Phần Mềm Bí Mật

Chương 9: Vén váy đồng phục



Có thể vén váy đồng phục ụ vào ngay ~~

"Úi......"

Thiệu Vanh quỳ rạp xuống đất, bàn tay ấn sau cổ, phát ra tiếng đau đớn khó thể nhẫn nhịn.

Nàng đã quá ỷ y......

Khi ở trên sân huấn luyện rèn luyện phạm vi tin tức tố của mình, nhất thời quá mức nóng nảy, tốc độ tin tức tố vận chuyển quá nhanh.

Tuyến thể không tài nào gánh nổi đã phát ra cảnh cáo.

Đôi mắt sáng như sao của Thiệu Vanh phút chốc ảm đạm.

Nàng cứ chờ mong, lần đó cùng Hạ Ngọc liên kết năng lượng nhất định chữa khỏi phần nào tuyến thể cho nàng.

Thế nhưng......

(Chữa khỏi thì hết truyện à, cưng khoải, bịnh tiếp liềng cho chị 🐧🐧🐧)

Hà Dĩ suy đoán quả không sai, chuyện đó chỉ có tác dụng ức chế ngắn hạn, chỉ như thuốc ức chế không có tác dụng phụ.

Có lẽ kết hợp lâu dài sẽ làm tuyến thể dần hồi phục, nhưng một hai lần kết hợp ngắn hạn đại khái chỉ có thể ở mức này.

"Ha a......"

Cảm giác đau đớn đã bớt đi nhiều so với trước đây, nhưng bộ phận nhạy cảm đột nhiên đau nhói lên thiếu chút nữa làm nàng té xỉu.

Thiệu Vanh chống đỡ đứng lên, mở máy lọc không khí.

Lấy miếng dán ức chế dán lên cổ.

Nàng nghĩ ngợi, quyết định lấy điện thoại ra, xem thử có Omega nào thích hợp không.

*

Địa điểm gặp mặt lần này là ở khách sạn, đối phương đã lấy phòng sẵn chờ nàng.

Sắc trời vẫn còn sáng, ban ngày tuyên dâm đã vượt qua kế hoạch của nàng,

Trên mặt Thiệu Vanh hiện lên một tia do dự, sau đó vẫn đi vào trong.

Omega có thể tương xứng với nàng cũng không nhiều, hiện giờ vừa đúng lúc nàng cần.

Trước khi ra ngoài, Thiệu Vanh cố tình ủi lại chiếc áo sơ mi trắng của mình.

Lần trước hẹn với Hạ Ngọc chưa thực sự ưng ý lắm, cho dù chỉ là một lần kết hợp theo nhu cầu, nàng cũng hy vọng mình có thể để lại ấn tượng tốt cho Omega.

Nhưng......

Thiệu Vanh đứng ở cửa,

Lúc này đây......

Nhìn Omega bên trong cánh cửa, có chút bối rối.

"Là...... Mộ tiểu thư?"

Omega trước mặt không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại cảnh giác quan sát nàng,

Sau đó vươn tay, "Cho tôi xem báo cáo sức khỏe của chị."

Những ai đăng nhập vào phần mềm đều phải gửi báo cáo sức khỏe của mình. Xem như ràng buộc trách nhiệm đối với người dùng.

Thiệu Vanh tìm kiếm trong điện thoại, đưa cho Mộ Nguyệt.

Đối phương đã giới thiệu giản lược về mình trong phần mềm, nàng không cần phải xác nhận thêm lần nữa.

"Được rồi, không thành vấn đề, chị vào đi."

Mộ Nguyệt cẩn thận đọc ba lần mới gật đầu cho nàng đi vào.

"Ơ...... Em đã thành niên chưa vậy?"

Omega còn chưa cởi đồng phục, bên trên là áo sơ mi và áo vest, bên dưới là váy kẻ sọc, trên ngực áo còn thêu hai chữ "Mộ Nguyệt" cùng tên trường.

Hôm nay nàng ăn mặc vừa khéo trông giống như đồ tình nhân.

"Em 19 tuổi," Mộ Nguyệt thoạt nhìn cũng có chút mất tự nhiên, "Yên tâm đi, em chỉ muốn thử thôi."

Nữ hài nhìn Thiệu Vanh từ trên xuống dưới, "Chị trông có vẻ hợp nhất đấy."

