Sắc Dụ

Chương 252: Yêu say đắm như vậy



Đây là ngày tận thế của chúng ta, ngày tận thế hoan lạc, nở rộ trong dục vọng, và tàn lụi trong dục vọng.

Tôi giống như một ngọn cỏ mềm dẻo, một đám lửa cháy, nửa cuồng nhiệt nửa sôi động, tùy ý quấn lấy Kiều Dĩ Thương, tôi vừa sinh con, ông ta không dám đụng vào tôi, cũng không dám làm tổn thương tôi, chỉ có thể để cho tôi điều khiển, kiểm soát từng phút, từng giây, từng nụ hôn.

Tôi như một cây thuốc phiện mê hoặc, ngấm hết chất độc vào tận xương thịt của anh, anh không thể chống cự, không thể vùng vẫy, anh tê dại, bị tôi đẩy, bị tôi chọc tức, và quan trọng hơn là ông ta đã bị che mắt bởi tôi. Với hai tay bị trói, ông ấy là tù binh của tôi trên giường, tù binh duy nhất của tôi đêm nay không thể trốn thoát.

Tôi thấy rằng tôi yêu ông ta quá mãnh liệt, yêu cơ thể của ông ấy, sự gợi cảm của ông ta, tiếng kêu của ông ta, sức mạnh của ông ta, và ông ta bị cám dỗ bởi đôi môi và lưỡi của tôi, ông không ngừng cương cứng, nhấp nhô, đổ mồ hôi, tôi hạnh phúc trong giây phút tôi làm hài lòng ông ấy. để thỏa mãn ông, nhìn ông ta rùng mình, mặt méo xệch vì thoải mái, tôi cũng như đang bước lên mây.

Chất lỏng đặc và ấm rót vào miệng tôi như nước suối trong vắt, chấm dứt một đêm nồng nhiệt và thèm khát của tôi, tôi nằm trên bộ ngực của ông ta, mồ hôi nhễ nhại ôm chặt lấy ông ấy.

Sau đó ông thở gấp, tôi thấy đôi bàn tay đan chặt của ông siết chặt một lúc lâu rồi mới từ từ nới lỏng ra, tôi liếm khóe môi dính vài giọt nước, mắt nhìn vào ngọn đèn sông le lói dưới bệ cửa sổ.

Lúc nào cũng có rất nhiều đèn sông nổi trên mặt hồ này vào ban đêm, và chúng không tắt cho đến bình minh, vào những đêm khi Kiều Dĩ Thương đi cùng Thường Cẩm Hoa không trở về, tôi thường đến hồ để thả đèn, ngồi liền một lúc mấy tiếng đồng hồ.

Đáng lẽ tôi phải biết rằng những khi tôi mong chờ ông ta và hay khi chống lại ông, tôi không thể không nghĩ về ông ấy, nghĩ đến những đêm, chạng vạng hay sáng sớm mà tôi căm ghét bản thân mình .Hóa ra tôiôi chỉ yêu ông ấy.

Chỉ có tình yêu mới khiến người ta mất hồn, không nhìn thấy gương mặt ông rơi vào cát bụi.

Tôi vòng tay qua cổ Kiều Dĩ Thương: “Anh Kiều anh đã từng nghe nói rằng, thích chỉ là một chút thoáng qua, cong tình yêu là mãi mãi không chán. anh thích tôi hay yêu ôi.”

Ông ấy cười và nói đây là kiểu lập luận ở đâu vậy, quen nhau lâu ngày chắc chắn sẽ chán nhau.

Tôi nhìn lên mặt ông ta: “Vậy thì anh có chán tôi không.”

“Cô Hà là ngoại lệ với tôi.”

Tôi cười: “Ngoại lệ đến khi nào?”

Đầu ngón tay ông lướt qua đôi môi ửng hồng của tôi, dừng lại ở giữa rồi gõ nhẹ: “Ngoại lệ đến khi cô Hà rụng hết răng, lúc ăn chảy nước dãi, cứ như vậy, có lẽ sẽ là lúc phải chán.”

