Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 33: Phi Yến tiếp quản sổ sách



Lân nhận lấy thư đọc, trong thư báo Nguyễn Nhạc đang kịch chiến với quân triều đình tại Bích Khê, quân triều đình có thêm quân viện trợ của Tán Lý Hoảng, nên đang ở thế giằng co. Tình hình ở Bến Ván như thế nào, nếu như chiến thắng thì cử một cánh quân của Nội Hầu Xuân sang chi viện. Còn nếu giằng co, hoặc không chống lại được thì cùng nhau rút về thành Quy Nhơn.

Lân lập tức cho quân thám báo, cấp tốc cưỡi ngựa đến Bích Khê báo tin cho Nhạc trại chủ, Nội Hầu Xuân sẽ lập tức lên đường chi viện.
Lân nói lại nội dung thư cho mọi người cùng nghe. Ai nấy đều tỏ ra căng thẳng, tiệc rượu cũng dừng lại.

Xuân vẻ mặt căng thẳng:
''Trại chủ đại nhân đang trong tình thế khó khăn, đệ phải xuất quân đi ngay thôi''

Lân nói:
''Mặc dù có nóng lòng thì cũng không nên vì thế mà thiếu sót, bây giờ đệ trở về doanh trại của mình lệnh có các đội trưởng, cơ trưởng trong quân chuẩn bị đầy đủ hành trang, sáng ngày mai xuất quân''

''Nhạc trại chủ cùng quân triều đình đang trong tình thế giằng co, nếu như đệ lên đường ngay lúc này trong khi binh sĩ vừa mới đánh trận xong chưa kịp nghỉ ngơi, mang một đội quân mệt mỏi đi đường xa đến đó thì lấy đâu sức lực mà lên chiến trường''

Xuân chắp tay:
''Đệ sẽ nghe theo lời đại ca, bây giờ đệ xin phép được lui về doanh''

Xuân rời đi, Lân quay sang nói với hai tướng Tài, Đình.

''Hôm nay, Lân tôi quả thật muốn cùng hai vị say một trận, thế nhưng tình hình đang căng thẳng, tại hạ còn nhiều việc phải làm, mong hai vị thứ lỗi không thể bồi tiếp được''

Lý Tài cũng đứng lên nói:
''Lân huynh quá khách khí rồi, ta cũng có cùng suy nghĩ như Lân huynh đây, tiệc rượu này dừng lại đây thôi, ta cũng phải về chỉnh đốn lại quân sĩ, chờ lệnh của Nhạc trại chủ''

Cả hai tướng cáo từ Lân ra về. Các tướng lĩnh trong quân cũng lần lượt lui về doanh trại của mình, chỉ còn lại Tú và Lân.

Tú lên tiếng:
''Đại ca, tình hình bên Nhạc trại chủ liệu có nguy biến''

Lân trấn an:
''Không sao đâu, ta tin Trại chủ sẽ thắng, đạo quân chi viện của Tán lý Hoảng cũng không gây được nhiều uy hiếp cho quân ta, tin đại bại ở Bến Ván này truyền đến Bích Khê sẽ làm tăng sĩ khí cho quân ta và làm cho quân triều đình hoảng sợ''

Tú gật gù:
''Hai đạo quân này tiến công hai phía cốt yếu để vây thành Quy Nhơn, nay một đạo đã bị tiêu diệt sẽ làm cho đạo quân kia hoang mang, đội quân chi viện do Tán lý Hoảng xuất lãnh có khi đến Bích Khê còn bị khiển trách''

Lân đứng dậy nói:
''Đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi, theo ta thấy thì không lâu nữa chúng ta sẽ xuất quân tiến ra dinh Quảng Nam''

Tú cũng đứng dậy:
''Vậy đệ trở về trại đây''

Lân ghé qua chỗ của Phi Yến xem tình hình của nàng thế nào. Vừa bước vào, Lân thấy Phi Yến đã ngồi dậy trò chuyện cùng vị đại thẩm kia, bà ấy từ hôm qua tới giờ vẫn ở đây.

