Sắc Dụ

Chương 251



Tiểu Kiều chết yểu khi chưa đầy tháng là một chuyện vô cùng lớn. Nhưng vì trên danh nghĩa là con gái chưa chính thức nên tang lễ không thể làm quá ồn ào được.

Kiều Dĩ Thương đã mua một lăng mộ tốt nhất ở nghĩa trang của đặc khu, đem con bé đi hoả táng, trên bia mộ có ghi ‘ con gái cả của Kiều Dĩ Thương và Hà Linh San, Kiều Từ’.

Ngày an táng hôm đó tôi không tới. Sau khi Dung Thành ra đi, tôi đã không còn dũng khí đối diện với sinh ly tử biệt một lần nào nữa. Bia mộ như thế không có sinh mệnh, không có hơi ấm, không thể di chuyển. Sau khi mai táng thì sẽ suốt đời ở đó, chỉ đến khi bị mục nát đến tro cũng không còn.

Nếu như con người có linh hồn thì tại sao sau khi chết vẫn không được tự do, chuyện đau buồn như vậy cũng nhất định phải tới xem.

Tôi ngồi trên xích đu ở sân nhà nhìn bể cá đã khô cạn, bảo mẫu bưng chén trà tới, đặt lên chiếc bàn đá bên cạnh tôi: “Phu nhân phó thị trưởng sáng sớm nay có gọi điện tới hỏi cô có tiện không, bà ấy muốn tới xem cô thế nào.”

Tôi không nói gì, người bảo mẫu lại thở dài: “Tôi biết cô rất mạnh mẽ không muốn nhận sự thương hại từ người khác, nên tôi đã từ chối rồi. Bà ấy bảo tôi nói với cô, đợi khi nào tâm trạng tốt hơn thì hãy liên lạc lại với bà ấy.”

Ánh mắt tôi nhìn theo thân cây, đến những chiếc lá, rồi dừng lại ở trên bông hoa tím đang nở rộ. Bông hoa đó nở ra trông thật là đẹp, hoa ở Nam Thành luôn đằm thắm hơn ở Bắc Thành.

Bắc Thành hơi lạnh, bốn mùa rõ rệt nên hoa nở cũng không hề giống nhau. Ở đây lại vô cùng rực rỡ sắc màu.

Tôi hỏi bảo mẫu đây là cây gì, bà ấy nhìn cái cây một lúc rất lâu rồi nói: “Tôi cũng chưa từng thấy bao giờ, hình như là cây hoè, mùi thơm cũng rất giống.”

Bà ấy vươn tay hái xuống một bông rồi cài lên mái tóc tôi. Tôi bật cười, hỏi bà ta có đẹp không.

Bảo mẫu thấy vậy cũng cười theo: “Rất đẹp, phu nhân là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Cái xích đu đung đưa trong không trung, mang hết những ân oán và thù hận ở quá khứ tan thành mây khói.

Tôi nhìn chiếc váy đang bị thổi tung lên, bỗng nhận ra rằng bản thân mới chỉ có hai mươi hai tuổi, năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời một người phụ nữ. Tôi đã trải qua cảm giác mất chồng, mất con, dù cả thế giới này mắng tôi là tự làm tự chịu, mắng tôi là đồ hồ ly tinh độc ác, thì tôi cũng mới chỉ là một cô gái đôi mươi thôi.

Cuộc đời này tốt hay xấu, thiện hay ác, đợi tôi đi hết một lượt rồi sẽ để người đời sau đánh giá.

Tôi nhón chân xuống đất để dừng xích đu, đứng dậy nói với bảo mẫu: “Gỡ nó xuống đi.”

Bà ấy hỏi tôi tại sao, chẳng phải tôi rất thích nó sao.

Tôi nói muốn nuôi thêm một hồ cá, trồng thêm thật nhiều loại hoa ở sân vườn.

“Dù làm theo lời phu nhân nói thì cũng không cần phải gỡ xích đu đi, dồn vào một góc là được rồi.”

Tôi bước trở về phòng, bảo mẫu đi theo sau vài bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng ngược lại rồi gọi tôi: “Phu nhân, cô Lâm tới rồi.”

Tôi quay người lại, chị Bối đã đứng ở ngoài cửa, đội chiếc mũ vành lớn để che nắng, sau lưng còn mang theo một chiếc vali rất to, giống như muốn đi tới một nơi xa nên thuận đường tới nói lời từ biệt với tôi.