Trước mắt tôi tưởng tượng ra một khung cảnh như thế, chúng tôi đều tóc bạc phơ, trên mặt nhăn nheo, thiếu biểu cảm, gương mặt cũng không sinh động, dáng vẻ cường tráng khi còn trẻ, chìm trong những năm tháng lăn lộn, tôi không còn đẹp hay thậm chí là xấu, chúng ta vẫn có thể ôm nhau như thế này, thức dậy như thế này, ông vẫn im lặng, tôi vẫn lạnh lùng, ngồi cúi khom trong cảnh hoàng hôn. Cho dù tôi không phải vợ ông ấy, nhưng năm tháng chưa bao giờ vu oan cho gió với trăng.

Chợt tôi muốn khóc, trong lòng như có dòng nước suối nhẹ nhàng chạm vào lá liễu.

Tôi nhắm mắt lại, áp đầu mũi vào môi ông ta: “Mất răng, còn có thể sống được bao nhiêu năm, anh sẽ chán ghét tôi, không muốn tôi và tìm một người phụ nữ tốt hơn, một người phụ nữ trẻ hơn tôi.”

Ông ta trầm ngâm hỏi: “Khi cô Hà rụng răng, thì trên đời này còn có tôi không.”

Ngày mà không có Kiều Dĩ Thương trên thế giới này.

Kể từ đó không thể tìm thấy ông ấy nữa, vinh viễn không còn dù có ở tận cùng thế giới.

Nếu lúc đó tôi còn sống, tôi sẽ làm gì.

Liệu tôi có phát điên không? Tôi sẽ chết vì đau buồn? Tôi sẽ thấy rằng tôi đang sống mà không có bất kỳ niềm vui nào.

Phần lớn tình yêu đích thực của đời tôi đã chết, và phần còn lại được trao cho ông ấy, xen lẫn yêu và hận. Khi Kiều Dĩ Thương cũng rời đi, tôi chỉ còn lại một đám mây bâng khuâng và lạnh lẽo, và tôi không còn yêu thế gian này nữa.

Lần đầu tiên tôi bước vào thế giới của Kiều Dĩ Thương là cái đêm ông ấy và Chu Dung Thành gặp nhau trong phòng riêng của hội quán. Trước đó, tôi ngẫu nhiên đi qua, tôi không nhớ rõ ông ta, và ông ta cũng không để ý tôi.

Tôi vẫn còn nhớ như in một cú sốc, làm sao lại có một người đàn ông có đôi mắt sắc lạnh như vậy, ông ta trông thật khiếp sợ, ông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, khiến tôi sợ hãi cả người.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một thời gian dài và điên cuồng với người đàn ông mà thoạt nhìn đã khiến tôi sợ hãi.

Ông ấy chính là con sóng dữ bất ngờ trên mặt biển yên ả, khiến đôi chân người đang đi trên bãi biển vô tình bị chấn động.

“Anh Kiều lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh nghĩ gì vậy.”

Lòng bàn tay của anh xoa lên lưng của tôi: “Tôi đang nghĩ xem người phụ nữ của Chu Dung Thành sao có thể đáng yêu như vậy, tôi nhất định phải thịt được cô ấy.”

Câu trả lời thô bạo của ông ấy khiến tôi bật cười thành tiếng. Những ngón tay tôi đẩy môi ông ấy vào nhau và biến chúng thành một sườn đồi nhỏ “Hóa ra anh Kiều đã không nhìn trúng tôi vào mà tôi bước ra từ bồn tắm, mà đã có những ý nghĩ không nên có trước rồi, lại giả bộ hiền lành nho nhã không gần phụ nữ, hơi tý là dụ tôi đeo bao cao su. Thực ra trong lòng anh toàn là ý nghĩ xấu xa.”

Ông ta ôm tôi một cái, nhét tôi vào trong chăn của ông.”Cũng may tôi tát vào mặt tôi một cái, nếu không, tôi làm sao có thể nếm mùi vị của cô Hà.”

“Nó có ngọt không?”

Ông bĩu môi: “Hơi cay, sợ không phải người ăn mặn như tôi cũng không dám ăn.”

Tôi giấu người dưới lớp chăn bông, cắn vào ngực ông mà run rẩy, ông nghĩ tôi lạnh và ôm chặt tôi hơn, tôi ôm mặt lấy mái tóc dài của mình, để cho nước mắt rơi vào tóc, vì tôi không muốn rơi vào người anh để anh biết.

Nếu Dung Thành không chết, Kiều Từ sẽ sống khỏe mạnh, như vậy tốt biết bao.

Đáng tiếc, yến tiệc trăm ngày trở nên trống không, Kiều Dĩ Thương lại dời lịch tổ chức hôn lễ du lịch Châu Âu với Thường Cẩm Hoa và đổi thời gian sang một tháng sau.

Đêm trước khi chuyến bay khởi hành, ông ở lại biệt thự với tôi đến tận sáng sớm, tôi không cho ông đi, ông ta cũng không chủ động rời đi, chúng tôi đều nghĩ đến điều đó, nhưng chúng tôi không phá vỡ nó.

Tôi nằm trong vòng tay ông nói chuyện rất lâu, ông ấy nhẹ nhàng ôm tôi vào giường dỗ tôi ngủ, khi tôi thoát khỏi vòng tay ông ta, tôi biết rằng người đàn ông này sẽ là chú rể của người khác, ông ấy không thuộc về tôi. trong một thời gian, và ông ấy sẽ không xuất hiện ở đây, và đợi đến khi ông ấy quay lại, tôi có thể sẽ không còn tồn tại nữa.

Ông mặc bộ đồ chuẩn bị đi thì quay lại nhìn tôi, thấy tôi vẫn chưa ngủ nên dừng lại.

Chúng tôi bị ngăn cách bởi màn đêm dày đặc và ánh đèn mờ ảo, thật im lặng trong một thời gian dài.



Ông ấy biết rằng tôi sẽ không quên cái chết của Kiều Từ sớm như vậy, tôi càng cười, tôi càng phiền muộn, tôi không nói gì, tôi càng trở nên độc đoán và căm ghét. Ông ấy chưa bao giờ sợ một người phụ nữ nào trong đời, ngoại trừ tôi, tôi không thể đoán trước được, ông ấy sẽ không bao giờ biết tôi muốn làm gì và làm như thế nào.

Ông ta hỏi tôi tại sao tôi không ngủ.

Tôi nói rằng tôi sẽ đi ngủ.

Ông lặng lẽ mở cửa, nửa người bước ra khỏi hành lang, sau đó quay mặt lại nói: “Tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt, hứa với tôi, yên lặng chờ đợi.”

Tôi gật đầu.

Ông ta do dự hai giây, cánh cửa che khuất bóng dáng ông ta và ánh sao bên ngoài.

Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, kiềm chế bản thân không đuổi theo, không giữ ông ấy ở lại, nhưng sự tỉnh táo của tôi đã biến mất.

Tôi nhảy ra khỏi giường và lao xuống tầng 1. Ông ấy đã bước ra khỏi biệt thự và đi qua khoảng sân dài. Chiếc áo khoác vest của ông ấy vụt qua tấm kính. Tôi lao ra và nắm lấy khung cửa lạnh lẽo khi bước xuống bậc thang thứ hai nghiến răng và buộc mình phải im lặng.

Thư ký đón ông ta đứng ở một bên nhìn thấy tôi bất đắc dĩ, cho đến khi Kiều Dĩ Thương lên xe, tôi mới chịu quay vào nhà đóng cửa lại, ông ta đi qua hai bước thì thào nói: “Cô Hà, Kiều Dĩ Thương sẽ quay lại trong vòng mười ngày. Ở đây có rất nhiều việc và ông ấy không thể vắt kiệt sức lâu hơn được. Lần trước khi khách sạn nơi tổ chức hôn lễ bị hỏa hoạn, nhà họ Thường đã tìm gặp ông ấy để tính toán. Chủ tịch Kiều có máu giang hồ và nhiều ân oán, không thích hợp tổ chức đám cưới lớn nên đám cưới lần này sẽ không được tổ chức, đi chơi với cô Thường ở Châu Âu sau khi tuyên thệ ở lễ đường. Ban đầu, chủ tịch Kiều không có thời gian cho việc này, nhưng cô Thường cứ bám lấy nên anh ấy không thể không chiều theo.”

Gió đêm thổi tà áo ngủ của tôi bay bổng, một vài bông hoa tách khỏi cành, tan theo ánh trăng rơi trên vai tôi, tôi run rẩy phủi bỏ chúng: “Sẽ có người ở nhà họ Thường đi theo.”

“Không ai đi đâu. Cô Thường có thể về quê ngoại ở lại bất cứ lúc nào, không cần quan tâm đến chuyện lấy chồng làm gì. Ông Thường đã đến tuổi này rồi, không phải lo chuyện gì đâu.” và có vẻ như ông ấy đang đi chiêu đãi bạn bè, trong khoảng thời gian này, ông ấy quả thật vô cùng bận”.

Tôi nhìn anh ta: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Anh ấy nói rằng đây là bổn phận của mình, phục vụ Chủ tịch Kiều và cũng phục vụ cô Hà.

Anh ta cúi đầu chào tôi và chào tạm biệt, rồi nhanh chóng đi theo Kiều Dĩ Thương. Ngay khi cửa xe đóng lại, tôi đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt, một cái lỗ khổng lồ bị xé toạc trong tim. Không khí và máu liên tục rỉ ra, hút hết cả người tôi, Biển sâu nhấn chìm tôi, nuốt chửng tôi, biến tôi thành giọt nước, vùi lấp một cách hung dữ bằng cây cỏ, um tùm, ngăn cản tôi sống.

Nếu đây là kết thúc, tôi muốn ôm ông ấy một lần nữa.

Tôi gọi Kiều Dĩ Thương, chân trần chạy ra khỏi sân, giẫm lên những viên đá lạnh, những bông hoa rơi mềm mại, đối diện với ánh trăng trôi, ánh sao và sương mù, ông ta hơi sững sờ khi nghe tiếng tôi gọi và bước ra khỏi xe. chưa kịp đứng vững, tôi đã lao vào vòng tay ông ta khiến ông ta giật mình lùi lại một bước.

Ông nhìn xuống bàn chân bẩn thỉu của tôi, ngón chân chen vào cát, hơi co quắp lại, ông ấy có chút buồn cười: “Sao tự nhiên em lại dính lấy anh như vậy.”

Ông ấy ngửa đầu ra sau và nhìn khuôn mặt tôi dưới ánh trăng: “Cô Hà có phải đang bị mộng du không? Trong mơ là một kiểu, bên ngoài lại là một kiểu khác.”

Tôi cười khúc khích trước mặt ông ta và kéo thẳng cà vạt quanh cổ ông.”Cà vạt bị lệch rồi.”

“Chỉ thế thôi.”

Tôi nói nếu không thì sao, ông ta có biết là tôi mong ông đừng rời đi biết chừng nào?

Người lái xe thò đầu ra trong buồng lái để nhắc nhở rằng đã muộn, người thư ký vội đưa tay ra để ngăn anh ta lại, lắc đầu với anh ta rồi đóng cửa sổ.

Dưới ánh trăng, tôi mặc một bộ quần áo mỏng, ông ta ôm eo tôi như thể trực tiếp chạm vào cơ thể tôi, trong không khí có một cơn mưa phùn, rất lưa thưa và rất nhỏ, gần như không thể nhận ra, ngón tay tôi cởi những chiếc cúc trên áo ông ấy, những chiếc cúc được cởi ra, vô thức không ngừng lặp lại.