Thấy Lân bước vào, đại thẩm vội cúi đầu thưa:
''Bẩm đại nhân, Phi Yến cô nương đã khỏe rất nhiều, giờ ngài có thể cho tôi về nhà được không''

Lân gật đầu:
''Được, ta sẽ cho người đưa đại thẩm về, cảm tạ người đã chăm sóc cho sư muội ta''

Lân nhìn Phi Yến hỏi:
''Muội thấy trong người ra sao rồi''

Phi Yến cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lân mà trả lời:
''Muội đã khỏe rất nhiều, chỉ hơi mệt đôi chút thôi, huynh cứ yên tâm, muội không sao đâu''

Lân lúc này nghiêm sắc mặt:
''Muội thật to gan, yên ổn trong doanh trại không muốn mà dám giả dạng binh sĩ ra chiến trường, ta phải trị tội muội''

Phi Yến nói lí nhí trong miệng:
''Muội sợ huynh có chuyện gì nên mới làm vậy, huynh muốn trị tội muội sao cũng được''

Lân sờ trán thầm nghĩ: [cái cô nàng này biết mình không làm gì nàng nên mới cả gan làm như vậy]
''Nói cho ta biết là ai cho muội mượn y phục, ta sẽ trị tội kẻ đó theo quân pháp''

Phi Yến ngước lên nhìn Lân với vẻ mặt lo lắng:
''Xin huynh đừng trách tội Điểm đại ca, là muội năn nỉ huynh ấy và hứa sẽ không đi lung tung nên huynh ấy mới đồng ý, huynh có trách tội thì phạt một mình muội là được rồi''

Lúc này nàng đã mếu máo muốn khóc

Lân thấy thế thì khẽ mỉm cười:
''Thôi, nể tình muội cầu xin, ta sẽ không trị tội hắn, nhưng chuyện này tuyệt đối không có lần thứ 2, muội cũng đã chứng kiến chiến trường nguy hiểm cỡ nào rồi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao''

Phi Yến cúi đầu:
''Muội biết rồi, quả thật khủng khiếp, đêm ngủ muội còn gặp ác mộng, những cảnh tượng ghê rợn đó giờ nhớ lại muội vẫn thấy sợ''

Lân cười:
''Cho chừa nha cô nhóc, nhưng tội của muội thì không thể tha, ta sẽ đánh mông của muội cho nhớ''

Phi Yến nghe thấy thế thì giật mình theo quáng tính lấy tay che mông, mặt thì đỏ bừng xấu hổ.

Lân mỉm cười không hù dọa nàng nữa:
''Muội nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ giao cho muội phần ghi danh sách các binh sĩ, số lượng, quê quán, tiền thưởng hay trợ cấp cho người nhà của các binh sĩ tử trận, ta nghĩ muội sẽ làm tốt hơn cái tên đầu đất kia rất nhiều''

Phi Yến mỉm cười:
''Được vậy thì tốt quá, muội muốn giúp huynh làm gì đó nhưng lại không biết nên làm gì, những ngày này thấy huynh bận bịu quá nên muội cũng không nói được''

'' Thôi ta không phiền muội nghỉ ngơi nữa, ta còn có việc phải làm, muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, việc ấy cũng không vội''

Một tuần sau, Nguyễn Nhạc gửi tin báo, trận chiến ở Bích Khê đã giành được thắng lợi, Tiết chế Tôn Thất Hương tử trận, cánh quân chi viện của Tán lý Hoảng chạy thoát, đang trên đường tháo chạy về dinh Quảng Nam. Hiện tại Nhạc đang chỉnh đốn đội ngũ binh sĩ, chuẩn bị tiến quân ra phủ Quảng Nghĩa. Khi xuất quân đi ngang qua Bến Ván sẽ hội quân với Lân cùng nhau tiến quân.

Về phía hai tướng Tài, Đình được lệnh điều quân mai phục tàn quân của Tán lý Hoảng ở khu vực núi Mồng Gà và Trà Câu.

Mấy hôm sau, Lân nhận được tin quân của Tán lý Hoảng trên đường tháo chạy bị phục binh của hai tướng Lý Tài và Tập Đình chặn đánh, toàn quân bị diệt, Tán lý Hoảng tử trận. Quân của hai tướng thu được rất nhiều voi, ngựa và lương thực, quân dụng.

Tin chiến thắng liên tục báo về làm cho quân ở Bến Ván càng thêm phấn chấn, nhuệ khí tăng cao. Mấy ngày nay Lân cũng không quên việc chế tạo thêm bột phốt pho trắng, nhưng việc này Lân làm rất cẩn trọng và bí mật.

