Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 152: Thanh Long Shin-ah12





Yona sáu tuổi, Soo-won chín tuổi và Hak chín tuổi rủ nhau đi trốn.

À không phải, chỉ đơn giản là trốn hoàng cung đi đến lễ hội chơi thôi, một mình đó nhé.
Bây giờ có một câu hỏi như thế này, mấy đứa nhóc chưa đến mười tuổi, lén cha mẹ ra chợ chơi, vậy chuyện gì sẽ xảy ra nào?
"Tôi là trẻ con.

Lừa đảo mau đến!" Mấy chữ này sẽ dính đầy trên người chúng chứ còn sao nữa! Mục tiêu sống là đây, nhìn cái ánh mắt ngơ ngác đó kìa!
Con cừu non mặc người xâu xé chính là chúng rồi, chắc chắn là chúng rồi!
Cách ba đứa trẻ đang dạo hội chơi đến quên trời quên đất kia, có một đứa nhóc cũng tầm dưới 10 tuổi, đeo một chiếc mặt nạ hồ ly tuyết đang lặng lẽ quan sát chúng.
Một cô bé nho nhỏ, mặt nạ che mất nửa gương mặt, bộ kimono lam nhạt đứng cách đó một khoảng không xa, đôi mắt dưới mặt nạ hơi nheo lại một chút.
Sau đó, lại tiếp tục bám theo...
.........................
- Mấy món đồ trang sức đó đẹp nhỉ? Tớ rất thích chúng!_ Yona đang ngồi ngẩn ngơ nhìn quầy háng bán trang sức, đột ngột có một người ngồi ngay bên cạnh cô nhóc.
Yona quay sang, đó là một cô bạn xinh xắn với mái tóc rực vàng đang mỉm cười với cô.
- Ừ, chúng thực sự rất đẹp!_ Cô nhóc tóc đỏ cũng gật gật đầu, chăm chú nhìn vào mớ hàng hóa.
- Cô bé có thích chúng không? Đại nhân đây có nên mua cho cô bé không nhỉ?_ Một người đàn ông trung niên cúi người mỉm cười với hai cô nhóc kia...
Yona sáu tuổi lắc lắc đầu trước khi ngó quanh quẩn tìm những người đi cùng mình, cô bé tóc vàng cũng dán sát vào với cô.
Bàn tay tội ác đang vươn tới hai cô nhóc nhỏ xíu kia.
.........................
Về hướng Won và Hak, các thông tin về một cô bé tóc đỏ mặc kimono màu đào liên tục ùa về.

Cùng với đó luôn có "một cô bé với mái tóc rực vàng" ở bên cạnh cô nhóc kia.
Nhưng hiện tại, vì thông tin về Yona còn quan trọng hơn nên tạm thời ném cái con nhóc bên cạnh em ấy ra một bên đã.
.................
- Này, tỉnh lại đi, cậu có nghe thấy tiếng tớ không?_ Yona mềm nhẹ bị lay dậy, cô nhìn cô nhóc đang đè ép bên người mình.
- A, là cậu..._ Chưa kịp nói xong đã bị một ngón tay bịt miệng tỏ vẻ bí mật.
- Chúng ta đang ở trong một cái bao tải, hẳn là bọn mình đã bị bắt cóc rồi.

Bình tĩnh nghe lời tớ, đừng nói gì hết, để tớ xem quanh đây có người không đã nhé! Đừng sợ, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu.


Tin tưởng tớ, nhé?_ Chiaki nở nụ cười rạng rỡ với vua Hiryuu chỉ mới sáu tuổi.
Bắt gặp nụ cười ấy, theo bản năng Yona cảm thấy vô cùng yên lòng, cô gật đầu.
Chiaki lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu, nghe ngóng những tạp âm lộn xộn xung quanh.

Đang trên đường lớn, dao động cũng rất chậm, vậy là tốc độ vận chuyển cô không cao.

Cô dịch dịch người một chút, không thấy có vật cản, tức là bên cạnh hiện tại không có ai, và không gian mở chứ không kín.

Tốt!
Yona chăm chú quan sát cô bạn giờ đã tắt nụ cười, sau đó ngạc nhiên.

Cô ấy từ trong đế giày lôi ra một con dao.

Giấu tốt ghê đó!
Chiaki nhẹ nhàng đục một cái lỗ trên bao vải, ghé mắt quan sát xung quanh.

Sau khi thấy hàng người di chuyển chậm chạp lập tức hành động.
Phục.

