Siêu Thứ Nguyên Kết Nối Không Gian

Chương 1: Tân sinh



Buổi chiều tại thành phố Hồ Chí Minh thường mang đến cho con người ta vô tận cảm xúc và hoài niệm. Có người cho rằng, đó là những dòng xe chen chút nhau, nhìn mãi chẳng thấy nơi kết thúc. Cũng có người bảo, đó là thời điểm mờ đầu cho những buồi cuồng hoan không lối về.

Nhưng đối với Nguyễn Hoài Nam mà nói. Thành phố này mang đến cho hắn những kỷ niệm mà không thể nào phai mờ được. Ngay từ khi còn tiểu học, Hoài Nam đã nhìn thấy rất nhiều anh chị, rời bỏ quê hương để tìm đến nơi này. Khi ấy, hắn chỉ cảm thấy khó hiểu và giận dữ vì hiếm khi còn được gặp lại họ. Mãi đến về sau khi trưởng thành, hắn mới biết thành phố này có mị lực như thế nào.

Là một sinh viên tỉnh lẻ, Hoài Nam đặt chân vào Sài Thành bằng tất cả sự háo hức và mong chờ. Trải qua gần năm năm tại đây, hắn đã có được cho mình rất nhiều điều quý giá.

Đó là những buổi chiều, hắn và bạn bè đá bóng, để rồi vỡ òa sau mỗi một trận thắng. Hay là những lần, hắn ngại ngùng đi cạnh cô bạn lớp bên nhưng lại bất chợt nhận ra, mình không biết nói điều gì. Cũng có thể, đó là những tháng ngày Hoài Nam đi làm thêm. Nhờ vào đó, hắn nhận được rất nhiều kinh nghiệm quý báo. Nhưng trên tất cả, tại thành phố này, Hoài Nam nhìn thấy hy vọng cho một tương lai rộng mở.

Ấy vậy mà mọi chuyện dần trở nên lưu mờ, bởi một sự việc đột ngột xảy ra. Hơn một năm trước, Hoài Nam bị xe tông trên đường từ trường trở lại nhà. Trải qua hơn hai tháng điều trị, hắn quay về mà không còn hai chi dưới. Mọi cánh cửa dường như đều đóng lại, Hoài Nam trở nên chết lặng. Hắn để ngoài tai những lời mà bạn bè và người thân an ủi. Bọn họ hy vọng hắn sớm trở lại như lúc ban đầu. Nhưng tất cả không biết rằng, điều này là khó như thế nào.

Ánh chiều tà thông qua cửa sổ rơi vào trên khuôn mặt tiều tụy. Nó vô tình làm Hoài Nam tỉnh lại khỏi những kỷ niệm của mình. Cúi đầu nhìn trên tay lọ thuốc, hắn lại tiếp tục trầm tư:

- Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi thứ.

- Sẽ có người nói ta hèn nhát nhưng mấy ai có thể hiểu những gì ta phải đối mặt.

Thở dài một hơi, không có bất cứ chần chờ nào, Hoài Nam nuốt vào toàn bộ thuốc bên trong lọ. Nằm xuống chiếc giường đơn thân thuộc, nhắm mắt lại, hắn chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng của đời mình.

Hoài Nam nhớ lại khuôn mặt của ba mẹ. Bọn họ đã trở nên già đi rất nhiều sau tai nạn của hắn. Kế đến, hắn lại nhớ đến chị gái, người luôn dành dụm từng đồng tiền kiếm được, chỉ để chữa trị cho đứa em trai của mình. Hắn lại nhớ đến đám bạn thân, những người vẫn thường xuyên gọi điện thoại, an ủi hắn trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Hắn lại nhớ... .

- Hy vọng mọi người sẽ sớm quên đi ta... .

Cách đây rất lâu về trước, một vị Sáng Thế Chủ trong lúc du hành bên trong toàn năng vũ trụ, tình cờ phát hiện một viên tiểu bạch cầu. Bên trong thứ này, ngài ấy cảm nhận được sự cộng minh với lực lượng của mình. Theo một cách bản năng, Sáng Thế Chủ liên tục dùng bản nguyên thúc đẩy cho tiểu bạch cầu phát triển.

Ngày lại qua ngày, tiểu bạch cầu dần dần lớn lên. Từ kích thước chỉ bằng quả trứng gà, nó phát triển thành một tinh cầu. Trong quá trình này, Sáng Thế Chủ bởi vì cảm nhận được bản nguyên bị rút đi quá nhiều nên vài lần thử dừng lại. Nhưng không hiểu vì lý do gì, tiểu bạch cầu và hắn giống như hòa cùng một thể.

Cho đến một ngày nọ, Sáng Thế Chủ bị hút khô năng lượng. Trong khi đó, tiểu bạch cầu đã phát triển còn lớn hơn nếu mang ra so với rất nhiều vũ trụ gộp lại. Bất chợt, tiểu bạch cầu vỡ tan ra, bên trong đó là vô số thế giới và các tầng không gian xếp chồng lên nhau.

Trải qua vô số tuế nguyệt, các thế giới này dần cố định lại bên trong toàn năng vũ trụ. Bọn chúng kết hợp với nhau, tạo ra một bức tường bao trọn toàn bộ vùng không gian to lớn. Ngày nay, người ta biết đến nơi này thông qua cái tên “Thứ nguyên lãnh vực”

Ở đây là một vùng không gian xa lạ, khắp nơi toàn là màu đen huyền bí. Bất chợt, một vầng sáng lóe lên, nơi này có nhiều hơn một khỏa tinh cầu xanh biếc. Nếu có người từ xa nhìn lại sẽ phát hiện, tinh cầu này về cơ bản giống hệt như Địa Cầu. Nó cũng có sáu châu và bốn biển. Điểm khác biệt duy nhất chính là, tinh cầu này không có bất kỳ dấu hiệu nào từ nền văn minh nhân loại.

Không biết trải qua bao lâu, Hoài Nam dần dần nhận ra, bản thân mình bắt đầu có cảm giác trở lại. Hắn còn nhớ trước khi sinh mệnh kết thúc một khắc kia. Hắn phảng phất nghe thấy có một giọng nói vang lên bên tai:

- Chào mừng ngài gia nhập vào "Siêu thứ nguyên kết nối không gian".

- Chúc mừng ngài thành công khóa lại, trở thành không gian kết nối chủ nhân.

- Bởi vì ngài hiện tại thuộc trạng thái linh hồn, không thích hợp kế thừa tài nguyên không gian. Tiểu Vi sẽ giúp ngài tiến hành trọng tố thân thể. Thời gian chưa xác định... .

Nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra, Hoài Nam chợt phát hiện, bản thân mình đã trọng sinh, hơn nữa còn là trọng sinh sang thế giới khác. Nếu như theo cách nói của kiếp trước thì linh hồn hắn đã xuyên qua một không gian mới.

Kiếp trước, trong lúc dưỡng thương, Hoài Nam vẫn thường hay đọc tiểu thuyết để giết thời gian. Trọng sinh hay là xuyên không luôn là đề tài thu hút không ít đọc giả. Nhưng Hoài Nam tuyệt không nghĩ đến, bản thân hắn lại có may mắn theo kịp trào lưu này.

- Đây xem như là cuộc sống mới sao? Chỉ là không biết ba mẹ và chị gái ở bên kia như thế nào?

Chợt giọng nói lúc trước lại vang lên. Lần này Hoài Nam có thể khẳng định, nó chính xác xuất hiện bên trong đầu của mình.

- Theo "Công ước về thời không và các vấn đề có liên quan". Sau khi cá thể từ khởi nguyên chi địa tiến hành xuyên thời không lữ hành. Mọi thông tin của cá thể sẽ bị khái niệm xóa bỏ, không còn lưu giữ dưới bất kỳ hình dạng nào.

- Chờ đã, ngươi chính là Tiểu Vi?

- Đúng vậy, kết nối không gian ý thức Tiểu Vi xin chào ngài.

- Theo lời ngươi nói thì những người mà ta quen biết sẽ không có ký ức về ta sao?

- Không chỉ như vậy, toàn bộ thông tin của ngài tại khởi nguyên Địa Cầu đều sẽ biến mất. Nói cách khác, ngài hoàn toàn không tồn tại ở thế giới này.

Hoài Nam trầm mặc. Tuy hắn đã quyết ý kết thúc sinh mệnh nhưng không nghĩ tới bản thân lại trọng sinh sang thế giới khác. Hắn không biết vì sao mình lại được chọn để xuyên qua. Đối với tình cảnh của mình sắp tới, Hoài Nam cảm thấy tràn đầy mê mang. Cố nén lại những suy nghĩ tiêu cực, hắn biết rằng, mình phải sớm tỉnh lại thì mới có thể tính toán những thứ khác.

- Thân thể của ta hiện tại như thế nào?

- Bởi vì khi ta cùng ngài khóa lại, linh hồn ngài vừa mới rời khỏi thân thể. Do đó, ta vẫn đang giúp ngài đúc lại nó.

- Ta còn nhớ ngươi nói qua, chỉ khi sở hữu nhục thân, ta mới có thể kế thừa cái gọi là tài nguyên phải không?

- Đúng vậy. Một cá thể chỉ được coi là hoàn hảo khi linh hồn và nhục thân hòa cùng một thể. Nếu như thiếu một trong hai thứ trên sẽ khiến cho tiềm lực bản thân bị giới hạn.

- Bởi vì ngài là chủ nhân của “kết nối không gian”. Mọi hành vi làm tổn hại ngài đều không phù hợp với mục đích của nơi này.

Hoài Nam vừa muốn hỏi thêm về ý định của thần bí không gian. Nhưng đúng vào lúc này, linh hồn hắn cảm thấy đầy đau đớn. Nó giống như là muốn xé ra thành từng mảnh vụn vậy. Cùng lúc đó, hắn lại nghe thấy âm thanh của Tiểu Vi.

- Chuẩn bị dung hợp linh hồn vào nhục thân. Quá trình này sẽ có chút ít khó chịu. Kính mong ngài cố gắng vượt qua.

Nếu như có thể nói chuyện, Hoài Nam chỉ muốn hỏi Tiểu Vi một câu “ngươi gọi cái này là một chút khó chịu”. Chỉ đáng tiếc là hắn đã đau đến mức ngất đi.





— QUẢNG CÁO —