Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 59: Căn nhà vòng lặp.



Đám người đứng ở chân cầu thang tay chân không thể chuyển động, miệng cũng không thể thốt ra được từ nào nhưng đôi mắt của họ có thể chuyển động bình thường, đối với những chuyển biến bên ngoài họ hoàn toàn nhận thức rõ ràng, đối với mấy bóng người trắng đang điên cuồng lao tới kia họ càng nhận thức rõ ràng hơn.

Hiện tại ai nấy cũng đều mặt mày xanh mét, tâm thần bắn loạn muốn trốn, tiếc thay có cố đến mấy cũng không được, khi những bóng người trắng gần chạm vào được đám người họ thì Trần Phán bên này thu tay theo đó đám người này được thả tự do, trói buộc trên người họ đều được mở ra.

Cả đám người được tự do thì ngồi bệt xuống đất hoảng loạn ngó nghiêng xung quanh nhưng tất cả mọi thứ ở đây bây giờ đều rất bình thường, khu chung cư vẫn như thế cũ nát, bên đường cây cối vẫn còn xanh tốt, đèn đường nơi xa một màu vàng chiếu rọi khá là dễ chịu, mọi thứ biến đổi vừa rồi diễn ra như là ảo giác của một đám người họ, chỉ là trên đời này làm gì có chuyện một đám người đều sinh ra cùng một ảo giác giống nhau cơ chứ.

“Nhắc lại lần cuối, không có phận sự miễn vào!” Dùng lấy giọng điệu âm u như từ cõi u minh, Trần Phán lần nữa lên tiếng cảnh cáo.

“Có ma!”

Trong đám người có một kẻ nhát gan hét lên sau đó hớt hải bỏ chạy làm cho cả đám giang hồ hùa theo chẳng ai dám ở lại mà gác chân lên cổ dùng hết tốc lực bình sinh bỏ trốn khỏi nơi đây, duy chỉ có người trông có vẻ như người cầm đầu kia lại không chạy, người này từ dưới đất đứng lên nắm chặt lấy cây mã tấu trên tay muốn tiếp tục tấn công.

Mã tấu nâng lên tiếc thay còn chưa chậm vào được Trần Phán thì gã lại lần nữa bị mất khống chế với cơ thể, chỉ khác so với lần trước, lần này chỉ có hai chân là bất động còn hai tay thì có thể cử động bình thường được.

Hai tay động đậy, có điều nó không theo lấy sự khống chế của gã mà cử động theo ý của riêng mình, tay cầm mã tấu co lại thanh mã tấu cứ thế kề lên cổ của gã, nó cứ thế dần dần sát lại , gã cố vùng vẫy gào thét: “Đừng, đừng, đừng_” nhưng không được gì, thanh mã tấu vẫn cứ tới gần trong sự bất lực của gã.

Trong hành lang, ở nơi hai điểm màu tối sáng giao thao có một đường vệt sáng trắng ẩn hiện sau đó một đường máu đỏ thẩm tuôn trào nhuộm đỏ cả mảnh đất dưới dãy chân cầu thang.

Từ trong bóng tối Trần Phán đi ra, đôi mắt xanh lam rực lửa biến mất để lại một đôi mắt thâm thẩm đen tuyền như thâm uyên vực sâu.

“Xem ra là không nói chuyện được rồi, vậy thì không nên trách ta sử dụng tới bạo lực.” Trần Phán thì thào rồi hòa mình vào trong màn đêm tăm tối rời khỏi đây.

Sau một lúc tiếng còi xe của cảnh sát và xe cứu thương vang lên inh ỏi khắp cả khu chung cư cũ.

Trong căn biệt ở tại phòng ngủ, Minh Dự đang say giấc trên chiếc giường êm ái của mình thì có một một làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm ông ta cảm thấy cả người lạnh ngất nên kéo lấy cái chăn đắp lên cao thêm để tăng thêm phần ấm áp cho cơ thể.

Minh Dự trong cơn mơ màng nằm trong chăn lại cảm giác có gì đó không đúng, trong phòng khá kín sao lại có gió, càng là lạ hơn khi lại có làn gió lạnh như thế thổi tới.

Cảm nhận được bất thường, Minh Dự nhanh ngồi bật người dậy đưa mắt nhìn khắp cả căn phòng, mọi thứ ban đầu có chút mờ ảo không rõ ràng chỉ qua lấy giây lát mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, khi này Minh Dự phát hiện ra ở trong phòng không biết từ lúc nào xuất hiện một người mặc áo vest đang ngồi bắt chéo chân trên ghế.

Người đột nhiên xuất hiện này ngồi hướng ngược sáng nên Minh Dự không nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương, nhưng từ bộ đồ đối phương đang mặc Minh Dự có thể nhận định đối phương là người đã cùng xuất hiện với cô gái đánh con trai mình ở trong quán nước kia.

Biết được thân phận người đến là ai, Minh Dự không chút lo lắng mà trái lại bình tĩnh mang dép vào rời giường đứng đối diện đối phương mà bình thản hỏi: “ Cậu vào đây bằng cách nào?”

