Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 57: Cuộc Gặp Mặt Sinh Biến.



Một ngày nắng đẹp lại lên, trong một quán cà phê sang trọng du dương với những bài hát đầy lãng mạn, ở đây Trần Phán đang rình mò lén lút nhìn về cái bàn ở phía đối diện mình mà ở trên tai của hắn bây giờ đang đeo lấy một cái tai nghe bluetooth.

Phía đối diện, ở bên kia Thu Thủy đang cố gắng nặng ra những nụ cười đầy giả tạo với người ở trước mặt, mỗi lần người này lên tiếng hỏi thăm cô ấy đều phải vuốt tóc, áp tay lên tai nơi có một cái tai nghe loại nhỏ được giấu kín phía sau mái tóc để ra hiệu cầu cứu với Trần Phán.

Thời gian qua đi Thu Thủy và người đàn ông trước mặt càng nói càng hợp, Thu Thủy cũng cảm thấy lần đi gặp mặt này cũng không quá tệ, mọi thứ cũng khá là tốt cho đến khi người đàn ông ngỏ ý muốn dẫn cô ấy đi mua sắm.

Nghe thấy lời đề nghị này sắc mặt Thu Thủ dần đổi sắc, cô ấy cảm nhận được đối phương không phải là người đàng hoàng cho nên đã nhã nhặn lên tiếng từ chối, đúng vào lúc này người đàn ông bắt đầu trở mặt, bộ mặt thật sự sau lớp mặt dễ nhìn kia là một con người cực kỳ thối nát đã được lộ ra rõ ràng.

“Đừng như vậy chứ, có gì mà ngại chúng ta đều đã lớn cả rồi, anh dẫn em đi sắm ít đồ rồi đi vào nhà nghỉ chơi game, không phải lúc trước đã nói rõ như thế rồi mà!” Người đàn ông khí khái lên giọng nói, không hề có chút gì là hổ thẹn.

Thu thủy nghe xong sắc mặt càng biến đổi, cô ấy lại lần nữa vuốt tóc, đặt tay áp lên mặt ra hiệu cho Trần Phán giải thích rõ vụ này cho mình.

Không phải là chỉ gặp mặt thôi sao, nay sao lại có vụ đi vào khách sạn chơi game ở đây? Vào khách sạn rồi chơi game hay chơi cái gì ai mà biết đây.

Trần Phán sắc mặt lúc này cũng chẳng tốt cho là mấy, hắn đưa mặt nhìn về Khả Như đang ngồi ở bên cạnh mà nhỏ giọng hỏi: “Lời tên đó nói là thật?”

“Có gì lạ đâu chủ nhân, chỉ là vào khách sạn chơi game thôi mà, anh ấy năn nỉ mãi nên Khả Như đã đồng ý.”

Trần Phán nghe Khả Như nói như vậy thì cạn lời, hắn chẳng biết phải làm gì chỉ có thể trầm mặc, một lát sau Trần Phán nhẹ nhàng hắng giọng nói qua mic: “Cho phép tùy cơ ứng biến, over!”

Thu Thủy cười lên nhìn về người đàn ông nhã nhặn nói lời xin lỗi: “ Thật ngại quá, tôi có việc bận đột xuất nên phải đi trước.” Cúi người sau đó để lại tiền ở trên bàn, Thu Thủy đứng lên có ý muốn rời đi.

Thu Thủy muốn đi nhưng người đàn ông là muốn níu kéo cô ấy ở lại, đối phương đưa ra bắt lấy cổ tay của Thu Thủy tức giận gằn giọng: “ Cô nghĩ tôi là ai mà muốn gặp là gặp muốn đi là đi, hả!”

Người đàn ông tức giận không quan tâm nơi đây đang có nhiều người chú ý tới, hắn ta muốn dùng lấy vũ lực với Thu Thủy, tiếc thay Thu Thủy nào có phải dạng vừa, chỉ thấy cô nàng đưa tay ra rồi xoay người mượn lực trực tiếp nâng người đàn ông ra khỏi vai sau đó ném gã xuống đất, động tác thuần thuộc lưu loát không lấy một động tác dư thừa.

Trần Phán thấy cảnh này thì có chút ngạc nhiên may sao hồi đêm hôm qua đã được báo trước nên hắn không có quá kinh hoảng chỉ là ngạc nhiên ở mức độ che miệng lại mà thôi.

Người đàn ông nằm trên mặt đất cả người đau nhức, gã hổn hển tức giận la lên: “Tụi bây còn chờ gì nữa, đánh chết con nhỏ này cho tao!”

Theo lệnh của người đàn ông bên trong quán nước bắt đầu đứng lên bốn năm người cao to lực lưỡng, phía bên ngoài cũng đi vào thêm bốn năm tên nữa, tổng cộng có khoảng mười người nhăm nhe muốn lao vào tấn công Thu Thủy.

Trần Phán ngồi đó hít lấy một ngụm khí để lấy lại tinh thần rồi đứng lên, ánh mắt hắn sắc lạnh như thâm uyên lướt nhìn một vòng người bao vây Thu Thủy mà nhếch môi: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám_”

Trần Phán chưa nói hết câu thì Thu Thủy bên này đã ném lấy cái ghế vào một tên to con đang bao vây mình sau đó không nói không rằng trực tiếp xông lên.

