Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 60: Trừng Phạt.



Trong lúc Trần Phán dọn dẹp lũ lâu la và Minh Dư thì ở trong khách sạn Minh Hoành Lĩnh cùng với em đào quen thuộc của mình đang vuốt ve tay chân to nhỏ trò chuyện vui vẻ.

“Đúng là xui tận mạng mà, cứ nghĩ hốt được một em xinh đẹp không ngờ lại đụng ngay vào con cọp cái." Minh Hoàng Lĩnh một tay vòng qua vai một tay vuốt nhẹ cặp đùi của cô gái bên cạnh tức giận nói.

“Anh Lĩnh nói vậy là muốn nói em không đẹp sao?” Cô gái ngón tay điểm nhẹ lên ngực Hoàng Lĩnh nũng nịu nhỏ giọng thì thầm bên tai.

“Nào có, em là đẹp nhất.” Minh Hoàng Lĩnh cười đểu một cái rồi đè cô gái xuống, bắt đầu một màn hôn hít nồng cháy.

Qua phần dọa đầu, Minh Hoàng Lĩnh bắt đầu cởi áo đồng thời hỗ trợ đối tác của gã mở ra quần áo.

Hai người sau đó trần truồng như nhộng quấn quýt lấy nhau, từng nhịp liên hồi lên xuống nhẹ nhàng, sau gần 20 phút Minh Hoàng Lĩnh hoan ái đã đạt đến gần cực điểm, gã không thể kiềm chế được nữa mà gằn giọng: “ Anh ra_”

Nói được hai chữ Minh Hoàng Lĩnh nhìn về đối tác đang nằm ở phía dưới mà giật mình sợ hãi, người con gái yêu mị gã đang đè lên không biết tại sao lại chẳng thấy cái đầu ở đâu, cái cổ bóng loáng ở đó có lấy một vết cắt rất ngọt, máu đỏ nóng hổi từ vết cắt tuôn ra như mưa.

Nhìn thấy cảnh này, Minh Hoàng Lĩnh sợ hãi nhảy xuống giường, hắn hốt hoảng gọi lớn: “ Người đâu, người đâu_”.

Hai người bảo vệ đi theo gã đứng ở ngay cửa bên ngoài khi nghe cậu chủ gọi thì lập tức xông vào, mới chạy vào trong thì hai người liền nóng mặt nhưng vì nhiệm vụ nên hai người họ vẫn phải ân cần tiến lại hỏi han: “Cậu chủ có chuyện gì vậy?”

“Có người chết, có người mất đầu.”

Minh Hoàng Lĩnh chỉ tay về phía giường mà hớt hải nói chỉ là trên đó nào có cái cảnh người chết mất đầu như gã nói, trên đó chỉ có một cô gái đang thẹn thùng kéo tấm chăn che lấy cơ thể không có một mảnh vải thân.

Nhìn thấy trên giường là em đào vẫn còn nguyện vẹn không chút tổn thương, Minh Hoàng Lĩnh nghi hoặc vô cùng, gã đứng lên dụi mắt nhìn lại thì vẫn thấy người còn nguyên vẹn ở đó.

‘Là ảo giác sao!’

“Cậu chủ có vấn đề gì không?”

“Hai ngươi ra ngoài.” Minh Hoàng Lĩnh lấy lại được bình tĩnh việc trước tiên gã làm là đuổi hai người bảo vệ ra khỏi phòng.

Đợi đến khi hai người kia ra ngoài hắn lại lần nữa nhìn về cô gái thấy cô ấy vẫn bình thường, vẫn là một cô gái xinh đẹp thì thở ra một hơi an tâm sau đó gã bắt đầu mặc vào lại quần áo.

“Không tiếp sao anh Lĩnh?” Cô gái có phần u oán xen lẫn khó chịu hỏi.

“Mất hứng rồi, em tự giải quyết đi mấy bữa nữa anh gọi lại.”

Minh Hoàng Lĩnh bị dọa làm cho bao hứng thú đều mất sạch, dù bây giờ hắn cũng rất bức bối trong người nhưng hắn muốn rời đi chỗ này nhanh nhanh một chút.

Mặc lên quần áo, Minh Hoàng Lĩnh rời khỏi khách sạn quay về nhà.

Xe đi vào trong một căn biệt thự sang trọng, Minh Hoàng Lĩnh xuống xe đi vào bên trong.

“Cậu chủ đã về, cậu có muốn ăn chút gì hay không?” Ngươi giúp việc tiến tới tâm lý hỏi Minh Hoàng Lĩnh.

“Ăn gì giờ này nữa, mà lão cha tôi đâu rồi?”

“Ông chủ đã ngủ."

Minh Hoàng Lĩnh gật đầu coi như hiểu, hắn cũng cảm thấy khá mệt nên trở về phòng thay lấy bộ đồ ngủ, vệ sinh cá nhân xong xuôi hắn tắt điện nằm xuống bắt đầu nhắm mắt, muốn đánh lấy một giấc thật ngon.

Càng là nhắm mắt Minh Hoàng Lĩnh càng cảm thấy trong người bức rức khó chịu, nghĩ đến những cảnh ân ái khi nãy hắn không tài nào ngủ được, cuối cùng chỉ có nước thức dậy lấy điện thoại ra bắt đầu vừa xem phim vừa tìm lại hưng phấn đã mất.