Tôi bảo người bảo mẫu mời chị ta vào trong nhà, rồi chuẩn bị hai ly trà.

Chị ta ngồi xuống đối diện tôi cười nói: “Em trong tưởng tượng của chị tốt hơn nhiều, chị còn nghĩ em sẽ đau buồn đến nỗi không ra khỏi giường được.”

“Em yếu đuối đến vậy sao, em biết có rất nhiều người đang chờ để cười em, nên dù uất ức đến mấy cũng phải nuốt xuống. Con người sống trên đời này, ăn ngon uống ngon là vì bản thân, còn mặt mũi là để cho người khác nhìn. Chỉ cần em còn thở thì sẽ không bao giờ gục ngã.”

Chị Bối vỗ vỗ lên chiếc vali, tạo ra tiếng bộp bộp: “Những ngày này em nhớ bảo trọng, chị không còn ở đặc khu nên người giúp em cũng không còn ai. Chiều nay chị phải lên máy bay tới thủ đô một chuyến. Thiên Thượng Nhân Gian bị niêm phong lâu như vậy rồi, cô chủ cũng đã tới Thiên Ân, hai trong số bốn hoa khôi ở hội sở Nam Giang được lãnh đạo thả đi rồi. Chị nghi ngờ là do Kiều Dĩ Thương gài mấy người đẹp làm gián điệp bên cạnh bọn họ, chị phải đi tìm hai người còn thiếu của hội sở Nam Giang, nếu không chuyện làm ăn sẽ bị vùng An Châu cướp mất. Em không biết hiện giờ các hộp đêm cạnh tranh nhau kịch liệt thế nào đâu, giới thượng lưu ở tỉnh Quảng Đà có hơn mười nghìn người, và khu đấy người mình chỉ có chưa tới trăm người, sói thì nhiều mà thịt thì ít, mất một cái là không lấy lại được đâu.”

Tôi hỏi chị ta sẽ đi bao lâu.

“Nếu thuận lợi thì chắc là vài ngày, không thì một tháng cũng chưa xong.”

Chị ta uống vài ngụm trà, nói: “Tất cả công ty, bến cảng, sòng bạc và cả hộp đêm của Kiều Dĩ Thương đều hết sức bận rộn, còn phải vật lộn giữa hai người phụ nữ. Thể diện của vợ cũng phải giải quyết ổn thoả, thời gian còn lại đều là ở bên cạnh em, anh ta là người hay là thần vậy. Tiểu Kiều đúng là chết oan, nhưng lỗi không phải do anh ta, em bắt anh ta phải đi báo thù. Em đã từng hỏi anh ta xem dưới trướng có bao nhiêu sinh mạng không? Chỉ cần anh ta ra lệnh thì đám người đó sẽ phải nhảy vào nơi bất chấp nguy hiểm, rồi sẽ có bao nhiêu gia đình phải tan vỡ. Linh San, em đã quen với việc không từ thủ đoạn, nhưng lần này em chỉ có thể đợi, bởi vì trên đời này không ai có thể đối phó được với ông Thường.”

Tôi hiểu rõ Kiều Dĩ Thương là người chịu nằm gai nếm mật, cả đời ông ta chưa hề biết kích động lỗ mãng là gì, giống như một con báo vừa sắc bén lại vừa nho nhã, nhìn về ngoài rất lười biếng và nhàn nhã, chỉ quanh quẩn bên ngoài cuộc chiến của những con dã thú khác. Nhưng một khi ông ta đã ra tay thì trong chốc lát có thể bóp chết con mồi, chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Tôi nhìn thấy ly trà của chị ta đã không còn miếng dâu tây nào: “Chị đang thay ông ta thuyết phục em à.”

Chị ta liếc qua cốc trà, nhìn chăm chăm vào đĩa quả màu hồng: “Kiều Dĩ Thương là người đàn ông đáng để giao phó, kết hôn với ông ta không có gì là không tốt cả. Người đàn ông máu lạnh tuyệt tình vẫn tốt hơn kiểu người phong lưu đa tình, chỉ cần có tình cảm với em là đủ rồi. Nhiều năm như vậy em không có người đàn ông nào để dựa dẫm, rồi sẽ bị những ngày cô đơn giày vò.”

Tôi cười, nói rằng đã hiểu rồi.

Mấy đêm này Kiều Dĩ Thương luôn về trước bảy giờ để cùng tôi ăn cơm, ăn xong lại ra vườn đi bộ. Ông ta cũng sẽ kể vài câu chuyện cười, nội dung rất vô vị nhưng dáng vẻ nghiêm túc của ông ta lại vô cùng hài hước. Chúng tôi đi bộ quanh cái cây, ông ta luôn nắm tay tôi rất chặt, giống như sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút là tôi sẽ biến mất theo ánh trăng.

Đêm đến tôi đi tắm rồi chuẩn bị ra sân phơi tưới cây. Vừa bước ra khỏi phòng liền nghe thấy giọng đàn ông truyền tới từ phòng sách đối diện, không phải Kiều Dĩ Thương mà là Hàn Bắc.

Anh ta nhắc đến Hải Châu, tôi liền ý thức được có liên quan đến Thường Bình Ngô, tới sát cửa nghe ngóng. Kiều Dĩ Thương hỏi Hàn Bắc tất cả thế lực của ông Thường có tổng cộng bao nhiêu người.

“Nếu không tính chính xác cả số lẻ thì có khoảng ba nghìn một trăm người. Trong đó hơn một nghìn người phụ trách trực đêm ở sòng bạc, một nghìn năm trăm người làm ở bến cảng ở Hải Châu và buôn lậu, còn khoảng năm trăm người phân bố ở khắp các vùng trong thành đi thu tiền thuê đất, cướp địa bàn, giúp ông ta liên lạc với các lãnh đạo và nhà buôn. Đám đó vừa có thể diện vừa có thế lực, được xem như là móng vuốt chim ưng của ông trên thị trường. Một trăm người còn lại phân thành nhóm nhỏ thu thập tin tức ở tam giác vàng, tuy ít nhưng đều vô cùng ưu tú.”

Xoạch một tiếng, Kiều Dĩ Thương bóp nát hộp đựng thuốc lá trong tay, vụn vỡ như cây phấn, rơi khỏi lòng bàn tay.

Ông ta cau mày: “Sao lại có thêm ba trăm người nữa. Chuyện này có từ lúc nào, tai mắt ở Hải Châu con mẹ nó đều điếc hết mù hết rồi sao.”

Hàn Bắc nói: “Mười ngày trước có ba mươi xe hàng đi qua biên giới Vân Giang, đi trên quốc lộ hai linh tư. Lúc đó cả ba camera giám sát ở xung quanh đều bị trục trặc, phòng quan sát của bộ đội biên phòng cũng không lưu lại được. Nếu từ Mỹ Điện muốn đi vào biên giới Vân Giang thì bắt buộc phải đi qua quốc lộ hai linh tư này, cảnh sát có vũ trang canh gác lối đi vào ngày nào cũng tiếp nhận hàng nghìn hàng vạn xe hàng như vậy, nhưng ba mươi xe hàng đó lại tới ngay gần lúc họ chuẩn bị đổi ca gác nên rất dễ dàng tiến vào. Lúc đó họ lấy lý do nhập khẩu hoa quả để che chắn, đưa tổng cộng hơn ba trăm quân nhân đã nghỉ hưu vào một cách bất hợp pháp, tất cả đều được đưa về dưới trướng của ông Thường. Tại sao ông ta bỏ ra một đống tiền để chiêu binh một cách âm thầm như vậy thì tôi không rõ, anh Kiều hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ đi tìm hiểu kĩ càng.”

Kiều Dĩ Thương nheo mắt nghi ngờ trước ánh đèn le lói ở góc tường, không biết ông ta nghĩ gì mà bỗng trở nên trầm mặc, giơ tay gạt hết đống đồ trang trí trên bàn. Động tác của ông ta nhanh nhẹn nhưng mãnh liệt, những tiếng lộp bộp không ngừng vang lên trong phòng đọc sách yên tĩnh, bốn góc tường đều dội lại âm thanh. Kiều Dĩ Thương đứng dậy đá vào cái ghế, Hàn Bắc vẫn đứng bất động.

“Hiện giờ chúng ta có bao nhiêu người?”

Hàn Bắc nói: “Ở Tam giác vàng đã mất hai trăm người, vừa điều động thêm năm trăm người tới đó. Thế lực dùng được ở Quảng Đà không quá hai nghìn.”