Đối với động thái hiếu chiến của Thu Thủy, Trần Phán hơi có chút đơ người một chút nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được tinh thần chuẩn bị xông vào hỗ trợ, chỉ là khi hắn định xông vào thì cảnh tượng trước mắt làm hắn khựa lại, hắn do dự không biết là nên ra tay hỗ trợ cho bên nào mới đúng.

Thu Thủy bên trong đám người không một chút yếu thế trái lại cô nàng hoàn toàn áp đảo về mặt thực lực, một cước thẳng tấp đi qua liền đánh vào hạ bộ khiến một người cứ thế mất đi chiến lực, một quyền ngay yết hầu chuẩn sát khiến cho đối phương ngã xuống lăn lốc ôm cổ ư ư mấy tiếng đầy vẻ đau đớn, một tên tính đánh lén ở phái sau cô nàng nhưng chưa tiếp cận được gần thì đã ăn ngay một cái cùi chỏ ở bụng sau đó là một cú đấm knockout ở cầm.

Thu Thủy một đường đánh tới uy mãnh có thừa, đánh đến đâu là có người ngã gục đến đó, qua mấy phút sau hơn mười người thuộc hạ của gã đàn ông kia đều nằm hết trên đất, không một ai đứng dạy nổi.

Dù đã hạ được hết tất cả bao vây mình nhưng Thu Thủy vẫn không có ý dừng tay, quyền cước đấm đá liên tục vung ra như muốn lấy mạng người, giống như không giết được bọn người này thì cô nàng sẽ không dừng tay.

Trần Phán thấy Thu Thủy dường như đã mất kiểm soát liền không nghĩ ngợi được nhiều trước tiến lên kéo tay cô nàng lại, hắn phải ra tay ngăn cản nếu không thật sẽ có án mạng xảy ra.

Bị Trần Phán kéo tay, Thu Thủy như điên dại không hề phân biệt địch ta mà vung cước muốn đánh vào người Trần Phán, thấy thế Trần Phán chỉ có thể buông tay rồi nghiêng đầu ra sau tránh né một cước này.

Một cước bất thành Thu Thủy không có ý dừng mà lại tiếp xoay vòng người đá tớ, Trần Phán lại tiếp tục lui người về né đòn.

Trần Phán càng lùi Thu Thủy càng lấn lên, lần này là một quyền đánh ra, Trần Phán một tay đưa lên ngăn lấy quyền này đồng thời một tay kia đưa xuống đỡ ám chiêu tại hạ bộ muốn đánh vào chỗ hiểm của đối phương.

Liên tục tấn công bất thành Thu Thủy càng tấn công thêm phần mãnh liệt, ánh mắt hiện lên rõ sự hung hăng và tàn nhẫn

Đánh được một hồi Trần Phán bị ép đến chân tường không thể tiếp tục lui nữa nên hắn chỉ có thể bắt đầu phản công, một tay chặn lại đồn đánh một tay cố vòng qua muốn khóa tay Thu Thủy, tiếc thay Thu Thủy trong lấy giây lát đã lui về trách đi sự khống chế của hắn.

Trần Phán khi này nhăn mày, hắn thấy rõ được động tác đó không phải ngẫu hứng mà là có tính toán, nhưng Trần Phán chưa nghĩ ra được gì thì một cái ghế trong lúc hắn thất thần đã bay tới.

Không hề nghĩ nhiều Trần Phán dùng tay cường lực hất cái ghế ra, lúc này một bàn chân đạp tới khiến Trần Phán không kịp đỡ đồn liền bị ăn một cước ngay ngực, dư lực mạnh mẽ đẩy hắn lùi về sau lưng đập vào tường.

Trần Phán dính đồn thì giận dữ, hắn không nhường nữa mà bắt đầu tấn công qua, dùng lấy hai tay Trần Phán trực tiếp đỡ tất cả đồn tấn công của đối phương sau đó hắn cúi thấp người xuống áp sát lại gần, sử dùng mu bàn tay Trần Phán từ phía dưới đánh lên đánh vào cầm của Thu Thủy.

Ăn ngay một đồn vào cầm của Trần Phán, Thu Thủy trong nhất thời bị choáng ván, lợi dụng thời cơ đó hắn dùng chân gạt ngã đối phương, tiện thể không quên khóa tay kiềm chế động tác của Thu Thủy lại.

Thu Thủy nằm sấp trên mặt sàn, một tay bị khóa ở sau lưng tay còn lại bị chân Trần Phán đập lên không cho cử động, khi đã trấn áp được Thu Thủ lúc này Trần Phán mới lớn giọng hô lớn: “Bình tĩnh lại, Thu Thủy cô bình tĩnh lại đi!”

Thu Thủy cố lấy giẫy giụa, phải mất một lúc sau cô ấy mới dừng lại, đôi mắt hung hăng lúc nãy cũng dần mất đi để lại một ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi, tôi đã làm gì sao?” Thu Thủy một mặt vô tội lên tiếng hỏi.

Trần Phán do dự một hồi sau đó thả người, Thu Thủy được thả thì từ từ đứng lên nhìn lấy quanh cảnh hiện tại trong quán nước mà há hốc mồm.