“Anh có quen ăn đồ Tây không?”

Ông ấy nói không sao, chắc không ở lâu, có thể sẽ giảm cân, ông ấy sẽ quay lại đợi cô Hà bù đắp.

Tôi cố nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, nắm cổ áo ông, không dám nhìn lên mặt ông ấy: “Hút ít đi, bớt uống cà phê, uống thêm trà, đừng pha quá đậm, coi chừng buổi tối ngủ không ngon, và anh phải nhớ rằng các cuộc gọi ở nước ngoài rất đắt tiền, vì vậy hãy tiết kiệm khi gọi cho tôi.”

Ông ta nhếch mép: “Nói nhảm gì vậy, về nghỉ ngơi đi.”

Ông hôn lên trán tôi, xoay người cúi xuống ngồi vào trong xe, muốn bỏ kính xuống chào tạm biệt, tôi đã ngăn ông lại, tôi ở sau hàng rào mơ hồ mỉm cười với ông ấy, giống như lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy tôi, hồn nhiên và quyến rũ.

Xe phóng đi từ từ, sau khi ra khỏi khu thì phóng đi mất tăm.

Đột nhiên tôi hơi mất sức, ngã trên nền đất ẩm ướt, đôi mắt trống rỗng, không biết đã ngồi trong mưa phùn bao lâu rồi ướt đẫm, vầng trăng phía chân trời hóa mây, và có một vầng sáng, tôi loạng choạng trở về biệt thự.

Trong ba ngày tiếp theo, Kiều Dĩ Thương đều gọi điện cho tôi mỗi sáng và tối, hỏi tôi đã làm gì, ăn gì và tâm trạng có tốt không.

Tôi không bao giờ hỏi ông ấy đang ở đâu, tôi biết ông ấy đang đi với một người phụ nữ khác, dù ông ấy có bước qua khung cảnh nào thì cũng không thuộc về tôi, tôi không có ký ức đó, thà rằng không biết gì.

Sáng ngày thứ tư, tôi mua vé tàu, thu dọn đồ đạc, liên lạc với Cục trưởng Mã hẹn gặp ở quán trà trước.

Tôi đến trước và đợi hai mươi phút bên cửa sổ, anh ta đến vội vàng và nói với tôi rằng một cuộc họp vừa kết thúc nên đã đến muộn.

Tôi hỏi anh ấy liệu anh ấy có uống trà đen không, anh ta nghĩ một lúc: “Pu'er.”

Tôi gọi một ấm Pu'er, vừa ngâm được vài phút, hương trà đã tràn ra, tôi ngửi thấy mùi thơm và nói: “Các gia tộc lớn ở Hải Châu, người đứng đầu đều có vợ lẽ. Có năm sáu gian phòng, những việc lộn xộn của họ, không ai mà trả hết nợ nần, ngày càng nới rộng thế lực mà chỉ lấy đúng một người vợ, cũng vì tiền cả chỉ là họ không kể mà thôi”.

Cục trưởng Mã cau mày: “Cô muốn nói về nhà họ Thường?”

“Thường Bình Ngô đối với mấy cô vợ chỉ là thích mà thôi, thậm chí còn không phải là thích, chỉ là hứng thú, nếu thực sự muốn nghiêm túc thì chỉ có vợ hai. Quyền lực của Thường Bình Ngô mạnh hơn Kiều Dĩ Thương, không rõ lòng dạ hắn ra sao, nhưng hắn ta rất ham muốn cái đẹp “.

Cục trưởng Mã bối rối: “Sao đột nhiên lại nhắc tới anh ta?”

Tôi nhấc cái ấm rót một chén, lại rót đầy cho anh ta, đặt lại mặt bàn ,lắc nhẹ ly trà tôi nói: “Tôi tối mai sẽ đi Hải Châu.”

Anh sửng sốt: “Cô đến đâu và làm gì ở đấy.”



