Thế Giới Là Trực Tràng

Chương 1: Thuyết thế giới trực tràng



Can bản thế giới này không có thứ gọi là vũ trụ hay hành tinh, tất cả đều do ánh sáng Mặt Trời hội tụ và tầng cao của chính phủ sáng tác hòng lừa gạt người đời.

Trên thực thế, chúng ta đang sống trong một cái trực tràng siêu lớn. Cái trực tràng này thậm chí không phải trực tràng bình thường, nó là trực tràng của sư tôn thụ chính trong đam mỹ H văn.

Thụ chính đã sống hàng nghìn năm, sớm tích cốc, không sử dụng trực tràng trong thời gian dài mà đồ đệ công chính vẫn chưa xuất hiện. Thiếu người tưới tắm, nó dần khô cứng, trở thành mặt đất nơi chúng ta đặt chân, không khí tích tụ bên trong tràng đạo trở thành bầu trời và tầng khí quyển.

Dục cầu bất mãn, trải qua thời gian dài dằng dặc, cuối cùng, y đành tự túc dùng ngón tay trái móc phải sờ nắn, hứng tình chảy nước đọng lại thành đại dương.

Đó là khởi nguồn của sự sống.

Chẳng qua, nếu sư tôn lên đỉnh mãnh liệt trong thời gian ngắn sẽ tạo ra thủy triều, thời gian cao trào càng lâu càng gây ra nhiều rung động, dễ dàng gợi lên sóng thần và động đất. Nhất là thời điểm co lại, nếp gấp mạnh mẽ va chạm, tạo nên thứ gọi là dải địa chấn. Còn nữa, nếu không khí trong tràng đạo tích lũy đến mức độ nhất định thì một khi chịu kích thích liên tục, sẽ nhanh chóng di chuyển, tụ lại, xoay tròn, cuốn thành vòi rồng và các loại bão.

May thay nhu cầu sư tôn không lớn, không phải ngày nào cũng tự an ủi. Vì không thể kiếm soát được nguy hại và tránh dẫn tới khủng hoảng, tiếp tục bóc lột sức lao động của thường dân, tầng cao của chính phủ đành giấu diếm, ém xuống, tạo nên quan niệm về vũ trụ hiện giờ.

Không sai, chúng ta đang làm việc trong trực tràng, yêu đương trong trực tràng, cuối cùng chết trong trực tràng.

Đây là "Thuyết thế giới trực tràng".

Nhưng thuyết pháp này quá hoang đường, cộng thêm việc không phải ai cũng hiểu thiết lập cơ bản của H văn nên thuyết pháp chỉ lưu truyền trong một bộ phận những kẻ yêu thích mưu luận, hoặc trại nội dung (*). Phần lớn người qua đường đều không để trong lòng, chỉ coi nó là truyền thuyết như Bàn Cổ (**) mở trời.

(*) Trại nội dung: Trại nội dung (Content farm) theo cách hiểu của World Wide Web, là một công ty thuê một số lượng lớn những tác giả tự do nhằm tạo ra những nội dung trên Internet nhằm thỏa mãn tối đa thuật toán của máy tìm kiếm thay vì đem lại nội dung có giá trị thực sự cho người dùng. Mục đích chính của việc này là nhằm tăng số lượng page view cho trang web của họ, nhằm thu thêm nhiều tiền quảng cáo (Wikipedia).

(**) Bàn Cổ: Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. (Wikipedia)

Ngày xửa ngày xưa, từng có một nhà thám hiểm cực địa thuộc bộ phận đó nhưng đến tận giờ, anh vẫn cho rằng điều ấy thật ngớ ngẩn.

Bức tường cao mang tên "Thường thức" (Lẽ thường) trong đầu anh ầm ầm sụp đổ, lộ ra... quy đầu phía sau.

Vốn dĩ theo bản đồ, sau khi anh vượt qua Nam Cực, chỉ cần trái đất hình cầu thì điểm đến tiếp theo sẽ là lục địa Nam Mỹ, nhưng hình như không phải vậy.

Kim Cổ một mình lên đường đi tìm đại lục mới, vừa dựng xong cái lều vải đột nhiên đất núi mãnh liệt rung chuyển, thú hoang chạy toán loạn bốn phía, các loài động vật xung quanh kêu to cảnh báo, cây cao che trời cũng lung lay sắp đổ, lần lượt gãy ngang.

Kim Cổ hoảng hốt quay đầu, nhanh chóng cuồng chân chạy về nơi đất trống đóng quân nhưng rung chấn quá lớn, thỉnh thoảng đất cát lại bật lên, can bản không sao tới nơi được. Anh trượt chân ngã nhào, đau đến mức không bò nổi.

