Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 151: Thanh Long Shin-ah11





"Ký chủ à, cô lại đang diễn vở kịch gì đó?" Hệ thống lôi ra hạt dưa ảo ngồi cắn, xem kịch.

Nó tận mắt nhìn thấy ký chủ nhà mình nở nụ cười thương tâm chạy ra ngoài, còn "vô tình" làm vết thương rách toạc, rơi mất mấy giọt máu nữa.
"Tất nhiên là diễn một vở kịch ngược luyến tình thâm rồi.

Tôi đang đóng vai cô bé đau buồn vì không được tin tưởng đấy thấy không?" Vừa mới đi cách căn nhà đó một đoạn, Chiaki lập tức vươn vai hiện nguyên hình.
"Phải rồi, tiếp theo cậu ta hẳn là sẽ ăn năn hối hận lắm muốn bù đắp cho ký chủ.

Nhưng mãi mà chẳng thấy ký chủ quay lại nữa...!Chờ một chút ký chủ, chúng ta tốn công bày vẽ thế để làm gì chứ? Cái tên đó có phải mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta đâu? Cô rảnh rỗi vậy sao không tiếp tục tăng hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ đi.

Cô lang bạt chỗ này làm cái gì hả?" Hệ thống Akira đang say sưa bỗng nhiên sực tỉnh gì đó vội la lên.
Chết tiệt! Cũng chỉ tại ký chủ suốt ngày thả thính dạo lung tung, nên giờ cậu cũng quên béng mất ai mới là mục tiêu nhiệm vụ rồi! Thế giới nào cũng có ba bốn người bám theo ký chủ làm cậu loạn hết cả lên.
Hơn nữa, con virut kia...
May mà thế giới trước chạy nhanh, hẳn là nó vẫn còn giãy dụa trong phần bị hỏng ấy.
Chậc, cũng chẳng hiểu làm thế nào mà nó lại có thể quậy banh cả hệ thống như vậy nhỉ? Con virut kia khiến cho toàn bộ hệ thống rada, đo độ hảo cảm, cửa hàng ảo đều dừng hết lại.

Hệ thống truyền tống là bị hư hại nặng nhất! Nói thẳng ra thì tý nữa con virut đó đã cắt đứt mối liên hệ giữa cậu và ký chủ luôn rồi.
Mục tiêu của virut rõ ràng là ký chủ Chiaki, cho nên Akira mới lo đông lo tây.

Lo nhất là rada của cậu không hoạt động nữa, cho nên ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ và các NPC, cái quan trọng nhất là không rà soát được con virut.

Không thể biết được nó đã trốn được chưa hay đang ẩn núp ở đâu đó chỉ chực chờ chồm ra tóm lấy ký chủ.

Nghĩ đến đó là lại thấy rồ hết cả người! Ký chủ của nó cái gì cũng tốt, chỉ phải tội mị lực lớn quá thôi.

Đi đến đâu là có hoa đào theo đến đấy, mê người quá cũng không phải chuyện gì tốt lành mà! Dám chắc con virut kia cũng bị ký chủ mê hoặc nên mới tấn công bộ máy hệ thống.

Hừ!
Akira bao che ký chủ hoàn toàn không thèm để ý được sự khác biệt.

Không phải ký chủ của nó mang mị lực người gặp người yêu, mà là ký chủ thích thả thính lung tung thôi.

Còn thả cực kỳ trúng nữa chứ, người ta không "đớp" mới là lạ.
Nhưng mà ký chủ thích, cho nên cậu cũng chỉ có thể giúp thôi!
..................

Mấy ngày rồi, cô bé kia không còn xuất hiện trước mắt Jae-ha nữa.

Mặc dù mỗi lần mở mắt, cậu có thể nhìn thấy rổ lương thực, nhưng bóng dáng nhỏ xíu vàng rực kia không còn ở trước mắt cậu.
Jae-ha không khỏi nghĩ ngợi thật nhiều, thật nhiều.

Có phải muội ấy giận cậu không? Hay là muội ấy đã rời đi rồi? Đúng rồi, muội ấy từng nói không nơi nào muốn chứa chấp muội ấy.

Nếu như mọi người muốn muội ấy rời đi, thì...
Đột ngột cậu chàng nào đó nhận ra mình vẫn chưa hề biết gì về cô nhóc luôn đến chỗ mình.

Luôn là muội ấy đến bên cạnh cậu, sau đó nói với cậu đủ thứ.

Và giờ Jae-ha nhận ra, điều cơ bản nhất của giao tiếp là cái tên, cậu cũng chẳng biết.

Cậu còn không biết tên muội ấy!
Jae-ha ngoài ý muốn mà đột ngột cảm thấy khủng hoảng.