Kiều Dĩ Thương nghe xong liền nhắm nghiền mắt: “Có làm phản không?”

“Hai đội chúng ta giữ lại ở Hải Châu đã đầu hàng ông Thường rồi, thiệt hại khoảng một trăm người. Tin tức tới chậm trễ như vậy là vì lí do này.”

Tay Kiều Dĩ Thương đang để trên mặt bàn lại cuộn thành nắm đấm, tôi nhìn thấy sự bất lực một cách khó hiểu trên khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương, chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ biến mất.

Thường Bình Ngô là ông trùm có tiếng ở tỉnh Khánh Lăng, phiêu bạt giang hồ cả nửa cuộc đời, danh tiếng của ông ta làm người ta khiếp sợ, để hậu bối thế hệ sau như Kiều Dĩ Thương không thể bì kịp được.

Hiện giờ bọn họ cách biệt hẳn một nghìn người, nếu không phải Thường Bình Ngôtuổi tác đã cao lại không có người kế thừa, thì ông ta sẽ không can tâm mà chia đôi nửa giang sơn này cho Kiều Dĩ Thương.

Tôi âm thầm rời đi mà không gây ra tiếng động, quay về phòng ngủ đợi một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống dưới tầng. Sau đó yên lặng rất lâu, tôi mở cửa ngó ra ngoài, đèn ở phòng đọc sách vẫn sáng. Bảo mẫu sau khi tiễn Hàn Bắc về đã pha một ly cà phê mang lên, tôi gọi bà ấy lại, muốn tự mình mang vào cho ông ta.

Tôi dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Kiều Dĩ Thương đang dựa vào tường day day ấn đường, thấy có bóng người ở cửa liền quay lại nói: “Còn chưa ngủ sao?”

Tôi giả vờ như không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, hỏi ông ta sao lại ném hết đồ đạc xuống đất thế này.

Ông ta buông tay xuống, gương mặt lại khôi phục lại biểu cảm ấm áp kéo tôi vào lòng: “Bị làm cho giật mình sao?”

Viền mắt cảm thấy có chút chua xót nhưng lại không muốn ông ta trông thấy, chủ động vươn tay ôm lấy ông ta. Kiều Dĩ Thương cảm nhận được vòng tay của tôi ôm lấy eo ông ta rất chặt nên có chút cứng đờ, cằm tôi tựa lên vai ông ta. Hàng ngàn ánh sáng chiếu rực rỡ bên ngoài ô cửa kính lúc này, không có xe cộ, không có người đi lại, chỉ có ánh đèn chiếu sáng ao hồ, chiếu sáng cây cối.

Tôi không nhịn được mà bật cười trong lòng ông ta nói: “Sau khi gặp anh, tất cả dáng vẻ đẹp nhất và tệ nhất của thành phố này tôi đều được nhìn thấy rồi.”

Ông ta ừm một tiếng: “Rồi sao nữa?”

Giờ phút này quá đẹp đẽ, trên thuỷ tinh phản chiếu hình ảnh của tôi và ông ta, giống như một đôi vợ chồng son.

“Dù sau này có như thế nào đi nữa, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi không?”

Ông ta càng ôm chặt tôi hơn, nói rằng có thể.

“Chỉ có tôi hận anh, chứ anh sẽ không hận tôi phải không?”

Ông ta bật cười, nói: “Tôi cũng hận cô. Hận cô vô tâm vô phế, dù tôi có như nào cũng không thể loại bỏ được Chu Dung Thành ở trong tim cô.”

Tôi ngẩng mặt cao hơn, ánh đèn trùm trên trần nhà vẫn phản chiếu tôi và Kiều Dĩ Thương đang ôm nhau, giống như mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều là bọn tôi.

“Tôi muốn anh nói rằng cả đời này sẽ không chê tôi, không chán ngán tôi.”

Ông ta rất nghe lời mà lặp lại câu nói đó, tôi bật cười, buông tay ra rồi đặt một nụ hôn lên môi ông ta. Vừa giống như phát tiết, lại vừa đau khổ, lại giống như yêu thích, ông ta mở miệng đón lấy đầu lưỡi của tôi. Không phân biệt được nước bọt của ai, môi của ai nữa, chúng tôi cứ hôn đến khi thời gian dường như ngừng lại.