Nhìn lại, phương xa trống rỗng bỗng xuất hiện một lỗ hổng hình tròn, càng lúc càng rộng mở chẳng khác nào cánh cửa chống trời đạp đất. Một đầu thịt tròn trịa hồng nhạt chậm rãi tiến vào, banh cửa hang ra, lớn ngang trời.

Giữa viên thịt còn có một lỗ hở, nhìn kĩ mới biết đây nào phải khối cầu thông thường, mà là nửa cái quy đầu của dương vật.

Là một người đàn ông từng trải qua giai đoạn dậy thì đầy đủ, lo lắng ban đầu quá ghê gớm khiến Kim Cổ không nhận ra, hiện giờ thấy được toàn cảnh, rốt cuộc anh không thể tiếp tục lừa mình dối người.

Hello? Có thể giải thích một chút, cái quy đầu này lòi ra từ đâu không???

Dương vật thúc nào theo nhịp độ, núi cao rừng rậm trở thành không khí, dương vật tiến vào không ngập ngừng, trực tiếp san bằng bình địa ầm ầm nhưng đẩy tới một độ sâu nhất định thì dừng lại. Dường như cửa hang còn nối với thứ gì khác, không đóng hẳn.

Dương vật vắt ngang trên mặt đất chẳng khác nào con trùng khổng lồ, tạm thời chờ đợi.

Kim Cổ chứng kiến toàn bộ quá trình, anh quên hét lên, cũng không bỏ trốn. May là con cu đấy chưa đủ dài, vừa vặn dừng cách anh không xa mới giúp Kim Cổ không rơi vào kết cục bị đè bẹp.

Cảnh tượng trước mặt khiến anh sợ đến mức cứng họng không đáp lời nổi, chỉ có thể cảm thán... thật hùng vĩ!

Không đợi anh lấy lại tinh thần, một tiếng hét đinh tai nhức óc chợt xẹt qua chân trời, "A a a a a a a a a! Sao trong này lại có người!!!"

Kim Cổ cho rằng quanh đó còn kẻ khác, anh quét mắt nhìn quanh khu đất trống, ngoại trừ mấy khu vực bị quy đầu tàn phá ra thì chẳng có nửa bóng người.

Anh thăm dò hỏi lại, "... Ngươi là?"

Nghe vậy, lỗ sáo lập tức khép mở đáp lời, "Ngại quá, khi nãy không làm ngươi bị thương chứ? Ta không ngờ bên trong còn có người, như ngươi thấy đấy, ta là một dương vật lớn."

"Chuyện này..." Vẻ mặt Kim Cổ cực kì khó tin, anh lẩm bẩm, "Sao có thể..."

Quy đầu không nghe được mấy lời tự hỏi của anh, nó tự nhắc nhở, "Đằng ấy lát nữa đừng chạy lung tung, đợi ta thích ứng rồi sẽ bắt đầu di chuyển, ta cũng chỉ dài đến đây thôi, không đụng đến ngươi bên đó đâu."

"Di chuyển? Là sao?" Kim Cổ cảm thấy hôm nay là ngày phá hủy nhận thức của anh, anh chợt nhớ lại "Thuyết thế giới trực tràng" từng nghe qua nhiều năm trước. Không phải chứ...?

"Đúng vậy, ý trên mặt chữ."

Kim Cổ không muốn tiếp nhận sự thật, anh kiên trì hỏi dồn, "Đối với ngươi mà nói... nơi này là chỗ nào?"

"Lỗ đít đó!" Quy đầu đáp như chuyện hiển nhiên, "Đúng hơn là bên trong trực tràng."

Kim Cổ trực tiếp sụp đổ, anh quỳ xuống hô to, "Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy! Sao có thể!"

Mặc dù quy đầu không biết tại sao tâm trạng của anh đột nhiên kích động nhưng nó vẫn tri kỉ an ủi vài câu, "Ngươi không sao chứ? Ngươi, ấy..."

Lời còn chưa dứt, như muốn khẳng định nhắc nhở khi nãy, côn thịt ngay ngắn bắt đầu chuyển động, rút ra đâm vào, khi xa khi gần.

Kim Cổ nhìn quy đầu trước mặt rời xa, lúc sau lại đung đưa trở lại trước mặt, liên tục phóng to thu nhỏ. Lúc nó tiến gần còn mang theo vô vàn cát bụi, hại anh ăn đủ.

Chỉ tội nó lắm mồm, trong lúc di chuyển còn nghĩ đến chuyện nên nói gì tiếp theo, âm thanh lúc xa lúc gần, xen lẫn âm vang, "N-ngươi ~ là ~ con ~ người ~ hả ả ả ~ Phong ~ cảnh ~ trong ~ này ~ đẹp ~ quá á á ~ N-ngươi ~ ở ~ đâu ~ thế ế ế~"

Dù thế nào Kim Cổ cũng không tin quang cảnh trước mặt là thật, "Nhất định là giả! Nơi này sao có thể là trực tràng! Mặt Trời đâu ra, bốn mùa đâu ra? Ngươi giải thích thế nào! Ngươi đừng nói với ta rằng ruột biết phát sáng!"

