Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung

Chương 1



1.

Khi ngũ hoàng tử được đưa đến cung tôi, tôi vẫn đang loay hoay với món chè đậu xanh ướp lạnh.

Bởi vì địa vị thấp, lượng băng cung tôi được chia ít đến đáng thương, không hạ nhiệt được, chỉ có thể dùng để nấu chè đậu xanh giải nhiệt.

Ngay cả thái giám tuyên chỉ là Lưu công công cũng nóng đến mức không muốn nán lại, vừa đọc xong liền vội vã muốn đi.

“Chúc mừng Giang tần nương nương, lão nô còn có việc, xin phép cáo lui.”

Tôi hơi khom người, tháo chiếc vòng tay trên tay xuống: “Làm phiền Lưu công công rồi.”

Lưu công công thấy chiếc vòng ngọc thì mắt sáng lên, lặng lẽ nhận lấy rồi mới khẽ nói: “Nương nương đã được tấn phong lên tần vị, lại thêm việc nuôi dưỡng hoàng tử, Nội vụ phủ tất nhiên sẽ không thiếu phần của nương nương, lát nữa lão nô sẽ cho người mang ít băng qua.”

“Đa tạ Lưu công công.”

Đợi tiễn Lưu công công đi, nha hoàn thân cận A Dung mới bất bình lên tiếng: “Rõ ràng là bắt nạt chủ tử chúng ta không quyền không thế, không có người chống lưng! Chủ tử còn chưa có hài tử của mình, lại phải nuôi con cho người khác, lại còn là đứa trẻ mà ai cũng ghét…”

“A Dung!” Tôi quát lớn: “Không biết quy củ, lui xuống đi!”

Cách đó không xa, ngũ hoàng tử đứng sau lưng nhũ mẫu co rúm lại một chút, đôi mắt như nai con cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi.

Tôi múc một bát chè đậu xanh, ngồi xuống gọi nó lại: “Ta nấu chè đậu xanh một canh giờ rồi, ngọt lắm, con có muốn uống không?”

Nó do dự, dưới sự thúc giục của nhũ mẫu, mới chậm rãi đi tới.

Nhưng nó không nhận chè đậu xanh, mà nghiêm chỉnh hành lễ với tôi: “Thừa Ý bái kiến Giang tần nương nương.”

Tôi ngẩn người, khẽ thở dài.

Tôi xuyên không đến nước Tề một năm trước.

Nguyên thân và tôi cùng tên, đều là Giang Tri Ý, con gái của một viên quan cửu phẩm.

Khi phát hiện mình không chỉ xuyên thành đáp ứng có địa vị thấp nhất trong hoàng cung, mà còn không có bàn tay vàng, tôi bắt đầu ăn không ngồi rồi trong cung.

Lúc đó, chủ cung của cung Lâm Nguyệt tôi ở là Nguyệt tần đang được sủng ái.

Bỏi vì dung mạo của tôi bình thường, không tạo ra uy hiếp gì cho Nguyệt tần, cho nên ở chung cũng được xem như hòa thuận.

Cho đến nửa tháng trước, phụ thân của Nguyệt tần bị phát hiện tham ô, cả nhà bị chém đầu, đồng thời nàng cũng bị ban cho một dải lụa trắng.

Trong hậu cung rộng lớn này, một phi tần chết đi cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng ngũ hoàng tử Tạ Thừa Ý của nàng nhất thời trở thành củ khoai lang bỏng tay, chẳng ai muốn nhận nuôi.

Đẩy qua đẩy lại, không biết ai đã tâu với hoàng đế rằng tôi cùng Nguyệt tần ở chung, hoàng đế lập tức hạ chỉ phong tôi làm Giang tần, nuôi dưỡng Tạ Thừa Ý mới ba tuổi.

2.

Nhìn đứa trẻ ba tuổi trước mặt đã biết xem sắc mặt người khác, tôi không khỏi thấy thương.

Trước khi xuyên không đến nước Tề, tôi đã làm giáo viên mầm non năm năm.

Nuôi trẻ con gì đó, đây là việc tôi giỏi nhất.

Tôi hít sâu một hơi, ngồi xuống, nhìn đứa bé trước mặt, trên mặt đầy vẻ sùng bái, tôi nói: “Nghe nói mấy hôm trước Thừa Ý đã làm diều giấy, con giỏi quá, ta còn chẳng biết làm, con có thể dạy ta không?”

Cách nhanh nhất để gần gũi với trẻ con là khen ngợi chúng và để chúng trở thành giáo viên.

Quả nhiên, Tạ Thừa Ý vốn còn căng thẳng thấy rõ đã thả lỏng ra, sau đó có chút lắp bắp hỏi: “Thật… thật vậy sao?”

“Tất nhiên rồi, ta chưa từng thấy đứa trẻ nào nhỏ như vậy đã biết làm diều, con có muốn dạy ta làm không?”

“Ta đồng ý!”

Cứ như vậy, tôi chỉ mất nửa ngày đã kéo gần được khoảng cách với Tạ Thừa Ý.

Đến tối, nó đã biết ngọt ngào gọi tôi là “Giang nương nương.” rồi.

Chăm sóc một đứa trẻ ba tuổi đối với tôi mà nói không hề phiền phức, thậm chí còn có chút thuận tay.

Vì chuyện của Nguyệt tần, hoàng đế dường như cũng có chút khúc mắc với ngũ hoàng tử này, ném cho tôi nuôi rồi liền không còn quan tâm nữa.

Các phi tần trong cung cũng tránh tôi như tránh rắn rết.

Không cần thị tẩm, không cần tranh đấu trong cung, không cần chịu đau mà có con, tôi đương nhiên vui vẻ.

Nhưng những ngày tháng nhàn nhã như vậy không duy trì được bao lâu.

Trong bữa tiệc Trung thu, hoàng hậu uống nhiều rượu, lúc một mình ra Bách cúc viên hóng gió thì đột nhiên phát bệnh tim ngất xỉu, bị Tạ Thừa Ý muốn hái hoa cho tôi phát hiện.

Hắn kịp thời tìm được thái giám và cung nữ, cứu sống hoàng hậu.

Sau chuyện này, hoàng hậu ban thưởng rất nhiều thứ đến cung của tôi.

Hoàng đế ở tiền triều cũng khen ngợi Tạ Thừa Ý.

Trong lúc nhất thời, các phi tần lớn nhỏ trong cung suýt nữa đã đạp vỡ ngưỡng cửa Lâm Nguyệt cung của tôi.

Điểm tốt duy nhất là, hoàng hậu thấy Tạ Thừa Ý thông minh lanh lợi, đặc biệt cho phép hắn theo thái tử điện hạ học chữ.

Chỉ là đọc sách biết chữ này, đọc mãi đọc mãi, Thái tử liền đọc đến cung của tôi.

Khi Thái tử Lý Thừa Càn một lần nữa vào lúc nửa đêm vì sợ bóng tối, ôm chăn nhỏ gõ cửa cung Lâm Nguyệt, tôi hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Điện hạ còn chưa đến tuổi xuất cung lập phủ, sao không ở cùng Hoàng hậu nương nương?”

Nghe tôi nói, Lý Thừa Càn thoáng hiện vẻ thất vọng trên mặt, hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: “Mẫu hậu… không thích ta.”

3.

Tuy tôi không tham gia tranh đấu trong cung, nhưng những phi tần trong cung này, tôi vẫn nắm rõ lai lịch.

Hoàng hậu là con gái tướng môn, cũng là nguyên phối của Hoàng đế, nghe nói khi Hoàng đế còn là Thái tử, hai người rất ân ái.

Cho đến khi Hoàng đế đăng cơ, vì kiêng dè uy vọng của cha huynh nàng, Hoàng đế hạ lệnh cho cha huynh nàng xuất chinh, kết quả cha huynh nàng đều tử trận sa trường, từ đó gia tộc suy tàn, nàng cũng mắc bệnh tim.

Tôi đoán rằng Hoàng hậu hẳn đã bị người đầu ấp tay gối tính kế làm tổn thương sâu sắc, vì thế cũng không ưa đứa trẻ mang dòng máu của hoàng đế này.

Đây là suy đoán của tôi.

Ban đầu không muốn dính vào những thị phi này, nhưng khi thấy vẻ mặt cẩn thận của Tạ Thừa Càn, tôi lại mềm lòng.

Cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi.

Cuối cùng, Tạ Thừa Càn vui vẻ chui vào chăn của tôi và Tạ Thừa Ý.

Tạ Thừa Ý ngủ mơ màng còn hỏi một cách mềm mại: “Tề Thiên Đại Thánh đến rồi sao?”

Những ngày này, tôi đang kể truyện Tây Du Ký cho Tạ Thừa Ý nghe trước khi ngủ.

Nó thích Tề Thiên Đại Thánh nhất.

“Là Thái tử ca ca của con.”

Tôi vốn tưởng rằng Hoàng hậu không biết chuyện Tạ Thừa Càn nửa đêm lén chạy đến cung của tôi.

Cho đến một ngày tôi cùng hoàng hậu đi dạo, hoàng hậu vốn ít nói bỗng nhiên nói với tôi: “Ta sống không được bao lâu nữa, thái tử rất thích ngươi, sau này còn nhờ ngươi chăm sóc.”

Tôi có chút sợ hãi, không biết tại sao hoàng hậu lại đột nhiên nói như vậy, cân nhắc hồi lâu mới đáp: “Nương nương thân phận tôn quý, ắt sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Nàng cười khổ một tiếng, tự giễu nói nhỏ: “Ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời, phụ hoàng, huynh trưởng hẳn là hận ta thấu xương.”

Tôi vẫn chưa hiểu rõ lời hoàng hậu.

Khi trận tuyết đầu tiên của đầu đông rơi xuống, hoàng hậu liền lâm bệnh không dậy nổi.

Quyền quản lý lục cung rơi vào tay Ngu quý phi được sủng ái nhất.

Tính tình của Ngu quý phi hoàn toàn trái ngược với hoàng hậu, rất biết cách thu phục lòng người.

Sau khi nắm quyền, nàng không những miễn cho các cung thỉnh an hằng ngày, đối xử với các phi tần khác cũng rất hào phóng, hôm nay thưởng một tấm lụa, ngày mai thưởng một bộ trang sức, tỏ vẻ như mình là một tân hậu.

Từ đó, các phi tần đến cung hoàng hậu càng ít đi.

Chỉ có tôi ngày ngày dẫn theo Tạ Thừa Ý đến cung hoàng hậu hầu hạ.

“Ngươi không cần phải như vậy.” Hoàng hậu nói: “Lấy lòng Ngu quý phi còn có ích hơn là nịnh bợ một kẻ sắp chết như ta.”

“Nương nương lại nói lời hồ đồ.” Tôi đưa bát thuốc ấm cho Tạ Thừa Càn, đẩy nó về phía trước: “Đi hầu hạ mẫu hậu con uống thuốc đi.”

Từ khi hoàng hậu lâm bệnh, tôi liền tìm mọi cách để nàng và Tạ Thừa Càn ở bên nhau nhiều hơn.

Tôi có thể cảm nhận được, hoàng hậu không phải là không thích đứa trẻ này.

Nếu như lời hoàng hậu nói là thật, thời gian của nàng không còn nhiều, tôi không muốn nàng và Tạ Thừa Càn có quá nhiều tiếc nuối.

Tạ Thừa Ý nằm bên giường nhìn chằm chằm Tạ Thừa Càn đút thuốc cho hoàng hậu, khi hoàng hậu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nó lập tức nhanh tay nhanh mắt đẩy Tạ Thừa Càn ra, đưa viên kẹo trong tay cho hoàng hậu, giọng nói ngọng nghịu: “Mẫu hậu ăn kẹo, ăn vào sẽ không đắng nữa!”

Khóe mắt hoàng hậu thoáng hiện lên một tia cười, đợi đến khi nhũ mẫu đưa hai đứa nhỏ đi học, nàng mới nhẹ giọng nói với tôi: “Cảm ơn ngươi.”

Tôi nhét lò sưởi mà cung nữ vừa mới đổ đầy vào lòng nàng: “Nếu nương nương thật lòng muốn cảm ơn thiếp, vậy thì hãy mau chóng khỏe lại.”