Tam Luân

Chương 18: Tà thể



Bốn ngày sau khi sát hại Mộc Viên, Đằng Nguyên xách rìu, đeo gùi sau lưng, quay lại núi lần đầu tiên.

Thôn dân không dám lên núi vì sợ sói ra nhưng mùa đông đang đến gần, họ phải đốn củi cõng về dự trữ. Thấy Đằng Nguyên lên núi, hán tử bắt đầu rủ nhau đi theo từng nhóm, đốn cây ở sát chân núi chứ không dám vào sâu.

Đằng Nguyên cứ đi vào sâu, loanh quanh nửa buổi sáng, xác định không bị ai bám đuôi thì đi tới nơi hắn đã dấu xác Mộc Viên.

Đó là một sơn động trên sườn núi, nằm trong khe đá chênh vênh, rất khó lần ra.

Đằng Nguyên đuổi gà rừng, mò mẫm tìm kỳ trân dị thảo, chẳng có chỗ nào trong núi này hắn chưa sục qua. Sơn động nông, sâu trong núi không ít nhưng chỗ đặc biệt như chỗ này chỉ có một.

Đằng Nguyên leo lên vách đá, bỏ gùi bên ngoài, cúi người chui vào trong.

Cửa động rất nhỏ, bò một đoạn mới rộng rãi hơn chút, đủ để khom người di chuyển. Vào càng sâu bên trong vòm động càng cao lên, có thể thẳng lưng.

Động này đặc biệt ở chỗ chỉ hút gió một chiều. Cấu trúc ngách đá hướng lên trên khá đặc biệt khiến gió thổi vào cửa động, bị hút ngược lên, thoát ra ở đâu đó phía trên. Tuyệt nhiên không có gió từ các khe bên trên thổi xuống, thổi ngược ra cửa động.

Đằng Nguyên vô tình phát hiện ra động này, ngạc nhiên không thôi, lập tức trong đầu nảy ra suy nghĩ, nếu giết người giấu xác trong này sẽ không bao giờ bị phát hiện. Không nghĩ hắn lại thực sự phải dùng đến động đá này.

Gió thổi từ cửa động vào, thốc thẳng lên trên sẽ tản mùi tử thi tứ tán, không xác định được thi thể nằm ở chỗ nào. Nếu có leo lên gần đỉnh núi mà ngửi thấy mùi thối bốc lên cũng chẳng tìm được nơi xuất phát. Còn đứng ngoài cửa động, thậm chí đi vào trong động, gió thổi như thế này cũng không ngửi thấy gì, trừ khi tìm được ngách mà Đằng Nguyên dấu xác.

Đằng Nguyên gần như thuộc lòng cái động này, không cần đốt đuốc, cứ thế đi theo tiếng gió vu vu vào sâu bên trong, chỗ hắn giấu xác.

Không hề có mùi.

Thánh mới tìm được.

Đằng Nguyên lấy ống đóm giữ lửa ra, thổi cho cháy lên để soi.

Ánh sáng le lói từ đóm khiến hắn nhìn thấy hiện trạng của cái xác, mắt lóe sáng, pháo hoa nổ lụp bụp trong tâm trí. Đằng Nguyên mừng như điên ngồi xổm xuống soi đóm lên tử thi không đầu của Mộc Viên, cười khúc khích. — QUẢNG CÁO —

Thanh âm vang vọng trong động vô cùng quỷ dị.

Tử thi khô quắt lại.

Phủng Tư trấn không có tà môn, tà công nào cả. Đằng Nguyên đang sở hữu một phàm thể chứa tà công. Dù đan điền không có linh khí, phàm thể tầm thường không chút công pháp nhưng khi hắn xuống tay giết người, xác chết lại khô quắt như bị rút cạn dương khí.



Phàm thể này có vấn đề.

- Hi hi hi...

Đằng Nguyên cất tiếng cười khúc khích, từ từ đứng dậy.

Đầu của Mộc Viên đã bị hắn chặt ra, đào sâu chôn ở chỗ khác. Nếu thi thể này bị phát hiện, không có đầu, cũng chẳng thể khẳng định là kẻ nào. Giờ xác khô lại giống tình trạng của Nhậm Kha, chứng tỏ Đằng Nguyên không bình thường, giết người sẽ sinh dị tượng.

Cũng không có gì lạ.

Nếu phàm thể này thuần phế vật hắn đã không đoạt xá hoặc xuyên hồn vào được.

Đằng Nguyên muốn cười thật lớn nhưng lại không dám, sợ bên ngoài có người nghe thấy, đành phải nhịn lại.

Hắn ra khỏi động, đi đốn củi rồi trở về trạch viện, không ở lâu như mọi khi nữa kẻo bị nghi ngờ. Hắn còn phải đóng vai kẻ sợ sói thêm một thời gian.

Phát hiện phàm thể có chút dị thường, Đằng Nguyên mừng như điên, trở về lập tức đóng cửa đả tọa. Đan điền không phải không sinh linh khí mà là chưa sinh. Rất có thể hắn luyện phàm thể chưa đủ nên chẳng thấy gì. Phải tiếp tục tu luyện, tìm kiếm công pháp, khẩu quyết, kiếm phổ hay bất cứ thứ gì có thể thúc đẩy linh khí nhập thể, hoặc khai nhãn thức tỉnh linh lực... Hoặc có thể là ma lực, ma khí tà môn...

Miễn không phải mình trần mắt thịt, con đường tu luyện sẽ thấp thoáng phía trước.

— QUẢNG CÁO —

Ngày hôm sau, Đằng Nguyên một mình lên Phụng Tư trấn giải quyết mối họa hắn đã rước về hôm nọ.

Mấy hôm trước hắn đưa mẫu tử Mục Nhan lên trấn mua sắm một loạt đồ cần thiết cho mùa đông, tiện thể vào y quán hỏi luôn. Cả bốn y quán mới có một chỗ biết dị thảo mà Đằng Nguyên đào mang về.

Thứ này được gọi là Sa Khắc Tử, tác dụng giống như nhân sâm nhưng ở mức độ cao hơn gấp trăm lần, ngoài ra còn kéo dài tuổi thọ, cải tử hoàn sinh. Đằng Nguyên nghe xong cười lạnh trong lòng, hỏi giá thì lão bản nói một cây cao hơn găng tay, đã ra hoa có giá một ngàn lượng bạc. Phủng Tư trấn rất ít người biết.

Đằng Nguyên không nói gì, cứ thế trở về, ngồi trước dị thảo cả canh giờ xem trong đầu có nảy ra suy nghĩ sử dụng nào không. Tuy nhiên không những chẳng có phương pháp, hắn còn khinh bỉ cho rằng thứ này sẽ độc chết mình, không nên sử dụng, bán quách đi cho xong.

Một dị thảo hiếm có trong nhân gian mà phàm thể cũng không dùng được, thế thì loại kỳ trân nào mới có tác dụng bồi bổ cho hắn?

Đằng Nguyên không có câu trả lời, quyết định mang Sa Khắc Tử lên trấn bán cho chính y quán đó. Hắn đựng nó trong gùi, đậy kín nắp vì nó không ưa ánh sáng, sinh sống ở chỗ râm mát và ẩm thấp, ra sáng có khi héo chết trong chớp mắt. Hắn cũng không dám chạy bộ, phải ngồi xe ngựa lên Phủng Tư trấn.

Hồng Môn y quán chính là điểm đến của Đằng Nguyên. Khi hắn vừa thò mặt vào, lão bản gian xảo đã đon đả túm ngay lấy tay hắn, lôi tuột vào bên trong, miệng kêu lớn:

- Trời ơi... Đằng lão đệ, Lục Tất thảo lại lên giá rồi, đệ có mang theo hàng không?



- Hồng lão bản, Lục Tất thảo mùa này lụi rồi. Ta tới tìm ngươi mua chút thảo dược dưỡng nhan. – Đằng Nguyên nói dối trơn tru.

- Mời vào. Uống chén trà đã.

Hồng lão bản kéo hắn vào phòng trà tít bên trong, cẩn thận đóng cửa lại, đon đả rót trà mời.

Đằng Nguyên để gùi xuống chân, lão quái này liếc cái gùi mấy lần, cười tươi hớn hở. Chắc đoán được hắn mang Sa Khắc Tử lên bán nên tiếp như tiếp khách quý, lôi vào tận bên trong để giấu các y sư khác. Đằng Nguyên rút rìu đốn củi dựng xuống chân bàn cho khỏi vướng, không có ý gì nhưng khiến Hồng lão bản e ngại, cười hề hề.

Lão ngồi đối diện với hắn, mời trà, hạ giọng ngọt nhạt có phần hèn kém:

- Đằng lão đệ, hôm nay có thứ tốt đẹp gì chào bán vậy? — QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên uống nửa chén trà, từ tốn nói:

- Hồng lão bản, chẳng giấu gì ngươi, ta có một gốc Sa Khắc Tử muốn bán nhưng thân là nông phu thô lỗ, không có chút y thuật nào, dị thảo cũng không nhận biết qua, phải hỏi các người mới rõ. Làm sao ta biết ngươi sẽ không ép giá?

Hồng lão bản nhếch mép, sự gian xảo lóe lên trong đáy mắt:

- Đằng lão đệ, đạo lý ở đời phi thương bất phú. Dị thảo qua tay ta, đương nhiên ta phải có một phần lời chứ. Đệ biết mình là nông phu thô lỗ nhưng lại không biết khắp mười dặm tám thôn quanh Phủng Tư trấn hai mươi năm nay chưa ai tìm được một gốc Sa Khắc Tử nào. Đệ tìm được, chẳng phải có chỗ hơn người sao.

Đây là đang nịnh nọt hắn?

- Lão đệ, nhưng mà đệ mang đến y quán của ta tức là không có chỗ bán đi...

Đúng vậy.

Hắn không phải thương nhân, không qua lại Phủng Tư trấn mấy lần, chẳng biết các đại phú hộ trong trấn. Ngộ nhỡ ôm dị thảo đi gõ cửa chào rong, bị tên ác bá nào đó chặn đường thì chẳng những dị thảo bị cướp trắng mà còn rước họa vào thân. Vậy nên hắn vách theo rìu đến thẳng y quán, xác định dù vị ép giá cũng có ít nhất một ngàn lượng bạc.

Đối với thôn dân thô lỗ, đây là số bạc nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Đằng Nguyên gật gù:

- Vậy nghĩa là ta sẽ phải chịu sự ép giá của Hồng lão bản, không có sự lựa chọn.

- Ha ha... Đệ nói nặng lời rồi. – Lão tinh quái vừa đấm vừa xoa. – Hồng Môn y quán danh tiếng tốt, sẽ không để đệ chịu thiệt thòi quá nhiều đâu. Ta còn phải làm ăn lâu dài mà.

Đúng là danh tiếng không tệ.