“Câu hỏi sai rồi, ông nên hỏi tại sao tôi lại đưa ông đến đây.”

“Đưa đến đây, cậu đang nói cái gì?”

Minh Dự không hiểu hỏi nhưng Trần Phán không thèm quan tâm tới câu hỏi đó, hắn gõ gõ ngón tay lên thành ghế hỏi: “Những kẻ đến tìm tới Thu Thủy tối nay là do ông sai khiến sao?”

“Ra con nhỏ đó tên là Thu Thủy, có vẻ như mấy người được cử đi không hoàn thành tốt công việc được giao.”

“Được rồi, xác nhận hoàn tất, trò chơi từ giờ sẽ bắt đầu tính thời gian.”

Trần Phán búng tay theo đó một cái đồng hồ cát màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trôi nổi giữa căn phòng.

Chỉ tay về cái đồng hồ Trần Phán ngữ khí trầm lắng nói: “Cho ông ba ngày thời gian, đến khi hạt cát cuối cùng rơi xuống trò chơi sẽ kết thúc, nếu khi đó ông không thoát khỏi được nơi đây thì hãy chuẩn bị tinh thần bị nơi đây đồng hóa đi.”

Trần Phán nói xong yên lặng ngồi chờ, Minh Dự đứng đó chẳng hiểu nổi đối phương đang nói cái gì, ban đầu ông ta có phần kinh ngạc khi đối phương có thể vượt qua được hàng rào phòng vệ lẻn vào mà không ai biết nhưng chỉ có như vậy mà thôi, sau khi cái đồng hồ cát lơ lửng đột nhiên hiện ra Minh Dư liền có linh cảm không lành nên vội chạy lại chỗ công tắc bật đèn lên đồng thời hô lớn: “Bảo vệ đâu rồi!”

Minh Dự hét lên nhưng chẳng có ai tới, bật đèn thì mãi mà đèn không sáng lên, khi này Minh Dự biết linh cảm của mình đã đúng, người này không phải là người bình thường.

Cẩn thận thăm dò, Minh Dự đi lại chỗ cửa, ông ấy muốn rời khỏi căn phòng có điều Minh Dự vẫn có phần bất an, lo sợ đối phương sẽ ra tay ngăn cản nhưng Minh Dự đã nghĩ nhiều rồi, Trần Phán ngồi yên trên ghế không hề có ý sẽ ra tay ngăn cản ông ấy.

Thấy Trần Phán vẫn thong dong ngồi ở đó không muốn ngăn mình, Minh Dự nhanh tay mở cửa chạy nhanh ra khỏi phòng rồi tiến tới chỗ cầu thang đi xuống lầu.

Vừa đi Minh Dự vừa hô hào muốn gọi nhưng căn biệt thự vốn nên đầy người nay lại chả có ai đáp lại lời của ông ta.

Ngay khi Minh Dự bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, đặt chân xuống tầng trệt thì mắt ông ta đột nhiên hoa lên, sau một lát Minh Dự nhìn rõ lại mọi vật thì thấy mình đang ở ngay cửa phòng ngủ, bên trong người trẻ tuổi kia vẫn còn đang ung dung ngồi đó nhìn ông ấy.

Cảm giác bất an dâng trào, Minh Dự điên cuồng hô hét đồng thời lao nhanh muốn xuống lầu, muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này, tiếc thay dù Minh Dự có cố gắng thế nào đi nữa thì ngay khi chân vừa chạm xuống tầng trệt thì mắt Minh Dự liền hoa lên rồi lại đứng ở ngay trước cửa phòng ngủ.

Minh Dự mệt mỏi, biết không thể thoát khỏi nên đã đi vào lại trong phòng rồi lên tiếng hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn gì?”

Minh Dự muốn hòa đàm có điều Trần Phán lại không muốn, hắn ngồi đó một bộ thong dong: “Để tỏ lòng hiếu khách ta sẽ cho ông một lời nhắc nhở” Trần Phán từ từ đứng lên: “ Đôi mắt trần tục không thể nhìn thấu được thần linh, lối thoát ở ngay bên cạnh ông chỉ cần ngó qua phải sẽ thấy được cánh cửa dẫn đến sự giải thoát.”

Dứt lời Trần Phán tan ra thành muôn vàn làn huyết sương lượn lờ bay xuyên qua chỗ cửa sổ rời đi, Minh Dự thấy thế vội đuổi theo tiếc thay lại bị cánh cửa sổ chặn không đi được.

Minh Dự bị cản thì tức tốc chạy tới lấy cái ghế lên đập mạnh vào cửa sổ, thế nhưng có đập đến nát cả chiếc ghế gỗ trong tay thì mặt kính vẫn không bị trầy sướt dù chỉ một chút.

Vô lực Minh Dự ngồi xuống cái giường miệng thì thầm lại câu nhắc nhở cuối cùng Trần Phán đã nói trước khi đi: “ Đôi mắt trần tục, nhìn qua bên phải.”