Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 141: Ngân Câu




Trong lúc mấy người kia ẩu đả, thì Lân đã nhẹ nhàng lôi gã thư sinh ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi:

''Tiểu tử, chuyện là thế nào, sao ngươi lại bị đám này đến gây chuyện vậy''

Thư sinh chắp tay nói: '' Tại hạ là Lê Văn Nhân, tự Nghĩa Tiên, người An Nhân, có biết chút chữ nghĩa, nghe nói nghĩa quân đang chiêu mộ người tài nên mới đến đây.
Đang lúc hết tiền lộ phí nên mới bài hàng ra để viết thư và bán thơ văn, tranh vẽ. Bọn du côn này thấy tại hạ là người từ nơi khác đến nên muốn thu tiền bảo kê, ta không chịu, chúng liền kiếm chuyện đuổi đi''.

Lân gật đầu: ''Ra là vậy, ta cũng là người của nghĩa quân. Hiện tại đang có việc cần giải quyết nên không thể đưa ngươi về làm môn khách ngay được. Tạm thời ngươi cứ tìm quán trọ để ở, chiều tối hoặc ngày mai ngươi dò hỏi tìm đến phủ đô đốc Phan Văn Lân, ta sẽ thu xếp chỗ cho ngươi ở lại''

Nói rồi Lân cầm tay thư sinh kia, trao cho 3 quan tiền. Thư sinh ngớ người ra, vội vàng từ chối:

''Đại…đại nhân, cái này sao được, tiểu nhân không thể nhận''

Lân cười nói: ''Nếu ngại thì mấy bức tranh, thơ văn kia coi như ta mua hết, 3 quan đủ không, thiếu thì ta đưa thêm, đừng ngại. À…ngươi nhanh rời khỏi đây đi, bọn vô lại này chắc còn đồng đảng, để chúng dây dưa lại thêm phiền''

Thư sinh không khách khí nữa mà chắp tay nói: ''3 quan tiền thì dư quá rồi, thôi xem như tiểu nhân vay của đại nhân trước, ngày sau sẽ trả lại. Đa tạ đại nhân đã cứu giúp, còn vị nữ hiệp kia nữa, tiểu nhân cũng phải qua đó bái tạ''

Nói rồi liền đi nhanh qua chỗ thiếu nữ áo hồng kia. Lân cũng trở về lại bên chỗ con lừa đang cúi đầu tự thẹn.

''Haizz…số ta thật xúi quẩy mà, bây giờ phải đi bộ rồi. Ta nói này con lừa ngốc, ngươi cứ suy sụp như vậy thì coi chừng bị trầm cảm đấy, nếu bị trầm cảm thì ta sẽ thịt ngươi. Lâu rồi không ăn thịt lừa nướng làm ta lại thấy thèm. Thịt tẩm ướp cho kỹ, sau đó xiên thành từng que, để trên than hồng mà nướng. Vừa ăn vừa uống rượu…hai zaa thiệt là nhân sinh còn gì sung sướng bằng''

Con lừa như nghe hiểu được, lại thấy dáng vẻ nuốt nước miếng ừng ực của chủ nhân thì nó hoảng sợ đứng im tại chỗ, nhất quyết không chịu bước đi nữa. Gã thư sinh kia thấy Lân định rời đi thì vội vàng chạy tới, ôm theo mấy cuộn giấy

''Đại nhân, người quên không lấy tranh''

Lân vỗ trán mình nói: ''À à, ta quên mất''

Đưa tay đón lấy tranh vẽ, Lân đặt lên trên lưng con lừa. Thư sinh cũng chắp tay cáo từ rời đi.

''Phan sư huynh, đã lâu không gặp, chưa chào hỏi nhau sao vội rời đi rồi''

Một thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau. Lân quay lại nhìn thì người nói là thiếu nữ áo hồng kia. Lân nhíu mày thầm nghĩ [Nhìn thì rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra cô nàng này là ai]

Thấy dáng vẻ khó nghĩ của Lân thì thiếu nữ lên tiếng nói tiếp:

''Muội là Bùi Thị Xuân, ngày trước cũng đã từng gặp nhau, cách biệt mấy năm mà huynh đã quên rồi sao''

Lân lúc này mới cười gượng nói:

''Chắc có lẽ Bùi sư phụ ngày càng xinh đẹp nên ta nhất thời không nhận ra được''

[Sự thật là vậy mà, từ lúc gặp nhau ở vùng núi Tây Sơn thượng đến nay cũng đã gần 5 năm trôi qua rồi, lúc đó Bùi Thị Xuân chỉ là cô nhóc 17,18 tuổi. Nhan sắc tuy đẹp nhưng chưa thật sự mặn mà, thân hình không nảy nở như bây giờ.

