Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 142: Tượng binh của Bùi Thị Xuân




Lý đại ca ngạc nhiên hỏi:

''Thế thì là gì?''

Người ấy nói:

''Nó là rồng trên trời biến thành, không thể bắt được''

Một người chăn ngựa khác cười nói:

''Ai nói là rồng biến thành ngựa chứ? Tào lao''.

Người chăn ngựa lớn tuổi nói:

''Bọn nhãi con biết cái gì? Ta chăn ngựa đã mấy mươi năm, đâu có thấy con nào lợi hại hơn con súc sinh ấy chứ''

Nói chưa dút lời, con tiểu bạch mã lại xông vào bầy ngựa.

Kỵ thuật của Lý đại ca có thể nói là độc bộ thiên hạ, ngay những người chăn ngựa gia truyền suốt đời trên lưng ngựa cũng phải than là không bằng. Lúc ấy thấy con tiểu bạch mã lại xông vào gây rối, y vốn hiểu tập tính của loài ngựa, biết đường lui mà con bạch mã này thế nào cũng phải chạy qua bèn đi về phía ấy, chờ con bạch mã phóng tới chợt nhảy vọt lên, con bạch mã phóng đúng qua giữa hai chân y, thời điểm phương vị đều không sai một ly.

Lý đại ca rơi xuống đúng lưng con ngựa, y nhất sinh đã thuần phục không biết bao nhiêu là ngựa bất kham, chỉ cần ngồi được lên lưng ngựa rồi thì trong thiên hạ không con ngựa nào có thể hất y ra khỏi lưng nữa. Nào ngờ con bạch mã trong chớp mắt ấy đột nhiên gắng sức vọt lên một cái như mũi tên, khiến y không rơi xuống đúng lưng nó. Lý đại ca cả giận, sãi chân đuổi mau theo. Nhưng y khinh công không cao, làm sao đuổi kịp?

Lúc đó muội từ bên cạnh vận dụng tuyệt kỹ khinh công vọt ra, tay trái nắm cứng đám lông bờm trên gáy con tiểu bạch mã. Con bạch mã hoảng sợ càng phi nhanh, muội bị kéo đi như bay trên không nhưng ngón tay vẫn nắm chắc bờm ngựa không buông.

Đám người chăn ngựa đều lớn tiếng hò reo. Lý đại ca thấy người nắm bờm ngựa chính là muội, bất giác đều giật nảy mình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Đợi khi con bạch mã phóng qua lần nữa. Lý đại ca chưa bắt được nó bèn phi thân vọt ra nắm chặt bờm ngựa.

Muội tranh thủ tận dụng thời cơ lộn người một cái trên không, ngồi lên lưng ngựa phóng ngược trở lại. Con tiểu bạch mã ấy lúc thì đứng thẳng giơ hai chân trước lên, lúc thì tung vó sau đá mạnh, lồng lộn như bị ma ám nhưng thủy chung vẫn không hất được muội trên lưng. Lý đại ca đứng bên cạnh lớn tiếng chỉ bảo, dạy muội cách thuần phục ngựa. Con tiểu bạch mã lồng lên cắn đá vòng quanh bãi cỏ hơn nửa canh giờ mà khí thế càng lúc càng mạnh.

Đám người chăn ngựa nhìn thấy đều ngạc nhiên kinh hãi. Người chăn ngựa lớn tuổi lúc nãy quỳ xuống đất lầm rầm khấn vái xin trời đừng vì họ đắc tội với long mã mà giáng tai họa xuống, lại lớn tiếng nài nỉ xin muội mau mau xuống ngựa. Nhưng muội ngưng thần bám cứng vào lưng ngựa, như bị dây buộc chặt lên đó, cứ theo lưng ngựa nhô lên hụp xuống, thủy chung không hề rơi xuống.

Có người kêu lên:

''Tiểu cô nương, ngươi xuống để vị đại ca này giúp cho''.

Lý đại ca lớn tiếng quát lại:

''Không được? Nếu đổi người thì công sức nãy giờ kể như mất hết''.

Y biết phàm là tuấn mã ắt có tính bướng, nhưng sau khi bị chế phục nhất định sẽ trung thành kính sợ chủ nhân suốt đời, nếu đông người hợp lực đối phó thì nó thà chết cũng không chịu khuất phục.

