn, những thứ vốn được cho là kỹ năng sinh tồn ở thời hiện đại đã trở thành bản năng của Dự Niên. Hắn làm những chuyện này nhanh không khác gì hít thở bình thường, đã vậy chạy khỏi đám cháy còn nhanh hơn cả muông thú trong rừng. Nhiều khi Dự Niên không hiểu hắn là thú hay đám thú này mới là thú nữa.

Đang lúc chạy khỏi đám cháy, Dự Niên đột nhiên giảm tốc độ của mình lại. Hắn khom người đi chậm hơn, bước bộ cũng dần thoát khỏi nhịp của khinh công, hơi thở cũng hỗn loạn như đang gấp gáp và hoảng sợ.

Có người. Trong cánh rừng này có người khác đang theo dõi.

Dự Niên đã quen thuộc với hơi thở của Dự Thần và Mặc Thư Hương nên không đời nào đó là ông bà hắn. Đồng nghĩa, câu trả lời chỉ còn mỗi người triều đình.

“Sao trong rừng này lại có người?” Ẩn mình sau gốc cây, bóng người áo đen nghi vấn.

“Trong tình báo có nhắc đến cháu của thượng thư đại nhân, có thể nào là hắn không?” Bóng người áo đen còn lại hỏi.

“Có thể đúng, nhưng cũng có thể không. Trước mắt bắt gặp được một người thì nên điều tra một chút, tránh để mất manh mối.”

Người kia gật đầu, nhưng lúc nhìn lại Dự Niên ở đằng xa thì đột nhiên cau mày lại. Người đâu?

“Thằng nhóc đó đi đâu rồi?”

Hai bóng người lao ra ngoài, nhanh nhảu thoắt trên cành cây, đồng thời dựng tai lên nghe ngóng. Dẫu vậy, ngoại trừ tiếng hỗn loạn do muông thú tạo ra thì bọn hắn không còn cảm nhận được thêm bất cứ thứ gì nữa. Như thể đối phương đã biến mất khỏi thế giới này.

“Không ổn, là Quy Tức Công, thằng nhóc đó…”

Còn chưa nói hết câu, một viên đá đột nhiên bắn thẳng vào ngay đầu của người áo đen. Vị trí rất hiểm, nằm ngay phần tiểu não. Cũng may, nhờ có hộ giáp sau đầu nên không bị đánh ngất bởi chiêu đánh lén này.

Hai người áo đen nhanh chóng ổn định tinh thần mà áp lưng vào nhau, sắc mặt nghiêm túc lại. Bọn hắn sẽ không vì đối phương là một thằng nhóc mà xem thường. Dù sao để luyện Quy Tức Công đến mức làm bọn hắn không cách nào phát giác ra đòi hỏi rất nhiều thời gian. Nếu người luyện không đáp ứng đủ tiêu chuẩn thời gian mà vẫn luyện thành thì chỉ còn cậy mỗi thiên phú.

Giữa rừng thiêng nước độc này sẽ có một kỳ tài võ học?

Dĩ nhiên vẫn có, nhưng không đời nào được khai thác nhanh như thế trừ phi có người chỉ điểm xứng tầm. Trong trường hợp này, bọn hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến một hung thần đã gieo rắc nỗi sợ cho các cao thủ đại nội - Diệu Thủ Mặc Thư Hương.

“Mạn trái!” Người áo đen chợt quát lên.

Theo đó, cả hai đồng loạt tránh né viên đá bị bắn bằng ná từ bên trái. Nhưng không qua bao lâu thì mạn phải cũng vang đến tiếng vút, kéo theo sau là hàng loạt tiếng vút khác vang từ tứ phía. Một cơn mưa đá sỏi giáng xuống cả hai người, tất cả đều nhắm vào vị trí yếu hiểm.

Keng!

Mặc dù cơ thể không gặp tổn hại hay bị thương, nhưng danh dự của một cao thủ triều đình lúc này đã bị xâm phạm nghiêm trọng, hai tên do thám đã nổi giận tuốt kiếm ra mà phản công ngược lại. Mấy viên đá bắn tới lần này trở thành công cụ để bọn hắn phản công lại Dự Niên, mỗi một đường kiếm uy mãnh như gậy gỗ đánh bóng, vang lên từng tiếng va chạm kim loại đan xen như tiếng lách tách của biển lửa.

Hai người áo đen này là cao thủ Nhập Lưu lâu năm, mắt nhìn và óc phán đoán của bọn hắn rất chuẩn. Bọn hắn có thể nhìn ra quỹ đạo tấn công của mấy viên đá, cũng nhận ra tình hình gấp gáp của đối phương. Liên tục tấn công vào điểm yếu như thế này ngoại trừ muốn diệt khẩu ra thì không còn lý do nào khác. Đồng nghĩa, thân phận “cháu trai thượng thư đại nhân” đã không còn là thuần suy đoán nữa.

Nhanh chóng ra hiệu cho nhau, hai người áo đen lập tức phân công hành động. Một người lấy pháo hiệu bắn lên trời, còn một người đứng ra cản mấy viên đá đang bắn lại đây. Tuy nhiên, vào giây phút pháo hiệu vừa bắn ra khỏi ống thì một viên đá đột nhiên bắn trúng phải nó, hơi lạnh cùng khí nóng va chạm nhau mà tạo thành một vụ nổ nhỏ.

Oành!

Hai người áo đen vội vàng lùi ra sau, khóe miệng đã giương cao đầy tự tin. Bắt được rồi.

Bọn hắn nhanh chóng chĩa mũi kiếm về phía viên đá chứa nội lực ban nãy được bắn ra, tốc độ lao đến nhanh như cắt, xuyên qua biển lửa mà nhắm đến mục tiêu.

Chợt con ngươi của cả hai co rụt lại. Nơi mũi kiếm nhắm đến thế mà trống không, chỉ có cái ná bị vứt lại ở đó. Trong lòng cảm thấy không ổn, cả hai quyết định rời đi thật nhanh để bẩm báo lại cho cấp trên. Nhưng đã chậm.

Giây phút bọn hắn quyết định phân thành hai hướng để rời đi, Dự Niên không biết từ đâu mà lao xuống, mượn nhờ Vô Tướng Công và nhu thuật do Mặc Thư Hương dạy để đảo ngược hành động của bọn hắn lại mà quật ngã xuống đất. Sau đó, hắn mượn khinh công tránh né các đường kiếm phản kháng của đối phương rồi lại lao vào dùng trảo công nhắm đến đan điền.

“Cẩn thận!”

Hai người không phải cặp bài trùng với nhau nhưng dù gì cũng chung đội do thám của triều đình nên quen thuộc cách hành sự cũng là chuyện thường tình. Bọn hắn cấp tốc lấy lại trọng tâm để phản kháng. Thoáng chốc, trận tập kích đã chuyển thành đánh trực diện.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —