Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung

Chương 2



4.

Gần đến cuối năm, bệnh tình của hoàng hậu vẫn không thuyên giảm.

Vì vậy, việc chuẩn bị tiệc năm mới lại được giao cho Ngu quý phi, nhất thời Ngu quý phi trở nên vô cùng đắc thế.

Trong khoảng thời gian này còn xảy ra một chuyện lớn.

Liễu quý nhân vào ngày mồng tám tháng chạp đã hạ sinh một công chúa.

Công chúa nhỏ vừa mới chào đời, trận tuyết lớn kéo dài nhiều ngày hiếm khi ngừng lại, ngay cả hoa mai trong Ỷ Mai Viên cũng đua nhau nở rộ trong một đêm.

Cách đây không lâu, các quan viên của khâm Thiên Giám còn lo lắng, nếu trận tuyết lớn này vẫn không ngừng thì các thành trì phía bắc nước Tề e rằng sẽ xảy ra tuyết lở.

Sự ra đời của công chúa nhỏ, tựa như điềm lành do trời ban vậy.

Hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức ban cho công chúa nhỏ phong hiệu Thuỵ Chiêu.

Tạ Thừa Ý biết mình có thêm một em gái, ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi: “Giang nương nương, ta đã có năm bông hoa đỏ rồi, bao giờ mới được đi thăm hoàng muội vậy?”

Trước đó, để khuyến khích Tạ Thừa Ý học hành chăm chỉ, tôi đã áp dụng phương pháp thưởng phạt mà mình từng dùng khi làm giáo viên mầm non, đó chính là những bông hoa đỏ.

“Thụy Chiêu công chúa còn chưa đầy tháng, không thể gặp gió, đợi đến khi đầy tháng ta sẽ dẫn con đi thăm.” Tôi trả lời qua loa như vậy.

Thực ra chưa đầy tháng cũng có thể đi thăm, nhưng Liễu quý nhân lại ở trong cung của Mai phi.

Mà Mai phi lại là một phe với Ngu quý phi, tôi thực sự không muốn dính vào những thị phi đó, có thể trì hoãn một ngày là một ngày.

Chỉ là còn chưa đợi công chúa nhỏ đầy tháng, đột nhiên có tin tức Liễu quý nhân chết bất đắc kỳ tử truyền ra.

Theo lẽ thường thì hiện tại Ngu quý phi đang quản lý lục cung, chuyện này không đến lượt hoàng hậu xử lý.

Nhưng cung nữ thân cận của Liễu quý nhân lại ôm Thụy Chiêu công chúa chưa đầy tháng quỳ gối trước cửa cung Khôn Ninh của hoàng hậu vào ban đêm.

“Cầu hoàng hậu nương nương cứu giúp tiểu công chúa! Đòi lại công bằng cho chủ tử nhà ta!”

Lúc này tôi vừa mới hầu hạ hoàng hậu ngủ.

Cung nữ kia tóc tai bù xù, trông giống như nhân lúc người khác không chú ý mà lẻn ra ngoài.

Vừa nhìn thấy hoàng hậu, nàng ta liền “Bịch.” một tiếng quỳ xuống: “Cầu hoàng hậu nương nương cứu tiểu công chúa!”

Công chúa nhỏ trong lòng nàng ta khóc không ngừng, tôi tiến lên nhẹ giọng nói: “Đưa cho ta.”

Thấy tôi bế công chúa nhỏ đi, hoàng hậu mới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ kia đáp: “Nô tỳ Cẩm Tú, là nha hoàn mà Liễu quý nhân mang vào cung từ phủ đệ, chủ tử của nô tỳ thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, sau khi hạ sinh công chúa nhỏ cũng hồi phục rất tốt, ngay cả thái y cũng nói chủ tử có thể chất khác thường, là tướng mạo của người trường thọ, tuyệt đối không có khả năng chết bất đắc kỳ tử.”

“Trước khi chủ tử xảy ra chuyện, Mai phi nương nương đã sai người đưa thuốc bổ đến, nói là có thể giúp chủ tử hồi phục. Nhưng chủ tử ăn xong không bao lâu thì đau bụng dữ dội, nô tỳ đi mời thái y, nhưng phát hiện tất cả mọi người trong thái y viện đều bị triệu đến cung của Ngu quý phi, không có thái y kịp thời chẩn trị, cuối cùng chủ tử cứ thế bị đau đến chết.”

“A tỷ của nô tỳ đến cung của Ngu quý phi, muốn cầu xin nàng kiểm tra thuốc bổ mà Mai phi nương nương đưa đến, nhưng Mai phi nương nương lại lấy lý do a tỷ của nô tỳ vu cáo nàng, sai người đánh chết a tỷ của nô tỳ.”

Cẩm Tú sắc mặt bi thương: “Chủ tử và a tỷ của nô tỳ đều lần lượt bỏ mạng, e rằng người tiếp theo sẽ đến lượt tiểu công chúa, hoàng hậu nương nương nhân từ, xin người hãy cứu tiểu công chúa!”

“Bản cung đã biết.” Hoàng hậu phân phó với ma ma bên cạnh: “Truyền Ngu quý phi và Mai phi đến.”

Dừng lại một chút, nàng lại nói: “Cũng mời hoàng thượng đến.”

5.

Nói xong, hoàng hậu liền ho khan một tiếng.

Thân thể của nàng đã là nỏ mạnh hết đà.

Đợi đến khi Ngu quý phi và Mai phi thong thả đến, tôi đã dỗ công chúa nhỏ ngủ.

Sau khi giao cho nhũ mẫu, tôi đứng bên cạnh hoàng hậu.

Ngu quý phi còn đang cung kính hành lễ, Mai phi đã bắt đầu nói bóng gió: “Hoàng hậu nương nương nửa đêm nửa hôm gọi hai tỷ muội chúng ta đến đây, không biết có gì chỉ bảo? Thiếp thân hôm qua mới hầu hạ bệ hạ, thân thể mệt mỏi lắm.”

Mai phi kiêu căng, tính tình lại vô cùng ngạo mạn.

Nàng ta không mở miệng thì còn đỡ, vừa mở miệng, ngay cả tôi cũng cảm thấy nàng ta là một kẻ không có đầu óc.

May mà hoàng hậu không để ý đến nàng ta.

Không lâu sau, hoàng đế cũng đến.

Hoàng đế hẳn là vừa từ trên giường của một phi tần nào đó dậy, sắc mặt rất khó coi.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, hoàng hậu liền nói với Cẩm Tú: “Những chuyện ngươi đã nói với ta trước đó, ngươi hãy kể lại một lần nữa.”

Cẩm Tú liền kể lại tường tận những việc mà Mai phi đã làm.

Chỉ là còn chưa đợi nàng kể xong, cung nữ của Mai phi đột nhiên tiến lên tát nàng ta một cái: “Con tiện tỳ to gan, dám vu khống nương nương của chúng ta! Nương nương của chúng ta tốt bụng ban thuốc bổ cho chủ tử của ngươi, chính mình phúc mỏng không hưởng được, lại còn đổ oan lên đầu chủ tử của chúng ta!”

Ý của cung nữ chính là ý của Mai phi.

Cẩm Tú ôm mặt khóc: “Nô tỳ từng câu từng chữ đều là sự thật, nếu nương nương thực sự trong sạch, sao không gọi thái y đến kiểm tra thuốc bổ.”

Cung nữ kia làm bộ còn muốn đánh tiếp, hoàng hậu lên tiếng: “Bản cung không biết, từ bao giờ cung nữ của Mai phi lại trở thành chủ tử rồi.”

Giọng nói tuy nhẹ, nhưng không giận mà uy.

Mai phi lúc này mới nhận ra không ổn, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, nàng cũng chỉ là vì muốn bảo vệ ta nên nhất thời nóng nảy.”

“Mang xuống, đánh chết.” Hoàng hậu nhàn nhạt nói.

Sau khi nàng nói xong, nhất thời tất cả mọi người trong điện đều kinh ngạc.

Mãi đến khi cung nữ kia khóc lóc thảm thiết bị người ta lôi ra ngoài, Mai phi mới hoàn hồn, quay đầu lau nước mắt nhìn hoàng đế: “Hoàng thượng…”

Ai ngờ, sắc mặt hoàng đế càng lạnh hơn: “Đối với hoàng hậu bất kính, nếu ngươi cầu tình, vậy thì cùng nàng ta bị đánh chết đi.”

Tôi sửng sốt một chút, không nhịn được lén lút đánh giá hoàng đế.

Tôi và hoàng đế gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên không quen thuộc với hắn.

Hoàng hậu bị bệnh, hoàng đế chưa từng đến cung Khôn Ninh, tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã sớm không còn tình cảm thiếu thời với hoàng hậu, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ này, tôi có chút không hiểu…

Lúc này, Ngu quý phi đột nhiên lên tiếng nhận tội:

“Chuyện này là lỗi của thần thiếp, còn xin hoàng hậu nương nương và bệ hạ giáng tội, chiều nay Thừa Trạch đột nhiên sốt cao, mấy vị thái y đều không chẩn đoán ra nguyên nhân, thần thiếp nhất thời nóng nảy, mới luống cuống tay chân, triệu tập tất cả thái y trong thái y viện đến cung An Lạc, không ngờ lại làm chậm trễ Liễu quý nhân…”

Thừa Trạch là tên của đại hoàng tử.

6.

Nghe vậy, sắc mặt hoàng đế cũng dịu đi: “Thừa Trạch hiện tại tình hình thế nào rồi?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi, vừa rồi lúc thần thiếp đi hắn còn nhắc đến, nếu gặp được bệ hạ, để cho thần thiếp chuyển lời, thằng bé có mấy bài sách luận không hiểu, muốn nhờ bệ hạ chỉ bảo.”

Thấy sự chú ý của hoàng đế sắp bị Ngu quý phi dẫn đi, tôi nhẹ ho một tiếng, kịp thời lên tiếng: “Vậy thì Mai phi nương nương và cung nữ Cẩm Tú nói không giống nhau, sao không để thái y kiểm tra thi thể của Liễu quý nhân và thuốc bổ?”

Hoàng đế lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của tôi.

“Vậy thì kiểm tra đi.” Hoàng đế nói.

Không lâu sau, thái y viện bên kia đã đến hai thái y.

Một người khám nghiệm tử thi, một người kiểm tra thuốc bổ.

Nhưng kết quả lại không giống như tôi nghĩ.

Thuốc bổ không có độc.

Liễu quý nhân cũng không phải chết vì trúng độc.

Biết được kết quả, Cẩm Tú lẩm bẩm: “Không thể nào… rõ ràng là chủ tử ăn xong thuốc bổ mới bắt đầu đau bụng…”

Một thái y bên cạnh giải thích: “Liễu quý nhân sau khi sinh thể hư, lại đúng vào lúc giữa đông, hẳn là quý nhân ở cữ bị nhiễm phong hàn, mới đột phát bệnh,chết bất đắc kỳ tử.”

“Không đúng!” Cẩm Tú đột nhiên vùng dậy, túm lấy thái y: “Trước đó cũng là ngươi chẩn mạch bình an cho chủ tử nhà ta, rõ ràng là ngươi nói chủ tử nhà ta thể chất tốt, là tướng sống lâu…”

Thấy Cẩm Tú mất kiểm soát, thái giám lập tức tiến lên khống chế nàng ta.

Lúc này Mai phi có thêm lòng tin, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, bây giờ người tin thần thiếp rồi chứ, thần thiếp thực sự bị oan mà!”

Một màn kịch cuối cùng kết thúc bằng việc Cẩm Tú bị ban chết, Mai phi bị cấm túc mười ngày.

Đợi đến khi tất cả bọn họ đều rời đi, hoàng hậu hỏi tôi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Tôi nhớ lại trước đó khi Cẩm Tú chất vấn thái y, trên mặt ông ta thoáng hiện vẻ chột dạ.

“Thần thiếp nghĩ thế nào không quan trọng.” Tôi nói: “Phải xem hoàng thượng nghĩ thế nào.”

Hoàng hậu lại ho, ho đến mức nước mắt rơi xuống, nàng khẽ nói với tôi: “Hậu cung này sẽ ăn thịt người, ngươi có thể nghĩ như vậy thì ta yên tâm rồi, sau này nếu ta không còn, ngươi chỉ cần cẩn thận lời nói việc làm, cuộc sống sẽ không quá khó khăn.”

Chuyện của Liễu quý nhân kết thúc, việc xử lý công chúa Thụy Chiêu lại trở thành vấn đề mới.

Không giống như Tạ Thừa Ý trước kia không ai muốn nhận.

Bên phía công chúa Thụy Chiêu, trong cung phàm là phi tần có tiếng nói, không ai là không muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng nàng.

Dù sao trong cả cung, chỉ có công chúa Thụy Chiêu sinh ra mang theo điềm lành là được sủng ái nhất.

Hoàng hậu hỏi tôi tại sao không giống những phi tần khác tranh giành.

Lúc đó tôi đang bị Tạ Thừa Ý và Tạ Thừa Càn quấn lấy ném tuyết.

Tôi đội một đầu tuyết, vẻ mặt bất lực: “Nương nương, hai đứa đã đủ phiền rồi.”

Nàng hiếm khi cười: “E là không như ý ngươi đâu.”

Lời của hoàng hậu ứng nghiệm.

Chưa đầy hai ngày, công chúa Thụy Chiêu vừa tròn một tháng đã bị người bế đến cung của tôi.