"S-sao ~ không ~ phát ~ sáng ~ được... ái da!" Quy đầu nói lấy nói để, không cẩn thận cũng ăn phải một mồm đầy đất, bận bịu hừ hừ vài cái rồi tiếp tục nói, "K-không ~ phải ~ Mặt ~ Trời ~ đâu âu âu, ~ kim ~ đan ~ tiên ~ tôn ~ luyện ~ ra ~ đấy, ~ sáng ~ tối ~ vận ~ hành ~ theo ~ âm ~ dương."

"Thế còn bốn mùa! Chắc ngươi không lí giải nổi, tại sao lại có chỗ lạnh chỗ nóng đúng không?!"

"Toàn ~ bộ ~ linh ~ căn ~ đều ~ chứa ~ lửa ~ và ~ băng."

Đại khái Kim Cổ dã hiểu, chủ nhân trực tràng là một vị thần tiên nên mới có những quy luật kì dị tế này, thần tiên không ăn uống nên sẽ không đi ị...

Trong lúc anh đang tự hỏi, tần suất cắm ra rút vào của côn thịt ngày càng nhanh chóng, quy đầu ngày càng đỏ, gồng sức chờ phun trào. Quy đầu chợt nhớ ra gì đó, gấp gáp nhắc nhở, dù lỗ sáo liên tục ọe ra nước cũng cố gắng nói chuyện, "Nhanh ~ chạy lên chỗ cao đi! Ta ~ chuẩn bị ~ bắn rồi! Bắn ~ rất ~ rất nhiều!"

Kim Cổ nghe xong cực kì sợ hãi, một khi quái vật khổng lồ này bắn, khẳng định sẽ không ít, hiện giờ không phải lúc sụp đổ thế giới quan, "Từ từ đã! Nếu bắn đến đại lục sẽ không khác gì nước biện, thương vong vô số!"

Quy đầu lo lắng, "Vô ~ số ~ ư? Trong này ~ còn có ~ người khác à?"

"Hơn sáu tỉ dân số!"

"Mau tìm ~ thứ gì đó ~ bịt ~ ta ~ lại!" Quy đầu vội vàng thúc giục, hơn sáu tỉ sinh linh, một khi dính dáng đến nhân quả này rồi nhất định tiên tôn sẽ không độ hóa được lôi kiếp.

Lỗ sáo lớn ngang với hang động lớn, trước mắt chẳng có thứ nào chắn được.

"Xem ra... rốt cuộc không giấu được nữa." Kim Cổ nhận mệnh nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng, "Ngươi biết Tôn Ngộ Không không?"

Tất nhiên quy đầu chưa từng nghe qua, "Tên ~ ngươi ~ là ~ Tôn ~ Ngộ ~ Không ~ à?"

"Không! Ta là..." Kim Cổ trợn mắt tròn xoe, hét lớn một tiếng, "Kim cô bổng! (Gậy kim cô/ gậy như ý)"

Dường như vừa giải khai phong ấn nào đó, quần áo của anh trực tiếp nổ tung. Miệng Kim Cổ lẩm bẩm, người anh không thay đổi nhưng dương vật lại phát ra ánh sáng, càng biến càng lớn, thậm chí to hơn cả người anh, càng biến càng cứng, càng biến càng dài.

Trong lúc dương vật dài ra, Kim Cổ căn thời cơ dùng nó làm điểm tựa nhảy lên, linh hoạt xoay người trên không trung. Thời gian như chậm lại, ngắn ngủi vài giây thôi, con cặc của anh bắt lấy cơ hội phình to, ngắn bớt lại, tựa như nước lấp đầy bồn tắm lớn, kích thước thậm chí còn khủng hơn lỗ sáo.

Từ xa nhìn về, can bản không thể nhận ra gốc rễ bên dưới là một người nho nhỏ, chẳng khác nào dương vật tự quay cuồng trên không trung.

Anh chuẩn xác "Phạch" một tiếng bịt lỗ sáo lại, côn thịt không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.

Cùng lúc đó, Kim Cổ lập tức bị cuốn theo nhịp điệu đưa đẩy, "A a a a... ặc ặc ặc ặc...". Anh như con búp bê vải lắc lư không ngừng, lắc đến mức muốn ói.

