Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 34: Đánh chiếm phủ Quảng Nghĩa




Trưa hôm sau, quân của Nguyễn Nhạc tiến đến lũy Bến Ván. Lân tự mình ra đón Nhạc.
''Tham kiến Nhạc Trại chủ''

Phía sau Nhạc là đầy đủ các tướng lĩnh chỉ huy như Xuân, Lý Tài, Tập Đình…Quân lính cũng bắt đầu hạ trại, nấu cơm. Lân quan sát thấy phía sau lương thực chuẩn bị cho chuyến đi lần này rất nhiều. Số lượng ngựa chiến, voi chiến cũng tăng lên gần như gấp đôi lúc trước.

Nhạc nhìn Lân đánh giá qua một lượt
''Ta đã nghe nói qua về trận chiến thủ thành của đô đốc Lân, nếu như là ta binh lực thua xa đối thủ, e là ta cũng lui quân chứ không dám ở lại thủ thành lũy, đô đốc quả là một người vừa có thao lược vừa có can đảm''

Lân nghĩ [ nếu như không có vũ khí mạnh thì chắc ta cũng chạy mất dép]
''Trại chủ quá khen, chỉ là mạc tướng nghĩ nếu như lui quân tạo cơ hội cho hai cánh quân của triều đình hợp lại thì trại chủ sẽ gặp nhiều bất lợi. Nhờ trời phù hộ, thêm việc Lý huynh và Tập huynh đây kịp thời cứu viện nên mới thành công đánh bại được quân địch, mạc tướng nào có tài giỏi gì''

Nhạc cười to:
'' Hahaha, đô đốc vẫn cứ khiêm tốn như ngày nào, thôi không nói nữa chúng ta vào trong thôi, hôm nay ta muốn cùng mọi người uống vài chén''

Lân mở một tiệc trong sân chào đón Nhạc và các tướng lĩnh. Các món ăn lần lượt được dọn lên. Nhạc đứng lên nâng cao chén rượu nói:
''Các tướng lĩnh của ta, chén rượu này ta mời các vị coi như ăn mừng chiến thắng trận chiến vừa qua''

''Cạn''

''Cạn''


Ngồi xuống Nhạc hào hứng nói:
''Năm trước khi trốn lên vùng thượng đạo Tây Sơn, Lân đô đốc đây liền cho người mang các vật dụng để xây nên một thành lũy tạm. Lúc ấy ta bộn bề nhiều việc không để ý nhiều, vả lại quân triều đình cũng không xuất quân đánh nên ta cũng không thấy được giá trị của nó. Nay ở đây, đô đốc Lân một lần nữa xây dựng nên, ta nghe các huynh đệ kể lại thì cả kinh. Ngay cả đại bác bắn ầm ầm ngày đêm mà vẫn không chút ảnh hưởng gì. Nghĩ lại chuyện ngày xưa, xây tường chắn bảo vệ mà thấy Lân đô đốc đã dụng không ít tâm tư.''

Xuân ngồi đó trong lòng cũng thầm cười: [ngài còn lệnh cho tôi đây đắp cát dựng lũy, nếu quả như làm như vậy thì e rằng lũy chỉ cần vài phát đạn đại bác là đã sụp đổ]
Lý Tài cũng đứng dậy phụ họa:
''Lân đô đốc quả thật là kỳ nhân, lần trước mạc tướng sau khi đánh xong, cũng vì tò mò về cái thành lũy này mà sang bái phỏng, nhưng cũng không thể không nhắc việc quân của Lân đô đốc rất thiện chiến, vũ khí mạnh, quân triều đình bị diệt gần 8 thành, mạc tướng cùng A Tập cũng chỉ đến thu dọn tàn cuộc''

Trong lòng của Lý Tài có chút nghi ngờ về việc này, lần đó nghe Lân giải thích là dùng rất nhiều hỏa pháo, cùng với thuốc nổ để tấn công mới gây cho địch thương vong thảm trọng đến như vậy. Nhưng điều này có chút không đúng, để có thể tiêu diệt gần hết binh lực đối phương trong một thời gian ngắn thì phải dùng đến một lượng hỏa pháo và thuốc nổ lớn cỡ nào. Lý muốn lân la dò hỏi nhưng chưa kịp tìm hiểu được thì đã phải xuất binh chặn đánh tàn quân của Tán lý Hoảng.

Lân lúc này mới lên tiếng:
''Các vị đề cao Lân tôi quá rồi, nếu như cứ tiếp tục tân bốc thì e Lân tôi lại sinh lòng kêu ngạo''

''Đây, chén rượu này xin được kính Nhạc trại chủ cùng các huynh đệ''

Mọi người cùng nhau uống rượu trò chuyện tới gần tối. Lân sai người đi thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Nhạc và các tướng lĩnh.

Quân của Nhạc cùng với Lý Tài, Tập Đình nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cùng Lân xuất quân tiến tới phủ Quảng Nghĩa.

Ở phủ Quảng Nghĩa lúc này lực lượng bảo vệ rất ít, tri phủ nghe tin quân khởi nghĩa Tây Sơn liên tiếp thắng trận thì ngày đêm lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên. Nhiều lần muốn bỏ phủ mà chạy trốn nhưng phần vì sợ phải mất đi cuộc sống sung sướng, phần vì mong chờ triều đình sẽ mang quân đi tiểu trừ nên cứ nấn ná không rời đi.

Đang trong lúc lo lắng ngồi ủ rủ trong nội viện thì có quản gia vào thưa
''Bẩm đại nhân, lính dò la tin tức vừa về tới''

Quan tri phủ nghe tin thì mặt mày trở nên nặng nề, lần này e là lành ít dữ nhiều. Binh của tên giặc đóng ở Bến Ván cách không xa làm cho hắn mất ăn mất ngủ cả tháng nay, giờ quân triều đình vừa bại trận làm cho hắn ta như ngồi trên đống lửa.

''Nhanh nhanh cho hắn vào đây''

Tim tri phủ đập thình thịch, mỡ trên người cũng run run theo từng nhịp

Tên lính vào vội quỳ mộp xuống đất thưa
''Bẩm đại nhân, giặc đã bắt đầu tiến quân, trong hai ngày nữa chắc sẽ tiến tới phủ chúng ta''

Tri phủ vừa nghe như sét đánh ngang tai, ngã phịch xuống đất, ngửa mặt lên mà than
''Quốc Phó đại nhân cứu tiểu nhân''

Để có thể ngồi lên chức quan này tri phủ đã phải đút lót rất nhiều tiền vàng cho Trương Phúc Loan, vơ vét mấy năm trời mới vừa bù lại được, nay lại gặp phải quân phản loạn đánh tới, ở không được đi cũng không xong.

Thấy tri phủ ngã xuống đất không dậy nổi, quản gia vội vàng tới đỡ
''Đại nhân, đại nhân, ngài không sao chứ''

Tri phủ mếu máo
'' Mất hết rồi, mất hết rồi''

Quản gia khuyên nhủ
''Đại nhân, hay là bây giờ chúng ta trốn đi, mang theo của cải này trốn về phương bắc, chọn nơi hẻo lánh mà ẩn náo. Khi giặc nổi can qua thì quay về. Triều đình lúc này cũng rối ren, quân chính quy còn không chống được bọn giặc huống hồ gì là đám vệ binh ít ỏi của chúng ta.

Tri phủ lúc này đang rối như tơ vò, không suy nghĩ được gì thêm
''Ta nghe theo lời quản gia, quản gia cứu ta, thoát được trận này ngươi muốn thứ gì ta cũng cho''

Rồi quản gia thì thầm nhỏ vào tai tri phủ

Tối hôm ấy vào giữa canh 4 (2h sáng), nội viện của tri phủ cháy dữ dội, mọi người cùng nhau dập lửa, nhưng ngọn lửa cháy quá lớn không tài nào dập được, tới sáng khi ngọn lửa dần tắt người ta phát hiện nhiều xác chết cháy đen, không tài nào nhận dạng được. Chắc là tri phủ cùng người nhà không chạy ra kịp nên bị chết cháy hết.
Quản gia nghe tin thì chạy tới khóc lóc thảm thương, cho binh lính mang hài cốt đi chôn cất.

Ngày hôm sau, quân của Nhạc tiến đến phủ Quảng Nghĩa, lính lệ và lính cơ bảo vệ phủ chống trả yếu ớt, số thì bỏ chạy, số thì đầu hàng. Nhạc cho người lục soát thu hết lương thực, vũ khí của phủ.

Nhạc cho bắt một tên đội trưởng vệ binh tra hỏi:
''Tri phủ của ngươi đã bỏ trốn từ trước rồi à''

Tên đội trưởng run lẩy bẩy
''Bẩm trại chủ, là chết cháy hết rồi, vừa mới hôm qua, đang đêm thì bốc cháy, không biết có phải do ai hành thích hay không, cháy lớn không cứu được''

Nhạc lại hỏi:
''Của cải trong nhà hắn đều cháy hết à, có người nào thoát được không''

'' Dạ bẩm, cháy tan tành hết, chỉ một số người hầu, con ở chạy thoát ra được, của cải thì cháy sạch, nếu còn thì chắc cũng bị những người cứu hỏa lấy đi rồi''

Nhạc sờ cằm, cũng có khả năng là có người nào đó lẻn vào phóng hỏa hoặc giả hắn ta biết được lần này quân khởi nghĩa công chiếm không chạy được nên phóng hỏa tự vẫn''.

Nhạc phất tay cho người mang tên đội trưởng giam vào ngục.

Quân của Lân, Lý Tài, Tập Đình sau khi tiến vào phủ thì chia nhau ra từng nơi đóng quân.

Tú hỏi Lân:
''Đại ca, theo như huynh thấy thì tên tri phủ này làm sao mà bị chết cháy''

Lân cười cười:
''Làm sao ta có thể biết được, chắc là sợ quân ta tiến đánh, trước sau gì cũng chết nên cùng gia quyến tự vẫn''

Huy Đống đi bên cạnh nhẹ giọng nói:
''Đệ không tin hắn ta có can đảm đó, e là kế kim thiền thoát xác''

Tú gãi đầu nhìn Huy Đống:
''Ý của ngươi là gì, ta nghe câu này quen quen, hình như đã nghe nói ở đâu rồi''

Huy Đống chậm rãi giải thích:
''Kim thiền (ve sầu) sau khi thoát xác thì tạo ra diện mạo mới mà bay đi''

Tú lúc này mới a lên
''Thì ra là vậy, tên tri phủ này khả năng tạo ra một vụ cháy để người ta tưởng rằng hắn đã chết, sau đó cùng gia quyến trốn đi nơi khác''

Lân quay sang nhìn Huy Đống, trong lòng thầm nghĩ: [ Đệ ấy tâm tư quả nhiên rất cẩn trọng, nhìn việc theo nhiều hướng, nếu như theo cách nói của đệ ấy thì hoàn toàn có thể xảy ra việc này, tên tri phủ này cũng là kẻ có đầu óc]

''Lân đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy''

Lân đang suy tư thì bị Tú gọi nên cũng giật mình
''À ta đang nghĩ theo hướng của Huy Đống đệ, nếu như theo cách nói ấy thì không bao lâu nữa chúng ta sẽ có tin vui''

Lần này tới lượt Huy Đống không hiểu
''Ý đại ca là gì''
Lân cười nói:

''Rồi các đệ sẽ hiểu thôi''

Để lại câu nói rồi rời đi, làm cho Tú và Huy Đống ngớ người ra.

Tú quay sạng nhìn Huy Đống thở dài:
''Ta trong mười năm ngao du cùng sư phụ thì có đến 8 năm học võ nghệ, chỉ 2 năm là chuyên học văn thư, về nhà ta cũng đóng cửa đọc sách mong có thể hiểu biết nhiều thêm, nhưng nay nói chuyện cùng ngươi và đại ca, ta chẳng khác nào một tên ngốc''

Thấy dáng vẻ buồn rầu của Tú, Huy Đống cũng thấy ái náy
''Huynh chớ có buồn phiền, ta nào so được với huynh, chỉ là về chuyện học văn thì ta nhiều hơn huynh vài năm nên đôi khi thông hiểu ít nhiều, còn về võ ta chẳng biết gì, huynh lại là một đại cao thủ. Đại ca là người thâm sâu khó lường, lần trước ta cũng đã được lĩnh giáo, mọi việc huynh ấy làm đều có tính toán trước''

Tú tò mò:
''Là chuyện gì vậy, có thể cho ta biết không''

Huy Đống trêu ghẹo:
''Ngày trước thấy huynh là người ít nói, tính tình bộc trực, sao từ lúc theo đại ca lại thay đổi nhiều vậy''

Tú rút thanh côn sau lưng ra cười hề hề:
''Ngươi nhắc ta mới nhớ, ta là một cao thủ còn ngươi trói gà không chặt, ngươi còn trêu chọc ta thì thanh côn này nó không có mắt đấy''

Huy Đống xua tay:
''Ta không dám nữa, đừng có manh động để ta kể. Ngày đó, trước khi quân địch công thành lũy Bến Ván ta có xem hướng gió và chim bay, dự tính ra được điềm chẳng lành nên mới báo cho đại ca, nhưng khi ta nói ra thì đại ca đã biết trước rồi, dần dần mọi chuyện về sau ta để ý mới thấy rằng huynh ấy đã có dự tính từ trước''

Lân gật gù:
''Hình như lời ngươi nói ta cũng có chút cảm nhận, quả là như vậy''

Sau khi tiếp quản phủ Quảng Nghĩa, Nhạc cho quân của Xuân đóng tại các vị trí hiểm yếu, cắt cử Huỳnh Văn Thuận trợ giúp Xuân ở lại quản lý vấn đề hành chính, an sinh cho người dân nơi này.

Một hôm, lúc giữa trưa vào khoảng đầu giờ mùi, dân chúng tụ tập lại rất đông, họ bắt trói được một nhóm hơn mười người. Người mập ú như con heo thì bị trói hai tay, hai chân khiên đi tới phủ.

Quân canh gác vào báo với Nhạc
''Bẩm trại chủ, ngoài phủ có một nhóm người bắt được tri phủ đang áp giải ở trước cổng''

Nhạc cười lớn:
''Hahaha thì ra là dùng kế mà trốn chạy, đi, đi theo ta ra ngoài xem''

Ra tới cổng, người dân đang ồn ào chửi rủi, có người còn ném đất đá vào những người bị bắt trói. Ai ai cũng rất kích động.

Nhạc cho lính ổn định lại người dân rồi hỏi:
''Trong các vị, những ai là người bắt được những tên này''

Một thanh niên tuổi chừng hơn 20 bước ra thưa:
''Trại chủ đại nhân, là nhóm anh em thuyền chài chúng tôi. Rạng sáng hôm nay, khi chúng tôi thả lưới đánh cá thì thấy có nhóm người này muốn qua sông, lúc đó thảo dân cũng không biết là ai. Hắn ta trả tiền cho thảo dân rất hậu để được qua bên kia sông, nhưng thuyền nhỏ không chở hết được người và vật dụng nên thảo dân mới đi tìm thêm người.

Trong nhóm người của thảo dân có Ngũ thúc nhận ra hắn ta là quan tri phủ, dân trong vùng này đều hận hắn ta đến tận xương tủy nhưng bên cạnh hắn ta có hơn 5 người hộ vệ cao lớn, nhóm thảo dân muốn bắt cũng không được. Ngũ thúc bàn kế, khi chúng lên 3 thuyền đi ra giữa dòng thì cùng nhau nhảy xuống sông lấy sào mà đục cho thủng thuyền, rồi hô hoán cho anh em thuyền chài đến bắt.

Mấy tên vệ quân chống cự bị người làng dìm chết, bọn chúng ở dưới nước thì làm sao chống lại người dân làng chài như thảo dân, còn lại gia quyến của tên tri phủ này thì Ngũ thúc bảo chúng thảo dân mang nộp cho trại chủ ngài''

Nhạc mỉm cười
''Tốt, tốt lắm, những ai tham gia vào việc bắt tên tri phủ này ta sẽ trọng thưởng. Riêng những tên này, chúng hút máu, chà đạp người dân đã nhiều, ngày mai ta sẽ áp giải chúng ra xử tử trước dân toàn phủ''

Người dân nghe Nhạc nói xong thì reo hò vui mừng, cuối cùng tên quan ác bá cũng phải đền tội.

Nhạc dặn dò quân lính thông báo cho người phụ trách hậu cần, mang tiền, lúa gạo ra ban thưởng cho những người dân đã bắt được tên tri phủ.

Tin được lan truyền ra rộng rãi, Tú và Huy Đống nghe được thì bốn mắt nhìn nhau trợn tròn, thốt lên:
''Thì ra việc vui mà đại ca nói chính là việc này''

Một tuần sau, khi mọi việc ở phủ dần ổn, Nhạc họp bàn với Lân, Tập Đình, Lý Tài chia làm ba đạo quân tiến ra Quảng Nam. Đạo quân của Lý Tài kéo quân qua đóng ở phía Tây Bắc tại sông Thế Giang, Nguyễn Nhạc cùng Lân đóng ở phía Đông Bắc tại sông Cối Giang thuộc Duy Xuyên (Quảng Nam), đạo quân của Tập Đình đóng tại phía Nam gần Kim Sơn thuộc Hà Đông (Tiên Phước, Quảng Nam) để làm ứng viện.


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại