Tam Luân

Chương 17: Sói ăn thịt...



Mộc gia đốt đuốc sáng trưng kéo nhau vào núi tìm người. Đến chân núi, mùi tanh nồng của máu xộc lên, đuốc sáng soi tỏ một vũng máu lớn trên cỏ và vệt kéo lê dài ngoằng.

Đám người Mộc gia thất kinh, lăm lăm gậy gộc túm tụm lần theo vết máu nhưng càng đi càng sâu vào trong núi mãi không thấy điểm dừng. Ai nấy đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi nghe ngóng xung quanh.

- Hú...

Đột nhiên tiếng sói tru vang vọng khắp không gian, thanh âm nghe rất gần, phảng phất như ở ngay quả núi bên kia.

Đám hán tử run như cầy sấy, đứng lại nhìn nhau không dám lần theo mặc dù vệt máu vẫn còn kéo dài. Dù không biết người chết là ai, xác chết bị kéo lê trên đất kiểu này chín phần là sói tha.

- Có dấu chân sói...

Một hán tử đi trước hét lên thất thanh, những người phía sau mặt cắt không còn hột máu:

- Xem ra bị sói ăn thịt rồi...

- Không biết Mộc Viên hay kẻ xui xẻo nào.

- Ngày mai thôn dân thiếu ai tức là người đó.

Tiếng sói tru rùng rợn lại ngân lên, bụi cây đằng xa sột soạt. Đám hán tử mặt mũi tái xanh, nhìn nhau im lặng một hồi rồi đồng loạt ba chân bốn cẳng chạy thục mạng ra khỏi núi. Có người vấp ngã dúi dụi, hét thất thanh. Những kẻ phía trước càng sợ, mạnh ai nấy chạy, chẳng còn vẻ hùng hồn quyết tâm tìm bằng được người lúc trước nữa.

...

Sáng hôm sau, Điền Đông dẫn một đám tráng đinh vào núi tìm kiếm phần còn lại của thi thể.

Mộc gia một đêm không ngủ, ai nấy phờ phạc. Hán tử Mộc gia cũng theo đi rất đông.

Đằng Nguyên tỏ ra khiếp sợ, trước mặt thôn dân hắn quát Mục Nhan phải ở yên trong nhà, sợ lũ sói sẽ lần theo mùi tìm đến trả thù, không cho Mục Nhan đi linh tinh. Bộ dạng tái xanh tái xám của Mục Nhan vì những tiếng quát tháo của Đằng Nguyên mà trở nên bình thường trong mắt thôn dân. Họ cho rằng Mục Nhan sợ sói trả thù nên thất sắc. Các phụ nhân khác cũng thì thầm kích động, sợ hãi không thôi, chẳng dám tới trạch viện của Đằng Nguyên vì sợ dính “mùi” rước họa vào thân.

— QUẢNG CÁO —

Đám hán tử không nhát gan như vậy, thấy Đằng Nguyên lưng dắt rìu đốn củi, tay cầm thương gỗ đi cùng với Điền Đông dẫn đầu đoàn tìm kiếm thì yên tâm không ít.

Điền Đông dẫn người đến chỗ có vũng máu, thấy chi chít vết chân của thôn dân tìm kiếm đêm qua lẫn với vết chân sói, lắc đầu sầu não:

- Chảy nhiều máu, bị kéo lê như thế này e rằng đã chết từ lâu rồi. Giờ tìm được mảnh xác đã là may.

Cả thôn chỉ thiếu mỗi mình Mộc Viên, người Mộc gia đi cùng rụng rời tay chân, hoàn toàn tuyệt vọng.



Đằng Nguyên nhìn vết chân sói, vờ vịt hỏi:

- Đêm qua cũng thấy dấu chân sói thế này sao?

Những người đi tìm đêm qua nhao nhao đáp:

- Đúng vậy. Đêm qua đã có dấu chân rồi nhưng vết máu mới hơn. Hôm nay máu đều khô lại.

- Chúng tôi lần theo nhưng chưa tìm thấy xác đã nghe sói tru, sợ quá quay lại.

- Kiểu này thì mảnh xác cũng khó lòng tìm được.

Đằng Nguyên cười thầm.

Hắn giấu xác, trừ khi linh hồn Mộc Viên hiện ra chỉ điểm, bằng không đám dân đen phàm phu tục tử này tìm thế quái nào được.

Hán tử trong thôn loanh quanh tìm cả buổi sáng cũng chẳng thấy gì. Dấu vết kéo lê kết thúc trong một bụi rậm, nửa mảnh xác cũng chẳng còn, chỉ thấy ít vải dính đầy máu rơi cách đó rất xa. Mọi người thất vọng chấp nhận rằng Mộc Viên đã bị sói tấn công, kéo xác vào rừng đánh chén rồi tha mỗi nơi mỗi mảnh.

Điền Đông nghi hoặc hỏi người Mộc gia:

- Nhưng mà Mộc đại thúc, Mộc Viên đi đâu từ chiều cả nhà thúc cũng không biết sao? Tối hôm qua lúc ta và Đằng Nguyên ra khỏi rừng đâu có ngửi thấy mùi máu me gì. Lúc đó sói còn chưa mò được theo bọn ta cơ mà. — QUẢNG CÁO —

- Không biết đi đâu. – Mộc đại thúc nói như người kiệt sức. – Tối qua mọi người dồn tới nhà Kiều đại phu nghe ngóng chuyện Lưu Ngọc Lâm, có ai để ý đến Viên nhi đâu, tưởng nó về ăn cơm rồi. Sau đó ngươi cũng biết mà, ngươi trở về rồi xảy ra ẩu đả... Mộc gia còn sang nhà Đằng Nguyên nghe kể chuyện đánh sói chán chê, khi trở về đi ngủ không thấy Viên nhi đâu mới tá hỏa đi tìm.