Trong lỗ sáo vừa nóng vừa ướt, cộng thêm việc hắn sắp bắn nên ngập tràn dịch tuyến tiền liệt trơn tuột khiến Kim Cổ suýt chút nữa buông lỏng.

Cái quy đầu này rõ ràng đã bị bịt lỗ sáo, không phát ra được âm thanh nhưng vẫn kiên trì nói chuyện, "Ô ~ hu hu hu~".

Nghe chẳng hiểu gì, nhưng chắc nó đang tán thưởng.

Kim Cổ phát hiện khi nó nói, dù không phát ra âm thanh cái lỗ vẫn sẽ co lại và bóp chặt. Anh gần như mất khống chế giật đùng đùng, lắc lư nhảy múa điệu waltz.

"Á...!" Cuối cùng quy đầu không nhịn được hét một tiếng, chất lỏng dày đặc phun trào thẳng tắp, đụng vào côn thịt đang chặn ngoài cửa kích thích Kim Cổ, khiến anh cũng xuất tinh. Mấy giây sau, côn thịt Kim Cổ không duy trì độ lớn và cứng rắn nữa, tinh dịch bên trong quy đầu đẩy anh ra, Kim Cổ rơi từ không trung xuống đất.

Cũng may có cây cối bên dưới kìm bớt tốc độ, Kim Cổ mới không trực tiếp ngã chết.

Đồ đệ công bên ngoài thầm nghĩ: Hửm? Sao lại không sướng lắm?

Có giảm xóc trước đó nên tinh dịch không giống đầu đạn bắn vụt vào đại lục học biển cả, chỉ tạo nên một hồ nước không tránh khỏi, tinh trùng dài bằng ngón tay bơi qua bơi lại trong đó.

Kim Cổ trần nửa người chậm rãi tỉnh lại, trông thấy hoàn cảnh xung quanh bèn biết bản thân đã thành công, anh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"Lợi hại quá đi, mấy người bé tẹo vậy mà bên dưới có thể lớn đến nhường này." Quy đầu bắn xong rồi, không bị rút ra ngoài mà mềm oặt ngâm trong tinh trùng.

Kim Cổ xem như đã bại lộ, không thể tiếp tục dấu giếm thân phận của mình. Anh thở dài, ôm tay giải thích, "Ta không phải người bình thường, ta là Kim Cổ, chân thân của ta là một cái gậy đồng có thể tùy ý thu nhỏ biến to. Ta hạ phàm lịch kiếp, chẳng qua đại bộ phận lực lượng đã suy yếu, chỉ có thể biến to thu nhỏ, khi nãy tình thế cấp bách đành ra hạ sách nọ, mạo phạm rồi."

Quy đầu đến từ Tu Chân Giới, nó lập tức hiểu ra, hào phóng đáp lời, "Không ngại không ngại, cứu người quan trọng hơn! Tiên tôn không hổ là tiên tôn, có thể thai nghén cả một Tiên Giới nhỏ trong bụng mình, ngươi lịch kiếp gì đó? Xem ta giúp gì được không."

"Khi xưa Tôn Ngộ Không đưa ta đến Tây thiên thỉnh kinh, lần này hạ phàm ta bốc được quẻ tượng chỉ đến Nam thiên thỉnh kinh."

"Ấy chà!" Quy đầu hơi ngượng ngùng, "Ở đây bị ta quậy loạn hết rồi, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi lịch kiếp chứ?"

Kim Cổ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, anh đột nhiên nổi giận, "Cái này còn phải hỏi à?! Đương nhiên rồi!" Nói xong, dương vật của anh trở nên cứng rắn, biến lớn dài ra như một cây côn khổng lồ, nhắm chuẩn quy đầu dồn sức đánh xuống.

Dù sao gậy như ý cũng nặng sát khí, tính tính có phần hung bạo.

"A! A! A! Đau quá!" Quy đầu bỗng bị đánh ra mấy vệt đỏ, đau đến mức rền rĩ oai oái không ngừng.

Đồ đệ công bên ngoài bỗng cảm nhận được, tà mị cười một tiếng, "Sư tôn, ngươi mút ta giỏi quá, liên tục co chặt."

Thở dài một hơi, tâm trạng Kim Cổ thư thái hơn nhiều mới cất tiếng, "Biết sai rồi à? Sợ chưa? Lần sau còn dám không?"

Chẳng ngờ quy đầu hơi đỏ lên, thẹn thùng, "...Biết sai rồi ạ, không sợ, lần sau còn dám."

"Cái gì?" Kim Cổ còn tưởng mình nghe lầm.

"...Lần sau còn dám." Quy đầu vặn vẹo uốn éo, không sợ chết lặp lại, "Đánh ta nữa đi..."

Kim Cổ cảm thấy hình như anh vừa mở ra cách chơi mới toanh cực kì ghê gớm.