Roạt.
Thanh kunai xả dọc, lập tức chọc thủng bao tải, lộ ra hai cô bé con...
"Hét lên hết cỡ cậu đi!" Vừa thầm thì như vậy với Yona như vậy, Chiaki vừa gân cổ.
- Cứu với! Bắt cóc trẻ em!_ Nói xong lập tức kéo Yona vào vòng bảo vệ của mình và chặn trước hai cái tên bắt cóc kia.
- Con ranh!_ Gã da đen cao lớn lập tức rút dao tấn công hai đứa nhóc nhưng lại bị thanh kunai chặn lại.

Chiaki lúc này đã tám tuổi, đủ sức chiến đấu rồi.
Những đòn tấn công bị phản lại hoàn hảo, gã da đen cau mày, quyết định không tấn công con nhãi tóc vàng nữa mà chuyển hướng sang đứa tóc đỏ.
 

 
Khi Hak lao đến, vừa lúc nhìn thấy Yona đang sắp bị con dao đâm tới...
- Công chúa!_ Cậu tiếp tục lao thêm một bước nữa, muốn nhanh chóng tới bên cạnh công chúa.

Không kịp, khoảng cách quá mức xa...
Phụp...
Bốp!
Yona bị một vòng ôm bao lấy, cô nhóc chỉ kịp ngửi thấy một mùi cỏ non mát rượi và âm thanh kỳ quặc kia.
Chiaki nhíu mày đầy đau khổ, trời ơi cái con dao nó cắm sâu đến độ như xuyên thủng cả người rồi! Đau qué đi mất!
Nhịn lại toàn bộ đau đớn vào trong, cô gái nhanh như chớp vật ngửa tên tấn công mình bằng một đòn Ipon hoàn hảo.
Quả nhiên vừa chiến đấu vừa bảo vệ người khác khó thật đấy! May là người quen của Yona cũng đã đến rồi!
Chiaki nhìn mấy cái gương mặt rõ nét mà mình vẫn còn nhớ là toàn các vị tai to mặt lớn kia, khẽ mỉm cười.

Thế là ổn rồi nhỉ?
 
 
- Này cậu, cảm ơn vì đã chắn dao cho cô ấy! Hãy để chúng tôi trị thương cho cậu._ So-won nhìn cô bé với mái tóc vàng rực đang đứng đó quan sát mọi người, tiến đến nói lời cảm ơn.
- A, cảm ơn thì không cần, cậu chỉ cần rút cái con dao này ra khỏi người tôi là được.

Nhờ cậu chút thế nhé!_ Chiaki-đã quen với việc bị thương-thản nhiên nhờ một thằng nhóc 9 tuổi rút dao ra khỏi lưng mình, không hề ý thức được việc này có bao nhiêu là không hợp lý.
Won nhìn con dao đang cắm trên lưng cô gái còn nhỏ hơn cả cậu kia, nó cắm đến non nửa, nếu như rút ra...
Cậu, không có đủ dũng cảm để rút nó ra.

Soo-won phải thừa nhận điều đó.
Chiaki nhìn thấy nét do dự trên mặt vị vua sắp tới kia, cô khẽ thở dài.
- Xin chào, liệu ngài có thể rút con dao này ra khỏi lưng của tôi không?_ Móng vuốt của cô nhóc vươn về tướng quân Phong tộc đang dạy dỗ Hak.
Mundok nhìn đứa nhóc bé xíu đang cười tươi hơn hớn mà yêu cầu ông nhổ dao ra khỏi lưng, bắt đầu có hứng thú.


Một đứa con gái, vết thương vẫn đang nhức nhối mà vẫn có thể mỉm cười như vậy...
Một chiến binh trời sinh! Thích hợp huấn luyện!
Ông già bèn quỳ một chân xuống cho vừa tầm với cô nhóc đang đứng, sau đó trực tiếp rút con dao khỏi tấm lưng mảnh dẻ...
Máu đỏ theo lưỡi dao vung ra, chảy dọc, rớt xuống đất trước mắt bao nhiêu người.
Ba cô cậu bé Yona, Hak và Soo-won thì ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi rồi.

Trong lúc đó, Chiaki chỉ thản nhiên quấn băng qua loa lên vết thương là coi như xong.
- Có vẻ như cậu vẫn ổn, thế thì tốt rồi!_ Chiaki khoác áo vào, nhìn thấy cô nhóc tóc hồng đang chăm chú ngó mình thì mỉm cười.
Nói cũng lạ, cái mái tóc hồng như thế này mà người ta cứ luôn miệng gọi tóc đỏ là sao?
Thẩm mỹ của mọi người thế giới này vặn vẹo hết cả rồi.
- Cậu...!bị thương, chảy máu..._ Yona nhìn băng cuốn lưng vẫn nhiễu máu của cô bạn kia, hơi run một chút.
- Không sao đâu mà, để bảo vệ cậu thì cái này chẳng đáng là gì đâu.

