Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 1: Xuyên qua



Chương 1: Xuyên qua

Tại một thôn sơn ngoại vùng nam quốc,

Một thiếu niên đang chặt củi đẽo tre chuẩn bị đem đi bán cho nhà mua củi.Y phục trên người hắn bình dị có chỗ bị rách nhìn vô cùng xơ xác ánh mắt hắn đều vô hồn.

Hắn là Trần dương là một thanh niên địa cầu xuyên không đến đây.

Hắn kiếp trước vô cùng khổ sở nhà có 4 người hắn em gái và cha mẹ.Khổ nỗi cha mẹ hắn đều bệnh nặng mà hắn chỉ là một thằng rác rưởi không hơn không kém cặm cụi bê vác được vài đồng bạc lẻ chỉ đủ mua thuốc cho cha mẹ.

Cô em gái hắn thì bỏ học sớm đi làm thuê trang trải cuộc sống nhưng số phận đầy nghiệt ngã khiến cô em gái hắn q·ua đ·ời do xe tải tông trúng trên đường mua hoa về tặng mẹ.

Mẹ hắn sốc nặng không lâu sau q·ua đ·ời hắn vô cùng cay đắng nghiệt ngã vô cùng tự trách.Cha hắn cũng vậy đau đớn tận cùng,4 năm sau liền ra đi chỉ còn một mình hắn.

Hắn không c·hết hắn sống khoẻ mạnh đến già hắn luôn vô cùng tự trách sao lại như vậy.Một ngày hắn ra đi vẫn luôn ôm theo di ảnh của 3 người rơi lệ mà c·hết.

Sau khi hắn nghĩ mình đ·ã c·hết thì khi mở mắt hắn phát hiện mình đã được sinh ra tại một thôn tên là Thảo thôn.

Hắn được sinh ra lớn lên cùng cha mẹ ở thế giới này càng lớn hắn càng hiểu rõ đây là thế giới tiên hiệp trong các cuốn tiểu thuyết hắn hay đọc ở kiếp trước .

Nhưng không như bao nhân vật chính khác hắn chả có gì cả vì không thể tụ linh căn nên căn bản không thể tu luyện mà điều này lại là tu tiên giới phế vật một trong.

Hắn cũng không muốn rời khỏi Thảo thôn an bình này làm gì rồi mỉm cười xách củi và tre về làng vì trước đó hắn lấy vợ rồi đây là truyện xảy ra không lâu trước đây.

Về thảo thôn như thường lệ hắn giao củi và tre cho một ông chủ mua củi và tre kiếm chút bạc lẻ,

Thảo thôn cũng rất lớn mặc dù là ngoại ô của Nam quốc nhưng cũng có rất nhiều các thương nhân nước khác ghé qua trên đường vào Nam quốc.

Sau khi bán tre và củi xong hắn về nhà thấy mẫu thân mình đang ngồi may vá khiến hắn xúc động vô cùng nhưng cũng chỉ mỉm cười.

Hắn hô lên gọi:"Mẫu thân,con về rồi xem con hài nhi người kiếm được tiền như phụ thân rồi đó !!".

Bà mẹ nghe xong liền quát:"Tên ranh này lại đến mấy chỗ nguy hiểm trên núi chặt củi đúng không!?" .

Trần Dương hắn lúc này cũng chỉ gượng cười rồi chuyển chủ đề:"Phụ thân với nương tử đâu nhỉ!!?".

Nghe vậy mẹ hắn cũng đáp:"Phụ thân con tên ngốc đó đi bốc thuốc chữa bệnh rồi,còn nương tử con đang ở trong nhà nấu cơm kìa!!".

Nghe thế Trần dương nhanh chân chạy vô nhà bếp.Hắn nhìn thấy Bạch tiên đang nấu cơm ở đây.

Phải vợ hắn tên Bạch tiên xinh đẹp tuyệt trần ngay cả giờ hắn cũng không dám nghĩ người con gái như vậy sẵn lòng lấy một kẻ dơ dáy như hắn làm chồng. Hắn giờ chỉ có thể nghe lời cô ấy và cố gắng chăm lo cho cô ấy thôi.

Bạch tiên đang nấu cơm trong bếp quay lại thấy Trần dương đang nhìn mình khiến nàng vô cùng yêu thích.

"Ôi phu quân lại vất vả nữa rồi nhưng thật ngầu a!!".Nàng thâm tâm nghĩ thầm đầy vẻ siêu lòng nhìn người nam nhân của mình.

Nàng chậm rãi ôn nhu nói:"Sao thế mặt muội có dính gì à!?".

Hắn nghe xong liền bối rối nói:"Không không vậy nàng cứ nấu cơm nhé đây là tiền hôm nay ta kiếm được đưa nàng tất!!".

Vừa nói hắn vừa gãi đầu,

Bạch tiên nghe vậy liền nói:"Được rồi được rồi!!".

Trần Dương sau đó ngượng ngùng đi vào phòng của mình. Hắn vẫn còn ngượng ngùng với Bạch tiên một dạng.

Trở về phòng của mình,hắn bắt đầu hấp thụ linh khí buộc phải tụ ra linh căn để tu luyện vì đất nước có chiến loạn.