Tận Thế Xuyên

Chương 5: Cẩn thận quá mức người



Chương 5: Cẩn thận quá mức người

Vừa bước xuống cầu thang, hắn hơi dừng bước lại. Phía trước hắn xuất hiện một người, người này cũng như những người khác mang thật dày áo quần.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được 8 món đồ kim loại trên người nàng, phân bổ trên hai cẳng tay, cẳng chân, cùng với 4 trước bụng, có thể là dao. Còn trên mặt cùng hai tay bôi lên một tầng màu đen.

Nhìn đến cái này, hắn không còn gì để nói.

Không biết là nói nàng ngốc hay thông minh, nếu nói nàng ngốc thì nàng rất biết bảo vệ bản thân ở trong hiện thực nguy hiểm này. Thậm chí còn bôi lên người không biết thứ gì màu đen để không người nào biết là nàng có một khuôn mặt xinh đẹp cùng bàn tay tinh tế.

Nhưng nếu nói nàng thông minh, thì ở giữa một đám người bình thường nàng lại bôi lên một đống đồ che che lấp lấp trên mặt, như thể muốn nói là ta rất xinh đẹp, ta bôi thứ này lên để làm cho nó xấu đi, đừng có để ý đến ta.

Cộng thêm một đống v·ũ k·hí lạnh trên người, có vẻ nhét vào rất kỹ. Không biết khi bị t·ấn c·ông thì nàng có đủ nhanh để lấy nó ra để phản vệ không nữa.

Nghĩ đến đây, hắn hơi dừng lại, nhìn lên số phòng 1512. Cùng với việc người này đang chuyển một đống đồ từ trong phòng đi ra, hắn có thể chắc rằng người này đã gia nhập căn cứ và đang muốn chuyển phòng.

Trên đường xuống đây, hắn có gặp vài phòng không tham gia nhóm, nhưng cũng là số ít, phần lớn là đã tham gia vào căn cứ và cũng đang trong quá trình chuyển phòng.

Đang chuyển phòng Nghiên Thải Vi đột nhiên có cảm giác, nàng ngẩng đầu lên thì thấy một ông chú đang nhìn mình. Đồng tử nàng hơi co lại, bởi vì nàng biết người này chính là một vị giác tỉnh dị năng giả.

Cảm giác như bị nhìn thấu hết toàn bộ khiến nàng hơi nổi da gà.

“Người này là một dị năng giả, chẳng lẽ đã nhìn thấu được ngụy trang của mình. Nhưng không thể nào, mình đã bôi đen hết toàn bộ khuôn mặt, hắn không thể nhìn ra được gì mới đúng” nàng vừa nghĩ vừa sờ đi sờ về cánh tay trái nơi con dao đang được giấu rất kỹ. Như thể như vậy mới khiến nàng có cảm giác an toàn.

Nàng có thể nhận ra được một người con gái ở loạn thế này thật sự là không an toàn, nhất là những người có một chút sắc như nàng.

Nên nàng quyết định ngụy trang khi ra ngoài.

Chỉ là nàng không nghĩ tới việc tham gia tổ chức phải ở cùng nhau, nhưng may mắn là Cao Nguyệt là con gái nên nàng sắp xếp chỗ ở rất hợp lý. Nam ở tầng 3,4, còn nữ ở tầng 5. Nên mọi việc cũng khá ổn thỏa.



Thậm chí trong lúc dọn đồ nàng còn có suy nghĩ có thể sử dụng khuôn mặt này để tới gần hơn với thức tỉnh giả, nhưng đó là chuyện sau này.

Bây giờ đứng trước mặt nàng người đàn ông này, đang không ngừng soi mói làm nàng thật sự nổi hết da gà.

Nhưng nàng cũng không có biện pháp gì tốt chỉ có thể mở miệng chào hỏi, nhưng vừa định mở miệng nàng lại quên mất tên của người này.

“Hình như Cao Phương có nhắc tới người này hình như là Nguyên Sinh, không phải là Quyên Sinh, không là Tiên Sinh, không không khôn…” một đống tên đang lướt qua đầu của Nghiên Thải Vi, nhưng làm sao nàng cũng không nhớ ra.

RẦM

Chỉ là không đợi nàng nghĩ ra tên của người trước mặt, một t·iếng n·ổ mạnh làm nàng giật bắn mình.

RẦM

RẦM

RẦM

Sau đó liên tiếp t·iếng n·ổ lôi nàng lại hiện thực, chờ nàng lấy lại tinh thần, người kia đã biến mất ở cuối cầu thang.

Đến tận đây, nàng mới lấy lại tinh thần. Nhìn lại đống cửa đã mở toang, nàng vừa sợ hãi vừa hâm mộ. Nếu mà nàng cũng có thứ sức mạnh này, nàng đã không phải lo sợ như vậy nữa.

Trở lại với Nguyệt Sinh, hắn đang đứng trước cửa phòng 0707. Căn phòng này đưa đến cho hắn một cảm giác rất quái dị.

Tuy không cảm nhận được có người sống trong phòng, nhưng hắn vẫn trong mơ hồ cảm giác được thứ gì đó rất lạ.



Trước khi phá cửa, hắn cảm nhận 1 phen, dường như tầng này toàn bộ đã gia nhập căn cứ, nên đã không còn ai.

ẦM

Sau khi cửa mở hắn liền lập tức lùi ra phía sau, không khí trong phòng mang cho hắn cảm giác rất lạ, bình thường sau khi phá cửa hắn sẽ lập tức rời đi. Nhưng có một thứ gì đó hấp dẫn hắn, khiến hắn vẫn đứng bất động tại chỗ.

Sau khi nhìn vào bảng số liệu, hắn cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Nắm chặt thanh sắt, sau đó từ từ tiến vào trong phòng. Mọi thứ rất loạn, còn có v·ết m·áu. Chắc chắn trong này đã từng xuất hiện zombie, chỉ là không hiểu sao lại không xuất hiện sau khi tiếng vang lớn như vậy phát ra.

Nhìn đống lộn xộn cùng v·ết m·áu giữa nhà, hắn từ từ rời mắt. Ánh mắt bắt đầu di chuyển lên 3 cánh cửa đang đóng.

Từ từ điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, hắn hít thật sau một hơi. Dần dần tiến gần hơn tới cánh cửa gần mình nhất.

Lần này, hắn không dùng nắm đấm, mà chỉ nhảy lên trước một bước, sau đó dùng chân phải đá bay cánh cửa, tiếp theo dùng tốc độ nhanh nhất lùi ra sau mấy mét, đến khi đụng bức tường.

Bởi vì cánh cửa này chỉ là cửa gỗ bình thường không phải cửa chống trộm, nên sau một cú đá nó đã bật cả bản lề, bay lên trên giường.

Hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang dần tăng cao, hắn cảm thấy có chút kích thích.

Trực giác nói cho hắn, trong căn nhà này có thứ gì đó, nhưng hắn không rõ ràng.

Nhưng khi nhìn lại, chỉ có một căn phòng lôn xộn, trống không bày ra trước mặt hắn. Trên tường có một cái tủ áo quần màu đỏ, làm cho bầu không khí càm thêm quỷ mị.

Hắn cần phải kiểm tra tủ quần áo, nhưng bây giờ không phải lúc.

Vẫn còn 2 phòng kia vẫn chưa mở ra, nên hắn vẫn chưa an tâm được.

Liếc nhìn một chút trong phòng, hắn nhìn về phía cánh cửa thứ 2, lần này cũng làm như lần trước. Lùi lại, bắn ra, đạp, còn chưa kịp nghe tiếng ầm, hắn đã lùi ra sau. Nhưng lần này để hắn thất vọng là, phía sau cũng không có gì.



Trong phòng cũng rất lộn xộn, nhưng không phát hiện thứ gì. Thậm chí một cái tủ đáng nghi cũng không có, chỉ có một chút bức ảnh ca sĩ diễn viên gì đó, có thể là thần tượng.

Hắn cũng không vào trong kiểm tra kỹ mà nhìn về phía cánh cửa thứ 3. Hắn muốn đạp đổ cả ba cánh cửa sau đó mới vào kiểm tra lần lượt từng căn phòng, có một căn phòng chưa mở làm cho hắn không an tâm.

Có kinh nghiệm 2 lần, lần này hắn làm nhanh gọn rất nhiều.

Cánh cửa bay ra, đụng vào chiếc giường giữa căn phòng làm xe dịch một chút cái chăn đang được trải ra trên giường, để lộ một chút tóc dài bị lộ ra ngoài.

Cái chăn bị cộm lên, kèm theo tóc dài để lộ. Phía dưới chắc chắn có người, nhưng nguyệt Sinh không cảm nhận được khí tức người sống, nhưng hắn cũng không cảm nhận được mùi h·ôi t·hối của zombie, lại càng không đánh hơi được mùi h·ôi t·hối của tử thi.

Nhìn lên cái chăn màu trắng đã lấm lem đầy v·ết m·áu đã khô lâu ngày, Nguyệt Sinh hơi nhíu mày.

Hiện tại đang là ban ngày, nhưng tất cả cửa sổ đều bị đóng, cùng rèm cửa che lại nên trong phòng có hơi âm trầm.

CẠCH

CẠCH

Nguyệt Sinh dùng gậy sắt gõ trên tường phát ra tiếng vang, nhưng người nằm dưới chăn vẫn không nhúc nhích. Hắn híp mắt lại, rất có khả năng dưới chăn là zombie, nhưng không hiểu sao lại không nhúc nhích.

CẠCH

CẠCH

Hắn vẫn không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là tiếp tục gõ gậy sắt vào tường. Trong lúc đó khóe mắt liếc qua một chút 2 phòng trống còn lại.

Đối với 2 căn phòng này, hắn vẫn có chút hoài nghi nên cần kiểm tra một chút.

Xác nhận không có dị dạng sau, hắn quyết định nhất kích tất sát. Một đòn đem ống sắt đập vào đầu con zombie đang nằm trong chăn kia.