“Đi đến nhà họ Thường. Muốn báo thù thì phải tiêu diệt thế lực của anh ta, thế nhưng con đường này rất dài, khó đi, khắp nơi đều có mai phục.”

Cục trưởng Mã khi nghe đến đây đã vô cùng sửng sốt: “Cô bị điên à?” Anh ta nhận ra giọng mình quá lớn, nhìn xung quanh và trầm giọng nói: “Cô nghĩ như vậy cô có thể sống được sao?

Tôi mỉm cười và hỏi tại sao tôi không thể sống, việc sống chết của nhà họ Thường là quyết định của ông ta , tôi không có quyền định đoạt. Tôi là một nữ nhân nhu nhược, không có sức lực gì, còn có thể làm gì khác hơn là chấp nhận cúi đầu trước quyền lực của đàn ông, làm sao có thể hủy hoại băng đảng xã hội đen ba nghìn người? Tôi làm gì có khả năng như thế.

Sắc mặt anh ta thay đổi: “Mượn dao giết người?”

Tôi cầm cái chén lên, che mép bằng đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm: “Trên đời này có rất nhiều cách để chà đạp một người đàn ông dưới chân phụ nữ, nhưng phần lớn phụ nữ không có khả năng này, nhưng tôi khác. Không thử làm sao biết được.”

Cục trưởng Mã đỏ bừng vẻ mặt lo lắng: “Ông ta thèm muốn cô lâu như vậy, sau khi đi rồi thì khác gì dâng đến miệng cọp. còn mong trở về sao? Cho dù cô nói thân thể không sạch sẽ, nhưng đó là trong quá khứ, kể từ khi cô kết hôn với Bộ trưởng Chu và trở thành vợ của ông ấy. Kể từ ngày đó, cô đã nhảy ra khỏi hố lửa. Cô là bà Chu đáng kính. Cho dù mục đích của cô là vì Bộ trưởng Chu, nhưng đi phục vụ một lão già, lại còn là cha vợ của Kiều Dĩ Thương...Điều này thật sự là loạn quá rồi.”

“Tôi không chỉ vì Dung Thành, mà còn vì con gái của tôi. Nhà họ Thường phải trả lại cho tôi tất cả những thứ này. Cục trưởng Mã phong lưu bao lâu nay, anh chưa nghe một câu nói sao? Phụ nữ thủ đoạn tinh vi nhất, nghĩa là không để người đàn ông được chạm vào, mà để anh ta bị ám ảnh bởi cô ta, nghe lời cô ta và bị cô ta mê hoặc.”

Tôi cười hỏi: “Anh cũng nên biết, tôi có khả năng này, hơn nữa tôi tại sao phải làm thiếp? Làm thiếp, năm người phụ nữ ở trên đều có thể quản tôi. Tôi còn lâu mới chịu. Lấy cho mình một người vợ đối với hắn là dễ nhưng một người hồng nhan tri kỷ không có được, đến một kẻ ngốc cũng biết ai có thể dễ dàng lấy được tình cảm của ông ta hơn.”

“Ông Thường trước giờ là đại xã hội đen, ông ta nhìn thấy mồi ngon mà lại không ăn sao? Khi đến bên cạnh là ông ông có chịu không?”

Tôi hất nhẹ mái tóc dài xõa trên ngực, trượt về phía sau vài cái: “Tôi chưa từng ép ai đến tận cùng. Tôi không trông cậy vào bất cứ ai, nhưng tôi nhìn thấy Kiều Dĩ Thương đêm đó vì tôi mà không thể làm gì để chống lại Thường Bình Ngô mà vô cùng tức giận, tôi liền biết rằng mọi người đều có nhược điểm của mình và có quá nhiều thứ không thể từ bỏ. Chỉ có tôi, tôi hoàn toàn không còn gì để lo sợ mất nữa.”