Nhớ là lần sau đi ra ngoài phải nắm chặt tay người lớn đấy, đừng để mình bị lạc nữa nha! Chiaki cong mắt mỉm cười, nụ cười trong veo thuần khiết như một đứa trẻ.

Đúng rồi, cho tôi mượn tay cậu một chút.
Yona nghiêng đầu khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay.
Chiaki lục từ trong túi ra một cái lắc tay đeo vào cổ tay cô nhóc tóc đỏ kia.

Đó là một loại lắc tay bằng bạc, nhưng lại treo một viên thủy tinh màu đỏ rực rỡ giống như màu máu vậy.
- Đây là?_ Yona khó hiểu giơ tay lên ngắm nghía.

Cô nhóc sáng mắt khi nhìn thấy dường như trong viên thủy tinh có gì đó như thể đang chuyển động.
- Tặng cậu món quà này, coi như đây là kỷ niệm cho việc mình từng gặp nhau.

Sau này đừng vì mê các món đồ trang sức đẹp mà lạc người khác nữa nhé!_ Chiaki đeo chiếc lắc lên cổ tay của nữ chính trước khi nở nụ cười và quay lưng bỏ đi.
Cô gái nhỏ quay người, lẫn vào trong đám đông, chỉ một thoáng đã biến mất, khiến người ta không thể biết được rốt cuộc nhóc đó là ai.
"Ký chủ, cô gặp mặt nam nữ chính để làm gì vậy?" Hệ thống Akira cất lời hỏi sau khi đã rời khỏi kinh thành Hiryuu.
"Cũng chẳng có gì, chỉ đơn giản là muốn có một liên hệ với họ thôi.

Dù sao thì chúng ta cũng không thể cọ độ hảo cảm trước khi vào cốt truyện, đúng không?" Chiaki mím mím môi, quan sát xung quanh.
"Ký chủ, chúng ta đã ở đây suốt bốn năm rồi.

Lang bạt mãi như thế này mệt quá!" Hệ thống Akira thở dài, bốn năm trời rồi đó, chết dí ở cái thế giới này.


Mà nhất là không biết được mục tiêu nhiệm vụ hảo cảm như thế nào.
"Mới bốn năm thôi mà, thế giới Ace ở đó chờ đợi suốt 10 năm, thế giới Itachi tôi cũng chờ đợi ngót nghét tầm đó, không, là 17 năm liền.

Thế giới này từ khi bước chân vào cho đến khi bắt đầu cốt truyện, sẽ mất mất mười bốn năm.

Mới bốn năm thôi, còn mười năm nữa.

Chỉ có chúng ta một mình ở đây thôi." Chiaki nhắm mắt lại, nằm sấp trên cành cây than thở.
Đau quá! Vết thương sau lưng đau thật đấy! Đau đến mức muốn khóc!
"Ký chủ, đừng cảm thấy buồn mà! Cô vẫn còn tôi còn gì? Tôi sẽ ở bên cạnh ký chủ!" Akira có thể nhận ra cảm xúc của ký chủ nhà mình đang xao động kịch liệt.

Đây hẳn là hậu quả của việc cô ấy đã dồn nén quá nhiều cảm xúc khi đi qua những thế giới kia.
Ký chủ luôn luôn giấu cảm xúc và tính toán vào trong, những người kiểu này nếu như bùng nổ, nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Phải xem xem chức năng thanh trừ tình cảm có bị hỏng hóc gì không, vụng trộm xóa tình cảm trong lòng cô ấy vậy...
............................
Chiaki tiện tay đem bánh mỳ tự làm cho một người đàn ông.
Người này trông trẻ măng, ăn mặc luộm thuộm và tóc mái phủ kín cả nửa mặt.

Sao cái tạo hình này có chút quen quen nhỉ? Không hiểu tại sao nữa...
- Cô...!không thuộc về thế giới này đúng không?_ Đột ngột người kia cất lời nói với Chiaki như thế, và cô gái nhỏ giật thót.
Phải rồi, trong cốt truyện cũng có một người như thế...
- Thần quan?
- Ra vậy.

Cô có một nhiệm vụ ở đây, vì thế thần linh đặc cách cho phép cô sinh sống._ Thần quan đại nhân sau khi nhận được lời nói của thần bèn mỉm cười với cô gái nhỏ.
- Làm ơn, đừng nói cho bất cứ ai về sự xuất hiện của tôi.

Thần quan đại nhân._ Chiaki rũ mắt và cúi đầu.
- Tất nhiên rồi.

Hi vọng cô sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình._ Thần quan đại nhân mỉm cười khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó đi xa.
"Nhiệm vụ của cô ấy...!quá mức nặng nề so với một cô gái nhỏ."