Nếu như cô bé ấy biến mất...
Nếu như muội ấy rời khỏi đây và lại tiếp tục lang thang, đến khi nào cậu mới có thể gặp lại muội ấy? Có thể rất lâu mới gặp được, cũng có thể...
Vĩnh viễn không gặp lại!
Không được, không thể như thế được!
Jae-ha không muốn không gặp lại muội ấy nữa.
...........................
Lục Long vượt ngục, chạy trốn lên bầu trời.
Đây là chuyện thường ở huyện, cho nên Lục Long tiền nhiệm nhanh chóng bắt được.
Nhưng hình như hôm nay có cái gì đó không đúng.

Bởi vì Jae-ha không có ý định chuồn thật.

Cậu phóng mắt quanh làng một lượt, nhanh chóng khóa được mục tiêu.

Bóng dáng vàng rực vẫn còn ở trong làng.
Muội ấy vẫn còn ở đây thì tốt rồi, sẽ có thêm thời gian nói chuyện.

Đương nhiên là khi chưa nói được gì thì cậu đã bị Garou tóm lấy lôi về.

Đây thực sự là lần đầu tiên Jae-ha không quá quậy khi bị lôi về, thậm chí trông nó còn có chút vui vẻ nữa.

Điều này khiến Garou cau mày đầy khó hiểu.
Chiaki biết ở trong nguyên tác Lục Long đương nhiệm và Lục Long tiền nhiệm hiện tại có chút không hòa thuận với nhau, cô...!hơi lo một tý.
Khi nhìn thấy cái người tóc xanh kia ra khỏi nhà đá, cô ôm theo chậu nước rón rén thò cổ ngó vào.
Jae-ha đang cúi gục đầu ngồi dựa vào tường, ngủ rồi.

Thế cũng tốt!
Cô nhóc nào đó hý húi tháo giày, chân trần mà nhón chân bước vào.
Cổ tay của anh ta bị còng sắt ma sát đến rớm máu rồi, Chiaki lập tức nổi điên.

Một đứa trẻ bị đối xử như thế, làm sao mà lại không có ám ảnh chứ? Mặc dù biết là làm vậy để ngăn không cho sức mạnh của Lục Long bị lan truyền nhưng...
Chiaki bặm môi, khẽ khàng nắm lấy cổ tay của người trước mắt.

Đầu tiên phải lau máu đã, sau đó sử dụng thuật trị thương, rồi...
Bộp!
Ừ, không cần phải nghĩ nhiều nữa, âm thanh này chắc chắn là của Jae-ha rồi.

Anh ta...!bắt được cô rồi!
Cô nhóc bé xíu mở to mắt, sau đó như một phản xạ có điều kiện, lập tức giật tay ra định chạy đi.

Nhưng nghĩ là một chuyện, một con bé bốn tuổi có thể thoát khỏi tay một thằng nhóc mười một tuổi không? Đương nhiên là không rồi, trừ khi con nhỏ đó có quái lực.
- Thả muội ra.

Cực chẳng đã, cô bé con nào đó đành cất lời.

Nhưng đổi lại là một cái ôm rất chặt, chặt đến khó thở.

Jae-ha?
- Xin lỗi muội, ngày hôm đó ta đã quá ngạc nhiên nên không kịp phản ứng! Ta chưa từng sợ hãi hay ghê tởm muội mà, năng lực của muội cũng giống như cái chân của ta thôi, đúng không? Cho nên, muội...!đừng trốn tránh ta như vậy nữa!_ Jae-ha ghì chặt cô bé nhỏ con kia vào lòng mình, vùi mặt vào mái tóc vàng rực vương mùi cỏ non kia mà cất lời.
Cậu thực sự không nghĩ rằng có một ngày một cô bé lại quan trọng với cậu như vậy...
Nhưng, khoảnh khắc sợ hãi khi thấy muội ấy không còn ở đây là sự thực.

Cậu, muốn nhóc con đó ở bên cạnh mình cũng là sự thực.

- Jae-ha, huynh làm...!muội đau!_ Chiaki bị siết có hơi mạnh, nhíu nhíu mày.

Cùng lúc đó, chàng trai nào đó cũng ngửi thấy mùi máu đang lan tràn.

Và một bên vai của cô nhóc, máu cấp tốc thấm đỏ cả manh áo.
Jae-ha như nhớ ra gì đó, thô lỗ kéo áo cô nhóc nhỏ.

Chỗ vết thương lần trước cậu băng chưa xong giờ đang rách ra rồi, còn vì bị đè ép mà chảy máu nữa.
- Xin lỗi, để ta băng nó cho muội!_ Luống cuống băng lại vết thương, cậu nhóc nào đó lại nghĩ ngợi vẩn vơ.

Muội ấy vẫn cứ để hở như thế này từ hôm đó sao? Vì cái gì?
Là vì...!cậu sao?
Nghĩ như thế, cậu bé nào đó không tự chủ được mà đỏ mặt.
- Mai muội sẽ lại đến.

Đừng làm vẻ mặt như thế.

Muội sẽ đến thật mà, muội thề đấy!_ Chiaki sau khi đã được băng bó xong bèn đứng lên.

Cô nhìn cái gương mặt như thể sắp phải chia li tử biệt của người kia mà khẽ cười.
...........................
Kể từ hôm ấy, Chiaki khôi phục nhịp sống như cũ, mỗi ngày đều nói chuyện với Jae-ha.

Và cả, cho dù Jae-ha có hỏi thế nào đi chăng nữa, cô gái nhỏ vẫn từ chối tiết lộ tên của mình.

Hình như sự xuất hiện của cô khiến cho khao khát tự do của anh ấy lớn hơn thì phải?
Khụ, không phải lỗi của cô, cô chỉ vô tình thúc đẩy thêm thôi mà.
Có điều, Chiaki lôi ra một thanh kunai và đặt nó vào tay Jae-ha:
- Tặng huynh này, đây là vũ khí của muội từ trước đến giờ đó.

Có nó, nhất định huynh sẽ có được tự do thôi.

Cô cười rạng rỡ, nhưng vẫn nói thêm một câu nữa: Giữ nó bí mật nhé, đừng để người khác nhìn thấy được không?
Bởi vì thanh kunai đó không thuộc về thế giới này, cho nên sẽ không có một cái thứ hai giống hệt như nó đâu.

Ngoại trừ những cái của cô.
Sau khi Chiaki rời đi, Jae-ha chăm chú nhìn vật trên tay mình.

Nó...!giống một con dao găm, hay một thanh kiếm nhỉ? Trông cũng giống với phi tiêu nữa, nhưng tay cầm thì thuôn dài và rất dễ cầm.

Cậu chưa từng nhìn thấy món vũ khí nào như vậy trước đây, cái phần lưỡi...!rất sắc! Đây là vũ khí của muội ấy sao?

...........................
Thấm thoắt, Chiaki dừng lại ở ngôi làng Lục Long suốt cả một năm.

Tất cả chỉ vì...!Jae-ha mãi vẫn chưa vượt ngục được.

Cô cần phải tạo ấn tượng trước khi mọi chuyện chẳng đi đến đâu cả.

Nhưng mà...
Chiaki nhìn Garou tóm chặt lấy chân cậu nhóc Lục Long, khẽ nheo mắt...
Thời gian của ông ấy đã hết rồi!
Tối ngày hôm ấy, Chiaki rón rén quan sát ngôi nhà đá kia.

À, còn phải chuẩn bị sẵn vũ khí nữa!
Cô nhóc nào đó khẽ vươn tay, ánh trăng giống như những sợi tơ bạc chầm chậm quấn lấy...
...................................
- Nếu ngươi chạy trốn, Jae-ha, chúng ta sẽ bắn ngươi!_ Ngay rạng sáng, những mũi tên chĩa thẳng đến hai Lục Long khiến cậu nhóc nào đó nghiến răng.
- Tôi lại không nghĩ vậy!
Phập...!Phụp...!Phập...
Ba mũi tên lấp lánh ánh bạc đột ngột bay tới, cắm thẳng vào mặt đất ngay bên cạnh chân của những thôn dân trong làng.
- Nếu các người dám cử động, mũi tên này sẽ trực tiếp cắm vào da thịt các người chứ không phải là mặt đất dưới chân đâu nhé! Có muốn thử một chút không?_ Âm thanh trong suốt, réo rắt như một dòng suối đang chảy vang lên khiến tất cả mọi người đều chú ý đến nó.
Cô nhóc bé xíu đang vững vàng đứng trên cành cây, giương cây cung lấp lánh ánh bạc và giữ ba cái tên ngay trên cung, nhắm thẳng vào dân làng...
Không phải ai khác mà chính là cô bé được dân làng cưu mang một năm trước, Chiaki!
- Nói tôi phản bội cũng được, nói tôi ăn cháo đá bát cũng chẳng sao.

Nhưng ngày hôm nay, bất cứ ai dám cản Jae-ha rời đi thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.

Đây chính là ví dụ!_ Vừa nói, cô vừa so dây, nhắm bắn...
Mũi tên sượt qua bàn tay đang giương cung của một thôn dân, vạch ra một vết xước rỉ máu.

Kèm theo đó là cơn đau ập tới!
- Jae-ha, huynh còn đợi gì nữa vậy? Mau bay đi, huynh sắp tự do rồi!_ Đe dọa họ xong, Garou cũng đúng lúc lao lên ngăn cản mọi người.

Chiaki chớp lấy cơ hội, vội hét lên với Lục Long mặt bầm tím.
............................
Jae-ha mười hai tuổi nhìn hai người đang kìm giữ thôn dân một lần nữa rồi quả quyết quay đầu, nhún chân nhảy vọt đi, lên bầu trời rộng lớn.
Dân làng xúm xít đòi đuổi theo, trong khi đó Chiaki khẽ khàng mỉm cười và kết ấn.
Bụp! Phân thân ở trên cành cây biến mất, người thật ở khu rừng cách đó không xa nhận được ký ức, lặng lẽ cong môi...
Tứ Long đã gặp đủ, vậy lần này đi gặp "vua" đi!
Khi dân làng chán chê mê mải quay về mới phát hiện ra cô nhóc con đe dọa họ đã biến mất từ lúc nào rồi!