Tôi quay mặt nhìn đường phố ngoài cửa sổ: “ sự ngọt ngào luôn là lưỡi dao sắc bén nhất đối với con mồi, chưa đi qua con đường của Hà Linh San này, sẽ không biết bao năm nay tôi đã phải chịu hàng vạn mũi dao xuyên vào tim. Ý nghĩ từ bỏ hận thù hiện lên trong đầu tôi khi tôi ôm Kiều Từ và nhìn con bé ngủ say, nhưng ngàn vạn lần không được làm vậy, họ đã giết chồng tôi và con gái tôi. Tất cả những điều này xảy ra là do tôi, trái tim tôi giờ như đang sụp đổ.”

Cục trưởng Mã im lặng hồi lâu, tôi uống cạn ly trà, chán nản đếm dòng xe qua lại, ngọn lửa than cháy trước mặt không biết đã dập tắt từ lúc nào, không còn một chút dấu vết ngọn lửa từng cháy. ấm trà bên trên trở nên nguội lạnh vì than để lâu, mất nhiệt độ. Khi tôi đếm đến chiếc xe thứ bốn trăm, cuối cùng anh ta cũng bật ra vài tiếng cười.

“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Bộ trưởng Chu lại liều mình cưới một người phụ nữ từng là gái điếm. Gương mặt của cô chỉ là sự cám dỗ thể xác đối với ông ta. Việc ông ta có thể bỏ rơi cả vợ con chắc là vì sự khôn ngoan và dũng cảm của cô. Sự can đảm và thông minh của cô khiến đàn ông còn không bì được. Dù cô có từng phản bội ông ta hay không, bước đi này cô đã đánh cược tính mạng của chính mình để thể hiện tình nghĩa cô với ông ta. Tôi không thể ngờ rằng cô dám đột nhập vào Hải Châu, nơi mà quyền lực nằm trong tay ông Thường, nơi có biết bao nhiêu nữ nhân hung ác tranh giành vị trí, bao nhiêu âm mưu nguy hiểm, lại thêm một lão già tàn nhẫn độc ác như vậy thì làm sao có thể bảo vệ mình mà báo thù được “.

Tôi đã nói rằng mọi chuyện trên đời này đều không thể đoán trước được, và tôi cố gắng hết sức để tuân theo số phận. Cả Dung Thành và Kiều Từ đều sẽ không trách tôi.

Cục trưởng Mã và tôi tạm biệt nhau sau đó ra khỏi quán trà, anh ấy không nói gì, mỗi người lên xe và đi đến hai ngã tư ở phía đông nam.

Ngày hôm sau tôi ngủ dậy dọn dẹp sân nhà, lau lại chiếc xích đu, tôi dừng lại và nhìn nó thật lâu, tình yêu đẹp đẽ và nhẹ nhàng nhất giữa tôi và Kiều Dĩ Thương chính là ở đây, lúc đó Kiều Từ vẫn chưa được sinh ra, cá cũng chưa chết, những bông hoa chưa rụng, và mọi thứ đều biến mất chỉ trong vài tháng.

Tôi lấy xẻng xới một lớp đất vàng mới để trồng cây, không biết năm tới loài hoa không biết tên này có nở không, có nở thì có còn nhớ đến tôi không.

Tôi kéo va li và rời khỏi biệt thự trong khi cô bảo mẫu vẫn chưa thức dậy. Tôi gọi cho tài xế trước đây của Dung Thành và nhờ anh ta đưa tôi đến Nghĩa trang Liệt sĩ và sau đó là qua mộ của Kiều Từ. Tôi ở mỗi một nơi đến gần hai giờ, uống một ít rượu, sau đó tôi ra đến cảng.

Những gì thành phố này lưu lại trong tôi là tất cả những gì tôi có thể trải qua trong cuộc đời này.

Tôi biết rằng mình nhất định sẽ quay lại và nhất định phải có ngày trở lại, nhưng không thể đoán trước được ngày đó, một tháng nào đó, một năm nào đó. Tôi không mang bộ dạng thảm hại thì sẽ là vinh quang.

Xe đậu trong cảng, tài xế mở cửa cho tôi và đi lấy vali ra, từ đầu đến cuối anh ta không hề hỏi tôi một câu, dường như anh ta biết rõ điều gì đó, và dường như anh ta cảm thấy phía trước là nguy hiểm.

Khi hộ tống tôi lên boong, anh ta bất ngờ gọi điện cho vợ, tôi hỏi anh ta có chuyện gì thì anh ta hất cằm lên và chỉ sang phải “Rất nhiều cảnh sát”.

Tôi đi theo hướng anh ta ra hiệu. Cục trưởng Mã mặc đồng phục cảnh sát màu đen và đội mũ cảnh sát, đứng bên ngoài cổng ba của bến cảng, đối diện với hoàng hôn, đôi mắt đỏ bừng. Khi thấy tôi tìm thấy anh ta, anh ta đột nhiên đứng dậy đứng thẳng, hét và chào bằng một giọng rất lớn và nghẹn ngào!

Hơn 20 thám tử sau lưng đồng loạt đứng dậy chào tôi, dưới ánh chiều tà dài uy nghiêm, uy nghiêm không gì có thể xâm phạm được. Đi ngang qua mất hút, người bên kia nhìn sang bên phía này, chỉ thấy tôi mặc váy đỏ, vội vàng soát vé lại không ở lại được bao lâu, tôi đành đứng đó im lặng nhận lời tiễn biệt vô cùng long trọng này.

Cục trưởng Mã nói: “Bà Chu, hãy bảo trọng.”

Tôi mỉm cười và gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Tôi quay lưng bước từng bước về phía cây cầu dài dẫn ra bến cảng, Dung Thành đã từng như thế này, bước vào hành trình khói lửa chiến tranh, ông hiên ngang, dũng mãnh, không sợ sống chết, ông ấy giống như mặt trời, luôn luôn tỏa sáng rực rỡ.

Vợ ông ấy cũng nên như ông ấy.

Không sợ hãi và bình tĩnh.

Chỉ là ông ấy dùng súng, còn tôi thì dùng sắc.

Tôi bước lên boong, tôi biết họ vẫn ở đó, tôi không nhìn lại, và dưới sự theo dõi của hàng chục cặp mắt, tôi ở trên boong, đứng ngược gió biển gào thét.

Váy đỏ đung đưa, tóc dài tung bay, quyết liệt như lửa đốt.

Tiếng còi tàu kéo dài từ bến xa, mặt nước lăn tăn và sương trắng phủ đầy, hệt như trong giấc mơ của tôi.

Kết thúc có hậu trong giấc mộng của tôi là được khoác lên mình chiếc váy cưới, nhưng kết cục trong thực tại lại là một thành phố phồn hoa nhưng thật ra bên trong toàn là tăm tối và giết chóc.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời trong xanh như phản chiếu lấy gương mặt của mình.

Gương mặt xinh đẹp đã giúp tôi từng bước có được ngày hôm nay, tôi đã nếm trải biết bao sự ngọt ngào và cám dỗ của quyền lực, tiền tài và địa vị. Từ một cô gái làng chơi không ra gì trở thành vợ một quan chức cấp cao.

Nhưng cũng vì điều này mà tôi mất chồng, mất con và cuộc sống ổn định.

Nếu có thể quay lại, tôi thà rằng không gặp Dung Thành, không gặp Kiều Dĩ Thương, cũng không bao giờ sinh ra Kiều Từ.

Thà rằng cuộc đời này đừng cho tôi nếm trải một tình yêu đẹp đẽ như thế thì tôi có thể đã không phải xao xuyến, không hận thù, cũng không nợ nần.

Hai người đàn ông đó đã kéo tôi xuống vực thẳm của tình yêu, tôi đau đớn, điên cuồng, không còn là Hà Linh San vô tâm vô tình, không còn được sống tự do.

Đã vướng phải chữ tình, liệu ai có thể thoát khỏi cái bẫy ngọt ngào này.