Hưng phấn lên dần, đến khi gần đạt được cao trào thì cái điện thoại lại xảy ra vấn đề, màn hình chẳng biết vì sao lại đứng yên rồi bắt đầu giật giật mấy đường kẻ sọc sau đó một màu đen thui.

“Thật là xúi quẩy!”.

Minh Hoàng Lĩnh ném cái điện thoại qua một bên, đi qua lấy cái laptop ra mở máy lên.

Laptop xoay vòng mấy cái liền tiến vào màn hình chính nhưng hình nền trên màn hình khi này không phải là hình nền hắn đã cài đặt, hình nền gã đặt là ảnh mấy cô gái thỏa thân mà gã đã chinh phục được nay lại biến thành hình đen trắng của một ngôi nhà gỗ trong khu rừng rậm.

Khi Minh Hoàng Lĩnh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì các icon ứng dụng trên màn hình biến mất, sau đó màn hình lại giật giật lên sọc kẻ, sau một lúc hình ảnh trở lại bình thường chỉ là trong khu rừng kia xuất hiện thêm một cô gái tóc xõa bù xù.

Màn hình lại giật lên sọc kẻ, theo đó cô gái trong rừng càng phóng đại to ra hơn trên màn hình, đến khi cô gái chiếm trọn cả khung ảnh thì cả người cô ấy bắt đầu nhúc nhích như muốn thò tay ra ngoài.

Minh Hoành Lĩnh sợ hãi, hắn không lấy nghĩ ngợi đóng sầm màn hình lại rồi ném cái laptop vào tường.

Máy tính vỡ nát Minh Hoàng Lĩnh vẫn không thấy yên tâm, hắn nhanh chân chạy đến cửa phòng muốn tẩu thoát khỏi đây, tiếc thay cánh cửa khi này lại phản chủ không chịu mở ra.

Khi Minh Hoàng Lĩnh ra sức vặn mở núm cửa thì một tiếng rè rè trong phòng vang lên, theo đó đèn điện trong phòng liên hồi chợp tắt, màn hình điện thoại vốn đã đen một màu nay lại đột nhiên sáng lên rồi một cánh tay trắng bệch từ bên trong màn hình thò ra ngoài, sau đó cô gái váy trắng tóc xõa bù xù mà Minh Hoàng Lĩnh thấy ở trong laptop chậm chạp bò ra, đầu bẻ răng rắc tiếng xương gãy cô gái hì hà lấy những âm thanh đầy u lãnh mà bò tới.

Trong căn biệt thự xa hoa, ở tại phòng ngủ của cậu chủ trong đêm tối vang lên những tiếng kêu gào đầy thảm thiết cùng tiếng u ơ dị thường không rõ là tiếng gì.

Bảo vệ trong căn biệt thự bị kinh động muốn xông vào kiểm tra tình hình nhưng cánh cửa làm cách nào cũng không thể mở được, không có cách khác người trong căn biệt thự đành đi vào phòng ngủ của ông chủ muốn đánh thức ông ấy dậy để giải quyết chuyện này, bọn họ hiện tại là vô pháp biết phải làm gì rồi.

Tiến vào phòng ngủ họ muốn nhẹ nhàng muốn đánh thức ông chủ dậy, chỉ là ông ấy hình như không nghe thấy nên vẫn ngủ tiếp.

Nhẹ nhàng không được họ bắt đầu cảm thấy không đúng nên tiến tới lay người ông chủ nhưng ông ấy vẫn không chịu tỉnh, chỉ có lồng ngực còn đang phập phồng là minh chứng ông ta còn sống nếu không mọi người đã nghĩ ông chủ đã qua đời.

Khi này mọi người trong biệt thự mới biết trong biệt thự có biến to rồi, ông chủ gọi không dậy, phòng cậu chủ thì không mở được.

Trong lúc không biết nên làm gì tiếp theo thì một người làm việc lâu năm trong đây đã gọi điện báo sự tình cho cảnh sát trợ giúp đồng thời không quên gọi thêm xe cứu thương và bác sĩ tới.

Xe cứu thương tới trước khám cho Minh Dư, kết quả không tra ra nguyên nhân nên quyết định mang người đi đến bệnh viện nơi có trang thiết bị tiên tiến để theo dõi diễn biến bệnh tình.

Về phía Minh Hoàng Lĩnh, cảnh sát tới nơi ban đầu ra sức muốn phá cửa nhưng không thành, dùng đến búa rìu cũng vô dùng, khi mọi người đang không biết làm sao thì ầm thanh kêu gào của Minh Hoành Lĩnh tắt hẳn, sự yên lặng bên trong căn phòng làm cho mọi người ở bên ngoài càng thêm sốt ruột, có người nóng lòng thử lại vặn mở cửa thế mà lại vặn ra được.

Cánh cửa bất trị không thể mở ra nay lại chỉ với một cái vặn cửa lại được mở ra, theo đó quan cảnh bên trong cũng lộ rõ trước mặt mọi người, nhìn vào bên trong ai nấy đều hoảng hốt trước thảm cảnh vô cùng bi kịch của Minh Hoàng Lĩnh.

Sau đó Minh Hoàng Lĩnh với mấy miếng vải ít ỏi che lấy thân thể được đưa ra lên xe cứu thương cùng với cha mình thẳng tiến đến bệnh viện để được cứu chữa.