"Nhất?" Thiệu Vanh nhạy cảm bắt được thông tin.

Cô bé ở độ tuổi này làm nàng có chút khó hiểu.

"Vâng, trước đây em từng hẹn vài người rồi, nhưng không hợp nhãn, nhìn qua mắt mèo ở cửa xong em từ chối luôn."

"Em thật sự, xác định muốn làm chứ?"

Thiệu Vanh không hiểu, Mộ Nguyệt có ngũ quan được đánh giá cao, cất giấu sau làn mi cong vút là đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, cái mũi cao cao càng thêm vài phần đáng yêu, tóc thẳng mượt mà xõa ra hai bên, xinh đẹp tinh xảo như búp bê Tây.

Dáng vẻ này ở trong trường không đẹp nhất cũng đẹp nhì, không thể nào không có ai theo đuổi.

"Vâng, em muốn làm, nhưng không muốn chịu trách nhiệm," Mộ Nguyệt ngồi ở mép giường, dùng ánh mắt tinh tế nhìn nàng như thể biết nàng nghĩ gì, "Alpha trong trường đều quá ngây thơ, toàn nghĩ đã làm là nhất định phải ở bên nhau, đó không phải thứ mà em muốn."

Thiệu Vanh có chút bất đắc dĩ,

Có thể do nàng sống quá khép kín, thật sự hiếm khi thấy thiếu nữ nào lại... Rõ ràng quyết đoán như vậy.

"Tỷ tỷ, chị muốn làm với em không?"

Mộ Nguyệt đi tới trước mặt nàng, dựa gần lại một chút, ngẩng đầu nhìn nàng.

Thiệu Vanh xấu hổ sờ sờ mũi, chỗ sau cổ liên tục đau khiến nàng vô pháp bỏ qua.

Nàng thấp giọng nói: "Ừ."

"Tốt."

Trên mặt Omega hiện lên vui mừng, "Chị chờ một chút."

Mộ Nguyệt thướt tha lả lướt bay đi như chú chim nhỏ.

Kéo màn lại, tắt hết các nguồn sáng, sau đó mở chiếc đèn mờ mờ lên, để dầu bôi trơn và áo mưa lên đầu giường.

Thiệu Vanh chỉ có thể nói,

Chuẩn bị cũng đầy đủ quá đó.

Làm xong hết thảy, chim nhỏ lập tức bay trở về bên cạnh nàng.

Nhẹ nhàng ngọt ngào: "Em đã tắm rồi."

Mộ Nguyệt bắt lấy tay nàng đưa xuống váy.

Bàn tay chạm vào da thịt mịn màng mềm mại dưới váy đồng phục của Mộ Nguyệt, cư nhiên không có mặc quần lót.

"Tỷ tỷ thích như vậy không? Có thể vén váy lên là đụ vào được luôn á~~"

Những lời này giống như búa tạ nện vào ngực bé thóc Thiệu Vanh, làm nàng mặt đỏ tai hồng.

Mấy đứa nhỏ bây giờ đều táo bạo vậy sao?

Thiệu Vanh có chút khó đỡ,

Nhưng vẫn một tay bế Mộ Nguyệt lên, ôn nhu đặt lên giường, nghiêng người đè nhẹ lên.

Ngón tay thon dài cởi bỏ từng cúc áo sơmi, sau đó cởi quần dài màu đen.

"Thiệu tỷ tỷ! Chị!"

Mộ Nguyệt kêu sợ hãi khẽ che môi, ánh mắt dính lấy bộ phận bị quần lót che đậy của Thiệu Vanh.

Nhục hành đã cương cứng căng vải ra, nỗ lực đội lên trên, thoạt nhìn không hề nhỏ.

"Khụ......"

Đối mặt thiếu nữ kinh ngạc, Thiệu Vanh có chút xấu hổ.

Hoàn toàn khác với máy nhún sành đời Hạ Ngọc, Mộ Nguyệt tò mò về mọi thứ trên người nàng.

Đôi tay nhỏ bé mềm mại sờ tới sờ lui.

Thậm chí còn dán lên cơ bụng nàng yêu thích không buông tay.

"Cơ bắp Alpha cứng quá đi, tỷ tỷ, cho em sờ ngực chị được không?"