Muội cũng là loại khí cốt quật cường hiếu thắng, bị con tiểu bạch mã quần tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc đó muội nghĩ nếu còn dây dưa thì e là mình không trụ nổi, vì vậy muội đưa cánh tay phải luồn xuống cổ ngựa, hai tay ôm chặt vận kình siết chặt. Muội vận nội lực lên cánh tay, càng siết càng chặt, con tiểu bạch mã lồng lên cắn đá nhưng giãy ra không được, cuối cùng không thở được nữa, không sao chịu nổi, lúc ấy biết đã gặp chủ nhân, đột nhiên đứng yên bất động.

Lý đại ca mừng rỡ kêu lên:

''Được rồi, được rồi''.

Muội sợ con ngựa chạy mất vẫn không dám nhảy xuống. Lý đại ca nói:

''Xuống đi thôi. Con ngựa này đã theo muội rồi, muội có bỏ đi nó cũng không chạy đâu''.

Muội theo lời xuống ngựa. Con tiểu bạch mã thè lưỡi liếm tay muội, dáng vẻ mười phần thân thiết cuồng nhiệt, mọi người nhìn thấy đều cười rộ. Một người chăn ngựa bước tới cạnh nhìn kỹ, con tiểu bạch mã đột nhiên phóng hai chân sau lên đá y lộn nhào''

Lân cười lớn nói: ''Ha ha ha thú vị, đúng là để thuần phục được con tuấn mã này không phải là chuyện dễ. Ta tuy không hiểu biết nhiều về ngựa, nhưng nếu nói về giống ngựa Huyết Hãn Mã này thì ta có nghe qua, nó là một loài ngựa cực kỳ quý hiếm, đáng giá ngàn cân vàng''

Xuân mỉm cười lắc đầu: ''Sư huynh đề cao nó quá rồi, tuy con ngựa này quý nhưng không đến mức đáng giá ngàn cân vàng''

Lân đưa mắt nhìn sang phải như để nhớ lại câu chuyện mà hắn từng nghe qua, sau đó chậm rãi kể:

''Nghe muội nói vậy thì chắc chưa từng đọc qua sử ký về loại ngựa này. Theo như trong Sử ký và Hán thư bên tàu có ghi lại. Năm xưa Bác vọng hầu Trương Khiên đi sứ Tây Vực đã thấy Hãn huyết bảo mã ở thành Nhị Sư nước Đại Uyển, về tâu với Hán Vũ đế. Hoàng đế nghe xong vô cùng mừng rỡ, sai sứ giả mang ngàn cân vàng ròng, lại đúc một con ngựa vàng to bằng ngựa thật đưa qua Đại Uyển xin đổi một con Hãn huyết bảo mã.

Quốc vương Đại Uyển nói:

''Thiên mã ở Nhị Sư là quốc bảo của Đại Uyển, không thể tặng cho người Hán''.

Viên sứ giả kia tự cho rằng mình là sứ giả của thiên triều thượng quốc, lập tức cả giận. ăn nói bừa bãi giữa triều đình Đại Uyển, đập phá con ngựa vàng. Vua Đại Uyển thấy sứ giả vô lễ liền sai người giết chết, cướp luôn cả vàng lẫn ngựa vàng''.

Bùi Thị Xuân a một tiếng, vội hỏi:

''Loại ngựa này có lai lịch ra sao mà lại quý đến vậy''

Lân đáp:

''Theo sử thư ghi lại thì gần thành Nhị Sư có một ngọn núi cao, trên núi có loại ngựa hoang chạy nhanh như bay, không sao bắt được. Người nước Đại Uyển nghĩ ra diệu kế, đêm xuân dắt ngựa cái ngũ sắc tới dưới núi. Ngựa hoang giao phối với ngựa cái sinh ra loại Hãn huyết bảo câu này. Con Ngân Câu này của muội e là từ nước Đại Uyển băng qua vạn dăm mà tới đấy''.

Bùi Thị Xuân muốn nghe tiếp câu chuyện, bèn hỏi:

''Hán Vũ đế có được ngựa quý không, chẳng lẽ bỏ qua sao?''

Lân tiếp lời:

''Làm sao y chịu bỏ qua? Lúc ấy y phát mấy vạn quân, sai đại tướng Lý Quảng Lợi thống suất tới thành Nhị Sư nước Đại Uyển lấy ngựa, cho rằng nhất định là lấy được, bèn phong Lý Quảng Lợi làm Nhị Sư tướng quân. Nhưng từ Trường An tới nước Đại Uyển ra khỏi Gia Cốc quan rồi trên đường toàn là sa mạc, không có lương thực nước uống, dọc đường quân sĩ chết rất nhiều, chưa tới Đại Uyển thì toàn quân chỉ còn ba phần.

Lý Quảng Lợi quân mỏi ngựa mệt, đánh nhau một trận bất lợi, lui về Đôn Hoàng xin hoàng đế cho quân cứu viện. Hán Vũ đế cả giận, sai sứ giả mang kiếm giữ ở Ngọc Môn quan, hạ chỉ: Quân tướng viễn chinh có ai dám bước vào cửa quan sẽ chém đầu tất cả. Lý Quảng Lợi tiến lui đều không được, chỉ còn cách ở lại Đôn Hoàng.

Hán Vũ đế nghĩ không lấy được ngựa quý, lại mất mấy vạn quân, há chẳng phải khiến người ngoại quốc coi thường Thiên tử nhà Đại Hán ta sao? Lúc bấy giờ bèn đại phát quân kỵ tổng cộng hơn hai mươi vạn người, trâu ngựa lương thảo nhiều không kể xiết, lại sợ binh lực không đủ bèn hạ chỉ ra lệnh phàm những tiểu lại, người ở rể, thương nhân phạm tội trên toàn quốc đều phải tòng quân xuất chinh, khiến thiên hạ náo động.

Còn phong hai người nuôi ngựa nổi tiếng làm đại quan, một làm Khu mã Hiệu úy, một làm Chấp mã Hiệu úy, chỉ chờ phá được Đại Uyển sẽ chọn tuấn mã mang về.
Lý Quảng Lợi mang đại quân vây thành Đại Uyển hơn bốn mươi ngày, giết binh tướng Đại Uyển nhiều vô số. Quan lại Đại Uyển sợ hãi, chém đầu quốc vương ra hàng, dâng ngựa tốt ra. Lý Quảng Lợi khải hoàn về kinh, hoàng đế cả mừng, phong y làm Hải tây hầu, quan quân đều được phong thưởng. Vì vài con ngựa Hãn huyết bảo mã mà không biết làm thiên hạ chết bao nhiêu người, hao phí bao nhiêu tiền bạc. Lúc ấy Hán Vũ đế mở tiệc lớn đãi quần, cả triều đều thi nhau tán tụng loại ngựa này''

Nghe xong câu chuyện, Xuân thoáng kinh ngạc nói: ''Không ngờ lại lịch của loại ngựa này không hề tầm thường chút nào, vì muốn có được mà nhà vua phải tổn hao nhiều nhân mạng đến vậy''

Nói rồi, nàng đưa tay vuốt ve con ngựa mình đang cuỡi. Bạch mã cảm nhận được sự quan tâm của chủ nhân thì hý lên một tiếng dài, làm con ngựa của Lân phải hoảng hồn lui về sau. Lân thầm chửi trong bụng [hết con lừa đần rồi tới mày à, cái…lùm…nó]

Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện nên tới bãi tập voi ở gò Dinh (Xuân Hòa) lúc nào không hay. Xuân mời Lân vào một cái chòi cao, mỉm cười nói:

''Phan sư huynh ngồi tạm nơi đây, cũng sắp tới giờ huấn luyện tượng binh, muội phải ra bãi tập.''

Lân gật đầu: ''Muội cứ đi làm việc của mình, ta tới đây cũng cốt ý là muốn xem muội huấn luyện voi chiến ra sao mà''.

Từ trên cao nhìn xuống bãi luyện tập voi chiến, Lân chỉ nhìn thấy những chị em phụ nữ thướt tha bay nhảy tựa như một cánh đồng hoa đủ màu sắc. Máu tò mò nổi lên,
Lân quyết định xuống dưới đó cho gần để xem…dung nhan của các cô nàng.

Vận dụng khinh công trác tuyệt, Lân lao đi như một mũi tên rời dây cung. Khi còn cách bãi luyện tập độ chừng 20 trượng thì dừng lại, đứng im lặng quan sát. Bỗng sau gáy Lân lông tóc dựng cả lên, một luồng sát khí vô cùng nồng đậm ập tới.

''Ôi mẹ ơi, sát khí từ đám nữ binh này nặng quá, mình đụng nhầm ổ kiến lửa rồi''


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
— QUẢNG CÁO —