Nếu như tuổi 18 – 20 là vẻ đẹp trời ban, thì lứa tuổi 20 đến 27 họ sẽ chăm chút hơn nữa vẻ đẹp đó. Độ tuổi này, phụ nữ bắt đầu quan tâm hơn về vẻ bề ngoài của mình. Cho dù là tướng lĩnh nhưng đã là phụ nữ thì ai cũng thích đẹp, làm đẹp cho bản thân đã thành một hệ tư tưởng. Họ thay đổi bản thân từ một cô bé đáng yêu thành một thiếu nữ đúng nghĩa với vẻ đẹp duyên dáng, gợi cảm. Có thể thấy ở độ tuổi này người phụ nữ có sự thay đổi rõ ràng nhất.

Đến năm 28 tuổi được xem là đỉnh cao nhan sắc của người phụ nữ. Họ mang trên mình vẻ đẹp của người từng trải, xen lẫn nét ngây ngô của tuổi đôi mươi còn vương lại. Nét sâu sắc trong tâm hồn, vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành đều được hiện rõ lên trên gương mặt của họ. Do vậy, việc mình không nhận Xuân là điều có thể hiểu được]

''Lân sư huynh đang định đi đâu hay sao''

Lân đáp: ''Kỳ thật ta đang muốn đến chỗ Bùi sư phụ xem luyện quân, đồng thời bàn bạc về vấn đề xây dựng thành Quy Nhơn. Chuyện sửa chữa thành chắc Nhạc trại chủ có nói qua với Bùi sư phụ''

Bùi Thị Xuân mỉm cười nói: ''Nhạc trại chủ quả thật có nói qua chuyện này với muội, nếu đã muốn tới doanh trại của muội thì chúng ta đi thôi. Huynh đừng gọi muội là Bùi sư phụ nữa, muội nhỏ hơn sư huynh nhiều tuổi, gọi như vậy làm muội cảm thấy rất ngại''

Nguyên nhân của việc xưng hô sư huynh này xuất phát từ những ngày đầu tụ họp nghĩa sĩ, Lân là đại sư huynh nên các huynh đệ đều rất kính trọng, ngay cả Nguyễn Thung vẫn theo thói quen cũ gọi Lân là sư huynh như lúc còn học với thầy Hiến. Lân lại hơn tuổi Xuân nhiều nên khi cô nàng mới gia nhập vẫn theo những người khác gọi Lân là sư huynh.

''Haizz ta cũng muốn nhanh chóng đi lắm, nhưng con lừa này của ta bị khí thế con ngựa của muội dọa cho trầm cảm mất rồi, bây giờ nó cứ đứng trơ ra, dụ dỗ thế nào cũng không chịu đi…ta cũng hết cách với nó''

Xuân cười nói: ''Không nghĩ bậc tướng quân tài ba như sư huynh lại phải thúc thủ vô sách với một con lừa…ha ha''

Bị cô nàng trêu chọc, Lân quay sang cóc vào đầu con lừa một cái

''Ngươi làm cho ta thật mất mặt mà, đợi trở về ta sẽ làm thịt ngươi''

Con lừa nghe vậy thì hoảng sợ, khụy chân nằm lăn ra ăn vạ. Làm cho Lân càng thêm dở khóc dở cười, hắn thầm chửi [Đậu xanh rau má cái con lừa này, ngươi thấy ta chưa đủ mất mặt hay sao vậy]

Xuân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì che miệng cười run run cả người: ''Ngọc nhi, mau mang ngựa của muội tới đây cho Phan sư huynh cưỡi, còn con lừa này thì muội dắt nó đi theo sau''

Tiểu nha hoàn nhanh chân dắt con ngựa của nàng ta đi lại, trao dây cương cho Lân:

''Đô đốc đại nhân, người cưỡi tạm con ngựa này vậy''

Nói rồi cô nàng bước tới vuốt ve con lừa, nói thì thầm gì đó. Con lừa bỗng dưng đứng dậy, đầu cọ cọ vào người nha hoàn kia. Cô nàng liền nhún người nhảy lên lưng nó, tay nắm dây cương điều khiển nó thong thả bước đi. Lân nhìn thấy mà tức đến nổ phổi [Con bà nó, đồ con lừa mê gái, con lừa khốn kiếp…lão tử phải làm thịt ngươi]
Bùi Thị Xuân cũng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, con ngựa nàng cưỡi vừa cao lớn vừa uy dũng, trong mắt có sắc giận, làm cho con ngựa của Lân đang cưỡi phải khiếp sợ.
Lân buộc miệng thốt lên:

''Đúng là tuấn mã, uy thế thật bất phàm, chẳng trách con lừa ngốc của ta gặp phải liền…rơi vào trầm cảm''

Xuân cười nói: ''Con ngựa này thuộc giống Huyết Hãn Mã, vì lông toàn sắc trắng, vóc to, sức mạnh, thuộc loại "Ngựa Kim" nên được đặt tên là Ngân Câu. Lúc muội lập trường dạy võ ở quê nhà, có một vị phú ông họ Đinh muốn tặng ngựa cho muội để đền ơn dạy võ cho con gái ông ấy. Ban đầu ông ấy tặng con ngựa ô, nhưng lại kể về một con ngựa hoang, rất uy mãnh, ông ta nhiều lần bắt để tặng cho muội mà không được. Nghe vậy muội bèn tìm đến Lý (Văn Bưu) đại ca để thử bắt xem có được không

Hôm ấy, muội và Lý đại ca vừa tới nơi chăn thả ngựa của phú ông họ Đinh thì đột nhiên phía trước bụi khói bốc lên, người reo ngựa hí, một bầy ngựa phóng như bay tới, những người chăn ngựa vung roi ngăn chặn một lúc bầy ngựa mới bình tĩnh lại.

Bầy ngựa vừa bình tĩnh lại chợt từ phía tây có một con ngựa toàn thân lông trắng có ánh kim lấp lánh xông thẳng vào bầy ngựa cắn đá túi bụi. Bầy ngựa lại đại loạn, con ngựa trắng lại phóng như bay về phía bắc không thấy bóng dáng đâu nữa. Thoáng cái chỉ thấy xa xa bóng trắng chớp lên, con ngựa ấy lại nhanh như chớp xông vào bầy ngựa gây náo loạn một lúc.

Đám người chăn ngựa giận lắm, túa ra bốn phía đuổi bắt. Nhưng con bạch mã ấy phi mau như gió, làm sao bắt được. Trong khoảnh khắc nó đã chạy xa tít, đứng cách mấy mươi trượng giậm vó hí dài, tựa hồ vô cùng đắc ý về việc mình phá bĩnh. Đám người chăn ngựa vừa tức giận vừa buồn cười, đều không có cách nào bắt được nó.
Lúc con tiểu bạch mã xông vào lần thứ ba, bốn người chăn ngựa giương cung phát tên. Con ngựa ấy vô cùng nhanh nhẹn, đợi tên bay gần tới chợt quay ngoắt qua một bên, thân pháp cực mau, ngay cả người có võ công cao cường cũng chưa chắc đã bằng.

Muội và Lý đại ca đều nhìn tới mức xuất thần. Lý đại ca quý ngựa như tính mạng, cả đời chưa từng nhìn thấy con ngựa nào thần tuấn như thế, con Hồng Lư của y đã là vật quý hiếm có trên đời, ngựa Hồng Lư (Huyết Hãn Bảo Câu) tánh tình hay trở chứng, muốn đi thì đi, muốn chạy thì chạy, chẳng ai điều khiển được là loại ngựa bất kham, chỉ riêng chủ mới điều khiển được.

Một tiếng hí của Hồng Lư cất tiếng thì các ngựa khác đều hoảng sợ bỏ chạy, nhưng so với con tiểu bạch mã này thì còn thua xa. Y chạy tới đám người chăn ngựa hỏi thăm lai lịch của con bạch mã. Một người chăn ngựa nói:

''Con tiểu bạch mã này không biết ở hang cùng núi thẳm nào ra đây. Mấy hôm trước chúng tôi thấy nó rất đẹp định dùng thòng lọng bắt lấy, nào ngờ không những không bắt được mà lại làm nó tức giận, mấy hôm nay ngày nào cũng tới gây rối''.

Một người lớn tuổi vẻ mặt nghiêm trang, nói:
''Nó không phải là ngựa đâu''.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều