Thế Giới Là Trực Tràng

Chương 2: Hội họp trong lỗ thịt (1)



(Chống chỉ định với người sợ những thứ dày đặc)

Căn cứ theo lời giải thích của quy đầu, chủ nhân trực tràng là tiên tôn gần đây bị đồ đệ nhốt lại, hôm qua chưa nghỉ ngơi bao lâu đã bắt đầu một vòng vận động mới. Kim Cổ ngăn chặn tinh dịch mà nhảy tới nhảy lui, mệt gần chết.

Tinh lực tuổi trẻ đồ đệ hừng hực, lại vừa được ăn thịt nên hắn hết ra lại vào liên miên.

Để tránh sinh linh đồ tán, Kim Cổ quyết định trấn thủ ở đây trước, phòng trường hợp lần xuất tinh tiếp theo không ai cản nổi. Dù sao phong cảnh nơi này không tệ, đồ ăn đầy đủ, cây cối cũng sụp đổ gần hết vì trận chấn động khi trước nên đỡ mất thời gian đốn cây, điều kiện sinh tồn không tệ.

Chỉ là, phụ cận có một hồ nước tinh dịch không ổn lắm.

Để lâu sẽ bốc mùi.

Trừ cái này ra thì không còn vấn đề nào lớn, Kim Cổ có thể bắc ghế nằm dài, nhàn nhã phơi nắng qua ngày chờ quy đầu xuất hiện.

Kim Cổ nhắm mắt lại, cho rằng bản thân rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.

Hồi lâu sau, anh bỗng cảm thấy cơ thể của mình lúc chìm lúc nổi, ghế nằm cũng lung lay không vững.

Vừa mở mắt, Kim Cổ phát hiện dưới chân một mảng trắng xóa, anh đã trôi vào hồ tinh dịch. Mặc dù chưa trôi đến chỗ sâu nhất nhưng tinh dịch như muốn nhấn chìm anh, cái ghế mong manh bị từng đợt sóng nhẹ nhàng lay động, lững lờ trôi về giữa hồ.

Kim Cổ vội vàng bật dậy xem xét, chuyện này là sao?

Chẳng nhẽ ghế nằm mọc chân, cõng anh nhảy xuống hồ?

Trải qua hai ngày li kì phá hủy thường thức, đừng nói một cái ghế nằm biết đi, nếu bây giờ có người nói với anh ghế nằm biết cơ học lượng tử và nấu bò bít tết, Kim Cổ cũng tin.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Kim Cổ nhận ra hình như vấn đề không phải ở cái ghế vì dựa theo cảnh sắc hiện tại và xung quanh, khoảng cách từ ghế nằm đến lều vải chưa từng thay đổi. Không bằng nghĩ theo hướng cái hồ biết đi.

Kim Cổ bình tĩnh quan sát, anh dần bắt được vài âm thanh quái dị, hơi giống tạp âm vụn vặt có quy luật nào đó liên tục lặp lại.

Anh nín thở, tập trung yên lặng nghe.

"...á —— ư ư ——ư..."

Lúc này anh mới phát hiện, tinh trùng lấy anh làm trung tâm mà vọt tới từ bốn phương tám hướng, còn khẽ kêu "Trứng... trứng... tiến vào trứng...". Vì mãi không tìm được trứng để kết hợp nên đám tinh trùng bắt đầu có dấu hiệu mất kiểm soát.

"Muốn trúng..." Lít nha lít nhít tinh trùng bao vây Kim Cổ như một đàn cá ăn thịt thấy được con mồi, chực chờ nuốt sống. Kim Cổ thấy vậy, trong lòng run lên, "Càn quấy! Lũ này sẽ không coi ta là trứng chứ?! Rõ ràng trước đó còn êm đẹp sao giờ lại nhốn nháo hỗn loạn hết rồi!"

Kim Cổ lập tức đứng lên ghế, móc côn thịt ra rồi biến dài. Anh định lặp lại chiêu cũ, trước hết coi côn thịt là điểm tựa, biến côn thịt thành sào chống thoát khỏi vòng vây tinh dịch. Không ngờ, tốc độ của tinh trùng nhanh chóng tăng cao, hầu như bốn phía đã không còn đất trống.

Kim Cổ khẽ cắn môi, anh đành cắm thẳng côn thịt vào đám tinh trùng, thầm nghĩ, cùng lắm lát nữa tìm chỗ rửa sạch là được, giờ mà không trốn mau xác định sẽ ngập đầu.

Nhưng anh đã đánh giá sai sức hấp dẫn của trứng với tinh trùng. Loại thu hút, dẫn dắt đó dường như đã khắc sau vào xương tủy, dễ hiểu hơn là giống như lẩu khoai môn, nếu không phải hòa tan thành nước sữa thì cũng chuẩn bị hòa tan, không thể trốn tránh.

Vô số tinh trùng phát hiện tiếng động lúc côn thịt rơi vào bèn nhào đến như phát dại, thậm chí, chẳng khác nào cá chuồn tranh dành địa bàn nhảy tanh tách trong không trung, liều mạng tiến gần hơn "Trứng trong mộng".

Nhưng Kim Cổ là ai kia chứ? Anh là gậy Như Ý lừng lẫy trong truyền thuyết!

Kim Cổ nào chịu thua dễ dàng thế này, anh cứng ngang những loại thần khí kim loại. Bất kể tinh trùng có luồn lách thế nào cũng không phá vỡ được phòng tuyến của lớp da bên ngoài, bọn chúng chỉ có thể tìm vết nứt sẵn có, lao vào lung tung.

Một vài tinh trùng đã thật sự luồn xuống đáy bùn đất, tìm được một khe hở nhỏ. Bọn chúng theo khe hở chui đến lỗ sáo và niệu đạo, cái đầu tròn trịa mềm mụp giống thạch không ngừng cọ qua cọ lại, vẫy đuôi hăng say.

Tuy bên ngoài Kim Cổ cứng rắn nhưng bên trong lại vô cùng mềm mại nhạy cảm, anh bị chút kích thích này làm nhũn cả chân, mất thăng bằng ngã nhào vào hồ nước. Xung quanh Kim Cổ lập tức tràn ngập tinh trùng. Tinh trùng nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống anh, trang phục trên người Kim Cổ gần như chẳng sót lại gì.

Chỉ cần là lỗ hở thì đều thuộc mục tiêu của chúng.

Không chỉ miệng, mũi, ngay cả cúc huyệt và niệu đạo của Kim Cổ cũng bị rót đầy hung bạo, cảm giác ngạt thở mạnh mẽ khiến anh choáng váng, không thể phản kháng. Kim Cổ đành liều mạng huy động hai tay hai chân, thò đầu khỏi mặt nước trước, phun lượng lớn tinh trùng ra.

Giờ phút này, Kim Cổ như được hồi sinh, anh dùng sức hít thở, "Khụ khụ! Hộc... hộc hộc...". Mặt mũi anh dính đầy chất lỏng sóng sánh, trên tóc còn vương vài tinh trùng chưa rơi.

Chưa kịp lấy lại sức, tinh trùng không có khả năng suy nghĩ thấy mất đi mục tiêu phân tán là miệng và mũi, bèn điên cuồng chui rúc vào hai cái lỗ còn lại bên dưới chẳng hề thương tiếc.

Tinh trùng mềm mại dính trượt ồ ạt chen chúc, co dãn đàn hồi, không những không đau mà còn mơ hồ khuấy lên khoái cảm khác, nhồi đầy  không sợ nứt ra, dù là lỗ sáo cũng không bị buốt.

Tinh trùng thành công tiến vào thành ruột cực kì hưng phấn, bọn chúng nhảy loạn giống như cá trạch, đám còn lại vào không được thì chọc lấy mông thịt bên ngoài chẳng khác nào xoa bóp nhào nặn. Cơ thể Kim Cổ dần có phản ứng, côn thịt không kiểm soát nổi cứng lên.

Anh bị đâm đến mức rên rỉ lên tục, "A... ư ư... không... a a... không được... chết mất... ưm... không... không được..."

Dù sao Kim Cổ vẫn đang trôi nổi trong đống tinh dịch, chân không chạm đất, cảm giác không an toàn xộc lên khiến người ta vô cùng căn thẳng, khoan hãy tính đến việc xung quanh toàn là tinh trùng đang nhìn anh chằm chằm.

Phía trước của anh có thể biến lớn, nhưng phía sau thì không!

Hốc mắt Kim Cổ đỏ bừng, ầm ập nước, mặc dù nguyên nhân chính là khi nãy tinh trùng chạm vào đồng tử hơi đau đớn, nên chảy ra chút nước sinh lí, nhưng cũng khiến người khác nhìn mà thương.

Kim Cổ rên rỉ không ngừng, dường như đám tinh trùng nghe hiểu đôi chút, tốc độ va chạm chậm dần.  m thanh lúc đầu vang lên, rất chậm nhưng chỉnh tề đáp lời, "Không... chết... được..."

Kim Cổ xem như nghe hiểu, anh gấp gáp chửi ầm lên, "Không chết cái gì mà không chết, mấy người đồng loạt tràn vào nhiều thế này, còn liên tục chạy loạn, không khiến ta vỡ bụng mới lạ."

Rõ ràng linh trí đám tinh trùng không cao nhưng chúng cảm nhận được phẫn nộ và bất mãn của Kim Cổ, tinh trùng dùng mấy giây để tiếp nhận thông tin, sau đó đồng thanh đáp, "Để… bọn... ta...xếp... hàng... vậy."

"Không... ưm... Ấy!... Mấy người... ưm... làm gì đấy..." Đám tinh trùng trong người Kim Cổ nhao nhao bơi ra ngoài.

Sau đó, cảnh tượng li kì nhất lịch sử loài người xuất hiện.

Tinh trùng to bằng ngón tay bắt đầu xếp hàng lần lượt theo trật tự, đợi trước cửa huyệt và lỗ sáo anh, chờ tinh trùng bên trong xong việc mới tuần tự tiến vào, không hề giành giật. Vào trong rồi, bọn chúng cũng không bơi loạn giống khi nãy mà nhẹ nhàng cọ cọ vào vách huyệt như thật sự nghe hiểu lời Kim Cổ lên án, khoảng ba mươi giây thì dừng lại, nhường chỗ cho đợt tiếp theo, chẳng khác nào siêu sao catwalk thảm đỏ.

Những tinh trùng còn lại cũng không rảnh rỗi, bọn chúng hài lòng chạy đến giữ chặt eo và chân Kim Cổ, giúp anh thả lỏng đôi chút. Tất nhiên, có vài con không giành được chỗ tốt đành phải ma sát từng phân trên cơ thể anh, lồng ngực, núm vú, dưới nách, ngón chân... không buông tha chỗ nào.

Kim Cổ định chậm rãi bơi về bờ, không ngờ chỉ cần anh di chuyển đôi chút, đám tinh dịch cũng lập tức bám sát theo, chẳng thể làm gì. Đám tinh trùng bận bịu chỗ hai khe hở dần quen với quy luật ra vào, Kim Cổ càng ngày càng nóng, càng ngày càng ngứa, chẳng dễ chịu hơn là bao so với tốc độ tàn phá hung bạo ban đầu.

Chẳng qua, Kim Cổ vẫn mạnh miệng, "Các ngươi có cọ thêm trăm triệu lần... hức... a a... lần lượt tiến vào từng đợt một mãi cũng chẳng được gì đâu, mau thả ta ra! Ta là nam, không có trứng!"

Lại thêm mấy giây yên tĩnh, đám tinh trùng mới đáp lời, " Có thể... tiến vào... hai đợt... một..."

Mẹ kiếp! Trọng điểm đâu phải một hay hai?!

Kim Cổ chưa kịp chửi thêm, bên dưới chợt xếp thành hai đợt khác nhau, vừa định đâm vào thì anh không hợp tác giãy giụa, cẳng chân đá qua xáo trộn đội hình tinh trùng.

Khi nãy anh bị tấn công bất ngờ, không kịp trở tay, thi pháp dang dở đứt ngang. Hiện giờ Kim Cổ đã thích ứng, anh tập trung niệm chú thêm lần nữa, côn thịt thành công biến lớn, dùng lực chống đỡ đẩy cơ thể anh ra ngoài, gọn gàng đáp xuống đất liền bằng phẳng.

Kim Cổ nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất thở dốc, đầu anh ướt nhẹp, chất nhầy chậm rãi kéo ra tơ bạc thật dài, lạch tạch rơi xuống. Quần áo của anh đã bị đám tinh trùng hợp lực cởi bỏ, hiện giờ cơ thể Kim Cổ như bao quanh bởi bột nhão.

Tinh trùng cảm nhận được "Trứng" đột nhiên biến mất, bọn chúng bắt đầu chấn động, dưới đáy hồ như ẩn chứa thứ gì đó cực kì đáng sợ. Sóng ngầm mãnh liệt phát ra âm thanh khàn khàn, "Không... không... cho... phép... trứng... rời... đi... Mau... quay về..."

Kim Cổ gấp gáp nuốt nước bọt. Lửa thử vàng, gian nan thử sức, anh túm lấy thằng đệ của mình, bày ra tư thế nghênh chiến, "Bọn mày có bệnh không? Thấy chưa!", Kim Cổ vỗ vỗ đùi, "Tao đủ tay đủ chân! Mẹ nó chứ, trứng éo gì đủ tay đủ chân?! Mày không nhìn lại bản thân một chút, tao là người, không phải trứng, chúng ta không chung đường đi đâu!"

"Tay... chân..."

"Có... ta... có..." Nhóm tinh trùng bắt đầu tụ lại, dung hợp. Bọn chúng chuyển sang màu trắng sữa, hợp thành một thể thống nhất, trập trùng lên xuống giống như vắt mì sôi, bắt chước Kim Cổ nặn ra tứ chi cơ thể, dần rời khỏi mặt nước.

Toàn thân Kim Cổ chợt căng cứng, cảm giác nguy hiểm bỗng ngập tràn.