Tận Thế Xuyên

Chương 4: Thành lập căn cứ



Chương 4: Thành lập căn cứ

Đợi thêm một chút bắt đầu có lục tục người đến, phần lớn là người trẻ tuổi và trung niên, không thấy một người già nào xuất hiện.

Có thể có người già phòng không biết dùng thiết bị điện tử, nhưng chung cư này được thuê bởi phần lớn là người đi làm và sinh viên nên không có người lớn tuổi cũng bình thường.

Nhìn người đến chật ních hành lang, thậm chí còn tràn xuống 2 bên cầu thang. Cao Phương vui vẻ lên tiếng, dù sao đây chính là thành quả kêu gọi của hắn: “Tốt, có vẻ như không còn có ai gia nhập. Chính thức giới thiệu với mọi người, ta là Cao Phương, đây là Nguyệt Sinh ca” nói hắn chỉ hướng Nguyệt Sinh sau đó tiếp tục:

“Thế giới bây giờ thay đổi như thế nào, các vị cũng đã biết. Cứu viện không biết khi nào mới tới, chúng ta giờ cũng chỉ có thể tự cứu mình. Ta và Nguyệt Sinh ca may mắn thức tỉnh dị năng nên có chút sức lực tự vệ, đứng ra thành lập nho nhỏ căn cứ để mợi người cùng vượt qua hoàn cảnh hiện tại.” Nói đến đây hắn hơi dừng lại, sau đó tiếp tục:

“Ta muốn thành lập 2 nhóm người, một nhóm chuyên môn đi tìm thức ăn, một nhóm chuyên môn canh phòng, cũng như thiết lập các trạm canh gác an toàn. Những người còn lại ở phía sau xử lý việc hậu cần. các vị ai có ý muốn gia nhập 2 nhóm đầu thì có thể giơ tay lên.” Nhìn thấy mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta Cao Phương cũng không thấy quá ngạc nhiên.

“Tất nhiên vì đây là 2 công việc mệt nhọc, cũng như nguy hiểm nên 2 vị trí này sẽ được hưởng nhiều quyền lợi hơn. Như có thể có thể trước tiên tuyển chọn đồ ăn và có thể có nhiều đồ ăn hơn.”

Nghe đến đây bắt đầu có người tâm động muốn đứng ra.

“Ta muốn gia nhập vào nhóm tìm kiếm đồ ăn”

Mọi người nhìn về phía người lên tiếng.

Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đặt trên người mình, Thanh Nguyên trên khuôn mặt thanh tú cũng có chút lúng túng.

“Tốt, ta xem trọng ngươi Thanh Nguyên” Cao Phương vui vẻ lên tiếng.

Thanh Nguyên không có ý tứ cúi đầu.

Cao Phương sau đó chuyển ánh mắt sắc bén nhìn về phía những người còn lại “Còn có ai?”

Có người dẫn đầu đứng ra, tiếp theo bắt đầu có người cũng giơ tay tham gia.



Thấy kết quả này Cao Phương thật vui vẻ lên tiếng: “Tốt, hiện tại chúng ta chỉ cần 15 người đi tìm thức ăn, và mười người để canh gác. Nên giờ ta sẽ chọn trong các vị ra 25 người phù hợp”

Sau khi tuyển chọn xong Cao Phương hài lòng nhìn về phía Nguyệt Sinh: “Nguyệt Sinh ca ngươi dẫn 15 người đi những phòng trống tìm kiếm thức ăn, ta dẫn 10 người xuống dưới thiết lập trạm gác như thế nào?”

“Tốt” Nguyệt Sinh chỉ đáp lại một tiếng.

Cao Phương nhìn về phía những người còn lại: “bởi vì hiện tại chúng ta đã là một tập thể, nên không thể ở riêng từng phòng như trước được, ta quyết định ít nhất phải có 3 người một phòng. và chỉ sống trong tầng 3,4,5, như vậy khi xảy ra chuyện cũng có thể nhanh chóng tập hợp. Mọi người không ý kiến?”

Dù sao sống chung cũng an toàn hơn nhiều, nên cũng không có ai đứng ra phản đối, thêm nữa là mỗi căn lại có 2 đến 3 phòng ngủ nên cũng không phải quá khó chấp nhận.

“Ngươi dẫn những người còn lại sắp xếp phòng” Cao Phương nhìn về Cao Nguyệt.

“Tốt”

“Đồ ăn tập trung ở tầng 6, Nguyệt Sinh ca thấy thế nào?” Cao Phương nhìn về phía Nguyệt Sinh.

“Có thể” Nguyệt Sinh đáp.

“Tốt, vậy chúng ta xuất phát thôi” Cao Phương dẫn dầu 10 người đi xuống tầng dưới.

Nhìn về phía 15 người, Nguyệt Sinh chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta bắt đầu từ tầng 19” sau đó không đợi đám người đám lời dẫn đầu đi trước.

Hắn cũng không cho mấy người thời gian chuẩn bị, dù sao những người này lúc đi ra đã mang một đống áo quần trên người, cố gắng che nhiều chỗ nhất trên cơ thể rồi. Còn về v·ũ k·hí, hắn có thể cảm nhận được mỗi người đều mang 1,2 hoặc dao hoặc kéo nhét trên người.

Lên đến tầng 19, hắn đi đến trước phòng 1901, những người còn lại cũng theo sau. Nhưng phần lớn người đã bắt đầu thở dốc, dù sao thời gian qua không phải ai cũng có thể ăn ngon, nên mất sức cũng là phải.

Nhìn trước cửa phòng chống trộm đóng kín mít, đám người ngươi nhìn ta ta nhìn người.



Vẫn là Thanh Nguyên mở đầu: “Nguyệt Sinh ca hay để ta xuống dưới tìm người mở khóa?”

Nhưng Nguyệt Sinh không đáp lại hắn, chỉ tiến lên rồi nắm lại nắm đấm.

ẦM

Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, cửa phòng bị biến dạng.

ẦM

Lần này cửa phòng bung ra đập mạnh vào tường.

Đám người thật sự bị chấn kinh đến, Nhìn không quá nhiều cơ bắp Nguyệt Sinh, sau đó nhìn lên cánh cửa bị biến dạng.

“Các ngươi 3 người vào trong tìm kiếm đồ ăn” Nguyệt Sinh kéo lại đám người đang kinh ngạc.

Lấy lại tinh thần, Thanh nguyên dẫn đầu cẩn thận bước vào trong.

GÀOOOO

Chỉ là đi chưa được mấy bước, kế bên phòng 1902 đã vang vọng lên tiếng gào khủng kiếp.

Nhìn 3 người do dự, Nguyệt Sinh nhắc nhở: “Vào đi”

3 người mới lấy lại tinh thần bước vào trong bắt đầu thu thập vật tư lên.

Đối với những người còn lại nói lui lại, Nguyệt Sinh bước tới phòng 1902. Lần này hắn nghe rất rõ, trong phòng chỉ có một con zombie đang lấy sức ré lên, kèm theo tiếng cào của móng tay trên cửa.



Hắn hít vào một hơi thật sâu, lùi ra sau một bước. Cơ bắp trên cơ thể cũng bắt đầu căng lên, nắm đấm bắt đầu đưa lên.

Như một t·ên l·ửa, hắn lao về phía cánh cửa của phòng 1902, nắm đấm cũng dần dần đưa ra phía trước.

RẦM

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cánh cửa cong lại, chốt cửa bung ra sau đó cánh cửa mang theo con zombie đập mạnh vào tường. Tiếng xương gãy cùng máu thịt văng tung tóe trên tường thật sự là trùng kích đám người.

Tuy vậy, con zombie vẫn rất ương nghạnh dùng móng tay sắc bén cào trên tường.

Chờ cho nó lôi kéo thân thể tàn tạ ra khỏi cánh cửa, nguyệt Sinh đơn giản là tiến lên, nắm trong tay thanh sắt vung mạnh xuống.

Máu xanh trộn lẫn óc văng tung tóe khắp nơi, thậm chí còn văng tới đứng đằng xa đám người.

Nhìn thấy này, trong đám người một thanh niên dáng người cân đối, đầu tóc màu vàng có chút sợ hãi, xen lẫn ghen tị. Ý muốn trở thành dị năng giả trong hắn càng ngày càng lớn. Chỉ là lúc này một tiếng nói kéo hắn về hiện thực.

“Ba người vào trong thu thập vật tư” Nguyệt Sinh lên tiếng.

Lần này thanh niên tóc vàng dẫn đầu ba người vào trong.

Cứ như vậy, ngoại trừ phòng của chính mình, cùng phòng của một người sống Nguyệt Sinh gõ hết một lượt cửa ra vào. Mỗi lần 3 người vào trong tìm kiếm thức ăn và nhu yếu phẩm. Còn chính hắn thì đợi ở bên ngoài, nếu bên trong có động tĩnh gì, thì cũng có thể kịp thời xử lý.

Tại sao hắn lại không đích thân vào kiểm tra, đơn giản chỉ vì làm như vậy thật quá nguy hiểm.

May mắn không có gì xày ra ngoài ý muốn, trước mặt hắn dần xuất hiện một đống nhu yếu phẩm cùng đồ ăn như: gạo, mì, thịt đông lạnh, thậm chí rau củ cùng trái cây,... Tuy là có chút bị héo, nhưng đại thể có còn hơn hông. Ngoài ra còn chút dụng cụ y tế, thêm một chút sắt thép để làm v·ũ k·hí.

Sao khi vơ vét hết toàn bộ, đám người tập trung lại trước đống đồ ăn. Tuy rất mệt mỏi, nhưng ai cũng treo trên mình một nụ cười thỏa mãn, bởi vì trước mặt bọn hắn thật nhiều đồ ăn. Chỉ cần có đống đồ ăn này, bọn hắn sẽ duy trì được một đoạn thời gian. Đây chỉ là mới 1 tầng thôi, mà tòa nhà đến 19 tầng.

“Các ngươi chia nhau vận chuyển xuống tầng 6 đi.”

“Tốt” đám người đồng thanh. Sau đó thay nhau đưa đến thang máy để vận chuyển xuống tầng 6.

Còn Nguyệt Sinh một mình đi bộ xuống tầng 18, không chờ đám người xuất hiện hắn một mình mở tất cả các cửa không có người, sau đó cứ như vậy hắn xuống đến tầng 15.