Về phía Phi Yến nàng được giao nhiệm vụ quản lý sổ sách. Ban đầu người quản lý cũ rất không phục, bảo nàng ta là thân nữ nhi thì làm được gì, vả lại hắn ta làm đã lâu tại sao nói thay người là thay. Hắn ta giở trò làm cho Phi Yến gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp quản.

Lân nghe được tin ấy thì liền gọi cả hai đến và nói:
''Ta nghe mọi người nói lại, ngươi vì bất mãn, không phục mà làm khó Phi Yến trong việc tiếp quản công việc''

Giáp nghe Lân nói vậy dù có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố cãi
''Bẩm đại nhân, tiểu nhân nào dám, chắc có lẽ Phi Yến cô nương không đảm trách nổi nên mới khó khăn chứ nào có chuyện tiểu nhân gây khó''

Lân giơ tay gõ vào đâu hắn ta
''Tên tiểu tử nhà ngươi nay nghĩ mình đủ lông, đủ cánh thì dám nói dối ta à, ngày trước ngươi cũng chỉ là một tên lính nhỏ phụ trách ghi chép, ta thấy ngươi trung hậu lại biết được chữ nghĩa mới cất cử ngươi lên làm quản lý tổng sổ sách, nhưng nay quân số ngày càng đông, việc thu chi trong quân cũng có nhiều thêm các khoảng. Ta thấy rằng ngươi không kham nổi nên mới cân nhắc đưa Phi Yến vào thay. Nàng ta ngày trước là người tính toán sổ sách cho ta, do một tay ta đào tạo ra.

Còn cái tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi nhớ lại xem từ lúc cất cử ngươi lên, ta có chỉ dạy ngươi không, chỉ vì năng lực của ngươi có hạn, có học cũng không hiểu''

Giáp lí nhí trong miệng với vẻ mặt uất ức:
''Nhưng tiểu nhân làm công việc này đã lâu, giờ bỗng dưng lại đổi người, tiểu nhân vẫn không phục''

Lân gật đầu:
''Ngươi có biết, với thái độ này ta có thể đuổi ngươi ra khỏi doanh trại ngay không, nhưng ta là người công bằng, ngươi có công điều đó không thể phủ nhận, để ngươi tâm phục khẩu phục mà giúp Phi Yến làm việc, ta sẽ cho cả hai cùng một lượng công việc, trong vòng một ngày sẽ giao lại cho ta kiểm tra. Nếu như ai làm xong trước thì người đó sẽ làm tổng quản, còn người thua phải hết lòng giúp sức người kia''

Giáp mới đầu nghe Lân nói thì hoảng sợ, nhưng nghe đoạn sâu thì vui mừng, dù sao thì đây cũng là cơ hội thể hiện năng lực của mình, Lân đô đốc làm vậy cũng là công bằng không thiên vị ai

''Đa tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ tuân theo lời của đại nhân''

Lân quay sang Phi Yến hỏi:
''Muội có ý kiến gì không''

Phi Yến nhẹ giọng:
''Muội đồng ý với phương án của đại ca, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu''

''Ngày mai sẽ bắt đầu, giờ ta sẽ đi chuẩn bị sổ sách còn tồn động, chia ra hai phần bằng nhau, để cho minh bạch ta sẽ cho cả hai cùng xem, sau đó bốc thăm ngẫu nhiên để chọn''

Sáng hôm sau, Lân chuẩn bị 2 chồng hồ sơ chưa được giải quyết, kỳ hạn là từ đầu giờ Thìn đến hết giờ thân, buổi trưa sẽ có nửa khắc để ăn uống nghỉ ngơi chốc lát.
Giao sổ sách cho hai người xong Lân cho người gọi Tú đến

Lúc này Tú đang ở thao trường luyện quân, cả người mồ hôi nhễ nhại, thấy quân cận về đến báo là đại ca cho gọi thì vội vàng lau đi mồ hôi, khoát áo chỉnh tề, cùng với lính cận vệ đi đến chỗ Lân.

Gặp Lân đang bóp trán suy nghĩ Tú hỏi:
''Đại ca đang gặp chuyện gì khó khăn à''

Lân ngẩn lên nhìn Tú:
''Ta đang nghĩ triều đình lúc này chủ yếu đưa quân đi công chiếm lại thành Quy Nhơn mà chưa có động tĩnh gì nhiều ở mặt Nam, trận này binh lực chúng ta đánh bại là quân chính quy của triều đình, ắt hẳn khi tin bại trận báo về triều đình sẽ không còn xem nhẹ chúng ta nữa mà sẽ tổ chức đánh toàn diện.

Hiện tại binh lực của chúng ta ở mặt Nam còn khá mỏng, sở dĩ quân ta thuận lợi chiếm được các phủ lỵ là nhờ người dân ủng hộ, binh lực của triều đình ở các nơi ấy đều rất ít, nếu bây giờ triều đình cho quân chính quy từ mặt Nam tiến công thì cánh quân của chúng ta khó mà chống nổi.

Và điều ta lo lắng nhất là quân chúa Trịnh sẽ xuôi Nam. Trong ba lực lượng, Trịnh, Nguyễn và quân khởi nghĩa thì chúng ta là lực lượng yếu nhất, nếu như rơi vào tình thế lưỡng đầu thọ địch thì e rằng quân ta sẽ bị tiêu diệt nhanh chóng''.

Tú nghe nhiều thông tin quá thì chưa tiêu hóa kịp nên mặt vẫn còn đang ngơ ngơ, sau một lúc thì Tú hỏi:
''Quân Trịnh-Nguyễn đã nhiều phen giao tranh không phân thắng bại, nay quân Trịnh muốn xuôi Nam thì lấy cớ gì để tiến quân''

Lân thở dài:
''Cũng sẽ như chúng ta thôi''

Tú lẩm nhẩm ''như chúng ta, như chúng ta''

''A, đại ca nói là sẽ lấy khẩu hiệu diệt tên quyền thần Trương Phúc Loan để làm cớ tiến quân''

Lân gật đầu:
''Đúng vậy, trong lúc này tiến quân thì đó là một cái cớ rất phù hợp''

''Vậy theo đại ca nhận định thì trong bao lâu nữa quân Trịnh sẽ tiến công''

''Ta nghĩ sang năm sau sẽ xuôi nam, chúng ta còn vài tháng nữa để chuẩn bị''

Lân rót cho mình một ly trà chậm rãi uống, đặt ly xuống Lân nói:
''Tạm gác chuyện đó qua một bên đi, ta gọi đệ đến đây là bàn về việc tiến công phủ Quảng Nghĩa, trại chủ đã xuất quân được vài ngày rồi, không bao lâu nữa sẽ đến đây vì vậy chúng nhanh chóng thu xếp mọi việc chuẩn bị lên đường''

Tú chắp tay:
''Đệ đã rõ, bây giờ đệ đi làm ngay''

Tới khoảng giờ Ngọ, Lân ghé qua chỗ Phi Yến và Giáp cùng nhau ăn cơm.

Cơm hôm nay cũng khá là ngon, Lân rất thích ăn canh chua nên thỉnh thoảng lại kêu nhà bếp nấu cho ăn. Thức ăn hôm nay là canh chua cá rô đồng, thịt khô nướng, măng xào.

Phi Yến ăn rất ngon miệng, thỉnh thoảng nàng còn liếc nhìn Lân. Còn Giáp thì vừa ăn vừa lẩm bẩm điều gì đó như người mất hồn.

Chỉ cần nhìn sơ qua Lân cũng đã nắm được 8,9 phần ai là người thắng. Sau khi ăn xong, cả ba cùng ngồi uống nước. Lân quay sang hỏi Giáp:
''Tên tiểu tử nhà ngươi đã làm được mấy phần rồi, ta thấy ngươi từ đầu buổi ăn tới giờ cứ như người mất hồn''

Giáp vò đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó bị Lân cắt ngang nên quên mất

''Đại nhân à, tiểu nhân đang suy nghĩ về mấy con số, ngài làm tôi quên mất tiu rồi, mà ngài vừa hỏi tiểu nhân điều gì''

''Ta hỏi là ngươi đã làm được mấy phần rồi''

''Tiểu nhân chỉ mới xong được có hơn một phần thôi, hay là giờ ngài cho tiểu nhân về tiếp tục làm''

Lân quay sang Phi Yến đang nhàn nhã uống nước, gương mặt tươi tỉnh khác xa vẻ mặt ảo não, nhăn nhó của Giáp
''Còn muội thì sao, đã làm được tới đâu rồi''

Phi Yến nghe Lân hỏi thì có chút bối rối, nhưng rất nhanh nàng lấy lại được vẻ tự nhiên

''Muội cũng chỉ mới xong được có 2 phần''