Người trong thôn thở dài thườn thượt:

- Vậy thì sau khi Điền Đông đại ca và Đằng Nguyên đại ca trở về, sói mò theo ra chân núi rồi... Vô phúc chưa. Mộc Viên lang thang dưới chân núi làm gì?

- Có khi nào say rượu không biết đường về, lang lang rồi bị sói vồ không?

- Có khi thế thật. Chứ bình thường ai lại một mình mò lên núi lúc tối trời bao giờ.

- Điền Đông, lúc đó huynh về không nhìn thấy ai đi ngược lên à?

Điền Đông lắc đầu nhìn sang Đằng Nguyên. Hắn cười nhạt:

- Đệ thở ra đằng tai, hồn vía lên mây đi phía sau huynh, cái bóng huynh cũng không nhìn thấy chứ đừng nói để ý xung quanh. Mà nếu người bị sói tấn công, động tĩnh phải lớn lắm ấy...



- Đúng. – Điền Đông công nhận. – Lúc đó nếu lũ sói đuổi sát nút, ta và Đằng Nguyên sẽ bị tấn công. Vậy chỉ có thể xảy ra khả năng sau khi ta và Đằng Nguyên trở về rồi, bọn sói mò ra vớ được Mộc Viên lang thang bậy bạ.

Thôn dân gật gù công nhận, sợ hãi không thôi. Đằng Nguyên cười thầm nhạo báng.

Tên dâm tặc Mộc Viên ngày thường đóng vai người tốt bụng, ai biết được lại che giấu nội tâm thối nát, muốn cưỡng bức Mục Nhan nhà hắn. Chết đáng đời.

Nếu ngày dưng trong thôn không xảy ra chuyện, người nọ người kia nhìn ngó, có khi hắn còn sợ bị lộ chứ đêm qua loạn như vậy, mọi sự chú ý đổ dồn về phía nhà Kiều đại phu, ai chạy tới cuối làng rình nhà hắn làm gì. Thôn dân vẫn tưởng Điền Đông về trước, Đằng Nguyên theo sát phía sau, không ai nghĩ hắn kiệt sức quá nằm luôn dưới chân núi rồi ngủ thiếp đi một lúc.

Đằng Nguyên khi đó cũng liều lĩnh, mệt quá hóa đần nằm luôn tại chỗ. May mà sói không theo ra tận nơi, nếu không chắc hắn chẳng còn mảnh xương, Mục Nhan và tên dâm tặc kia cũng lành ít dữ nhiều.

Nếu lúc đó Đằng Nguyên không bị hụt hơi dừng lại nghỉ mà đi theo Điền Đông trở về, Mục Nhan sẽ không đốt đèn đi tìm hắn, án mạng đã không xảy ra. Nhưng như vậy thì mầm họa Mộc Viên vẫn còn ẩn trong tối, Đằng Nguyên không biết. Một ngày khác gã sẽ lại lợi dụng lúc hỗn loạn, Đằng Nguyên không có nhà để ra tay. Cho nên Mộc Viên chết đêm qua là tốt nhất.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên theo thôn dân trở về nhà mình, đóng cổng cẩn thận.

Mục Nhan đang thêu trong nhà, thấy hắn về vội ngẩng lên, mắt ráo hoảnh sợ sệt

Đằng Nguyên cười lạnh, tuyên bố:

- Mộc Viên bị sói tấn công, tha xác vào núi ăn sạch rồi, không tìm được. Nàng đừng sợ.

Môi Mục Nhan run run, khẽ gật đầu.

Đằng Nguyên ngồi xuống bàn rót trà uống, hạ giọng:

- Giờ cũng chẳng cần đi làm đồng, cứ ở nhà thêu thùa, may vá đi. Mai ta lên Phủng Tư trấn một chuyến mua bông và vải về may áo ấm, nàng có muốn đi cùng không?

- Dạ? – Mục Nhan ngạc nhiên. – Có thể đi cùng sao?

- Có gì mà không thể. – Đằng Nguyên mỉm cười. – Cho hai hài tử đi cùng nữa.

Mục Nhan vui vẻ đồng ý. Dù khí sắc vẫn rất xấu nhưng nghĩ đến chuyện được lên trấn tự tay lựa đồ là nàng hoan hỉ hẳn. Từ ngày gả cho Đằng Nguyên, Mục Nhan chưa từng được hắn đưa đi mua đồ bao giờ, có lên trấn cũng là tự lên bán đồ thêu, mua chút ít vật dụng thiết yếu. Tiểu Hoa mới được lên trấn một lần, tiểu Trúc thì chưa từng.

Giờ Đằng Nguyên cho mẫu tử lên trấn chơi, không vui sao được.

Mộc gia trở về làm đám tang cho Mộc Viên, khóc lóc thảm thiết.

Đêm đó Mục Nhan mất ngủ, cứ đang thiu thiu thì giật mình tỉnh lại khiến Đằng Nguyên cũng mất ngủ theo. Hắn vỗ về nàng, nói đủ chuyện trên trời dưới biển để nàng đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
— QUẢNG CÁO —