Lân cười, thầm nghĩ [tiểu cô nương à, ta tuy không hơn nàng bao nhiêu tuổi, nhưng tâm hồn ta thì hơn hẳn nàng gần hai mươi tuổi đấy, chỉ nhìn lướt qua thì ta đã nhìn ra sơ hở rồi, còn dám nói dối ta]

''Vậy muội mang cho ta xem''

''Không được, để khi nào làm xong muội sẽ đưa cho huynh xem''

Vậy thì đã rõ, nếu như đoán không nhầm thì cô nàng đã làm xong.
Lân lắc đầu rồi nói:
''Muội không cần nói dối ta, ta nghĩ muội đã làm xong rồi''

Giáp vẫn cái mặt ngơ ngơ, lẩm bẩm trong miệng, khi nghe Lân nói thế thì cả kinh
''Làm sao có thể, nhiều như vậy chỉ trong có 2 canh giờ thì làm sao làm hết được, không thể nào, tuyệt đối không thể nào''

Lân giơ tay gõ đầu hắn ta một cái
''Giờ thì ngươi thấy được sự lợi hại của cái thứ ta dạy ngươi mà ngươi kiên quyết không chịu làm theo chưa, nếu như không tin ta sẽ cho ngươi thấy''

Nói rồi Lân cho một cận vệ sang chỗ của Phi Yến mang hết sổ sách mà nàng đang làm sang đây.
Khi sổ sách được mang tới, Giáp vội lấy một quyển ra xem, hắn ta chăm chú đọc kỹ từng mục. Sau đó lần lượt lật từng quyển khác.
Lân thấy thế thì cũng không cản, cứ để cho hắn ta xem tâm phục, khẩu phục

Được một lúc thì Giáp ngẩn đầu lên nhìn Lân
''Quả thật Phi Yến cô nương đã làm xong tất cả''

Nói xong câu này Giáp ngồi phệch xuống ghế, vẻ mặt thất thần như chưa tin việc này là thật.
Lân thấy thế thì cười ha hả
'' Haha cái tên tiểu tử nhà ngươi giờ thì tin chưa, đã phục chưa''

Giáp vẻ mặt trở nên nghiêm túc
''Phi Yến cô nương, tại hạ thành thật xin lỗi những chuyện vừa qua, ta thật là kẻ ếch ngồi đáy giếng. Mặc dù ta đã làm nhiều điều không phải nhưng cô nương vẫn muốn giữ mặt mũi cho ta, xin cảm tạ''

''Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, giờ thì tiểu nhân đã hoàn toàn tâm phục. Xin phép đại nhân cho tiểu nhân lui về trước, từ nay sẽ dốc hết sức trợ giúp Phi Yến cô nương''

Lân gật gù:
''Tốt lắm, biết sai mà sửa là được, ngươi cứ quay về nghỉ ngơi''

Đợi khi Giáp rời đi Phi Yến mới tò mò hỏi:
''Đại ca, sao huynh nhìn ra được là muội đã làm xong rồi''

Lân nhíu mày ra vẻ thần bí
''Muội quên là ta biến bấm độn, gieo quẻ à, tối qua đã đã bói một quẻ tính toán ra được chuyện hôm nay''

Lần trước thấy Lân dựng quẻ tính toán, khi xuất trận thì quả thật thiên thời địa lợi. Nên giờ nghe Lân nói thế thì Phi Yến tin ngay, không hề nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt tin sái cổ của cô nàng thì Lân muốn phì cười nhưng cố nhịn lại, trong lòng thì tự nhủ [lừa dối trẻ nhỏ là không nên, tội lỗi, tội lỗi, a di đà…à nhầm nhầm, đạo sĩ không phải nhà phật]

Lân đứng dậy định rời đi thì lính cận vệ đến thưa
'' Bẩm đại nhân, bên ngoài có quân thám báo về báo tin''

Lân đáp:
'' Cứ cho vào''
Lính thám báo vào gặp Lân thì cúi đầu chắp tay làm lễ:
''Đại nhân, quân của Nhạc trại chủ đang hạ trại cách chúng ta khoảng năm mươi dặm đường, dự kiến ngày mai sẽ cùng chúng ta hội quân thẳng tiến phủ Quảng Nghĩa''.

Lân gật đầu, nhẹ giọng:
'' Ta đã rõ, người lui xuống nghỉ ngơi đi''

''Thuộc hạ xin cáo lui''

Lân quay sang nhìn Phi Yến nhẹ mỉm cười
''Lại phải cùng ta chịu khổ nữa rồi''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại