Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 56: Tương Tác Vật Lý.




Trần Phán đối với vấn đề của Khả Như đã không thể giải quyết được nay lại thêm một con ma nữ nữa thì hắn thật đau đầu nhưng hắn còn cách nào cơ chứ khi đã nhận sẽ giải quyết vụ này rồi.

Nhấc điện thoại,Trần Phán bắt đầu liên lạc với Phùng Nguyên nhờ ông ấy tra giúp về quá khứ của khu chung cư kia cũng như tìm hiểu một chút về ngôi nhà trong rừng rậm thường hay xuất hiện cùng với con ma nữ, đồng thời hắn còn nhờ người phác họa lại chân dung ma nữ để tìm kiếm tung tích, lai lịch của đối phương.

Sau mấy ngày thời gian chờ đợi Trần Phán đã nhận được hồi âm từ Phùng Nguyên, giống như hắn nghĩ trước kia khu chung cư đó từng là một khu rừng rầm, không chỉ có khu cư toàn bộ mà khu phố ở đó trước đó đều là một khu rừng rậm dày kín cây cối.

Còn về thông tin ma nữ theo như Phùng Nguyên nói là không có một ai trong hồ sơ dữ liệu ở sở có khuôn mặt đó cả, rất có thể đối phương là người không được đăng kí nên cơ sở dữ liệu hoặc có thể người này sống ở thời đại quá xa so với bây giờ nên không thể tra được.

Trần Phán sau khi nghe được thông tin mà Phùng Nguyên cung cấp thì rõ ràng được một số việc, con ma nữ kia hẳn là một thực thể tồn tại từ rất lâu nhưng khẳng định không thể quá lâu.

Màu sắc của các thực thể quyết định rất lớn đến khả năng tồn tại của một thực thể, chỉ có màu đỏ mới có thể tồn tại mãi theo thời gian cũng là vì lẽ đó nên nó mới phải cần bị diệt trừ gấp, còn các loại thực thể khác thì không thể.

Nếu như suy đoán của Trần Phán là đứng thì khả năng con ma nữ đang ở tạm nhà hắn đây không thể tồn tại quá 100 năm.

Theo hướng đó mở rộng điều tra, Trần Phán đã thu thập được rất nhiều manh mối, vào khoảng 80 năm trước từng có một ngôi nhà nhỏ ở trong khu rừng kia nay là ngay tại vị trí căn hộ ở khu chung cư, ở đó có một gia đình sinh sống nhưng không rõ vì nguyên nhân gì về sau toàn bộ gia đình đều biến mất không có tung tích.

Biết được chuyện này Trần Phán càng là hoang mang không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra để cho oán niệm của một thiếu nữ tích tụ lại, quan trọng nhất là vì sao sau 80 năm oán niệm đó mới trồi lên quấy nhiễu người khác.

Trần Phán không hiểu nhưng hắn luôn có một cảm giác không lành làm hắn bất an vô cùng, nhưng hiện tại có thứ khiến hắn càng bất an hơn cả chuyện của con ma nữ kia nữa, đó chính là về vấn đề của Khả Như..

Khả Như một mực muốn hắn tìm cách giải quyết vụ gặp mặt, thế nhưng hắn biết giải quyết thế nào cho phải đây chứ.

Chủ nhật đã đến rất sát sao, thời gian suy nghĩ đã trở nên eo hẹp vô cùng, Trần Phán trong cơn bất lực và tuyệt vọng đã nghĩ đến một người có thể ra tay trợ giúp được cho hắn.

Đi lại một vòng, Trần Phán cuối cùng không thể làm gì hơn ngoài việc mặt dày đi đến xin người ta hỗ trợ.

Lại là khu chung cư cũ nát, vẫn là như cũ ánh đèn đường hắt hiu, bóng tối bao trùm muôn nẻo, Trần Phán chậm chập một mặt không tình nguyện bước đến căn hộ 402 của Thu Thủy.

Thu Thủy gặp Trần Phán thì ân hỏi thăm, một bên áy náy vì không đến bệnh viện thăm hắn được, một bên ngỏ ý muốn rủ hắn đi uống mấy cốc cà phê, đi ăn chút đồ ăn để chuộc lỗi, có điều là lỗi gì thì Thu Thủy không nói rõ mà Trần Phán ngu ngơ càng là không rõ ràng.

Hắn và Thu Thủy gặp nhau được mấy lần coi như là có duyên nhưng chỉ vậy thôi, từ hồi giả làm bạn trai cho cô ấy đến giờ hắn không hề gặp mặt Thu Thủy thêm lần nào nữa, Thu Thủy cũng không đến thăm khi hắn nằm bệnh mà cũng không cần thiết đến thăm làm gì, hắn thấy Thu Thủy chẳng có lý do gì mà phải xin lỗi rồi lại mời nước các kiểu như thế, rất là không thích hợp.

Dù thấy là vậy nhưng nay có điều nhờ ngươi nên không có cách chỉ có thể khách sáo vài câu rồi nói lên lời cảm ơn về vụ Thu Thủy đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương hôm đó, sau thì nói về chuyện của ông bác Huỳnh Phương tiếp nói đến Như Văn, nói đến chuyện thời tiết sau lại là chuyện thời sự chính trị, nói mãi đến gần hai ba tiếng đồng hồ mà Trần Phán vẫn không thể vào được vấn đề chính.

Thu Thủy nghe Trần Phán hết nói chuyện này rồi đến chuyện kia thì cảm thấy thú vị, đối với tính cách cũng như phong thái của Trần Phán mà cô thấy trước đây hoàn toàn khác, cô cảm thấy bản thân đã phát hiện ra được một mặt hoàn toàn khác của đối phương,

Đối với phát hiện mới lạ này Thu Thủy rất thích thú nhưng linh cảm nói cho cô biết đối phương đến khẳng định là có chuyện cần nhờ chỉ là hiện tại cô không muốn hỏi, muốn xem người trước mặt mở miệng như thế nào đây, người chuyên đi giải quyết vấn đề của người khác nay lại phải nhờ người khác giúp lại, không phải là rất thú vị đó sao.

Một cái chờ của Thu Thủy là chờ đến mấy tiếng đồng hồ, đến tận 11 giờ đêm cô vẫn không nghe được lời nhờ vả của Trần Phán, trong lấy mệt mỏi cuối cùng Thu Thủy không nhịn được nữa mà hỏi thẳng: " Anh đến đây là có chuyện muốn nhờ sao?"

"Đúng là có chuyện cần nhờ, chuyện là ngày mai tôi có thể hẹn cô đi uống một tách cà phê hay không?"

"Chỉ vậy thôi?"Thu Thủy ngạc nhiên không hiểu, chỉ là như vậy thì ngay từ đầu cô rũ đi uống lại tỏ ra khách sáo không muốn đi.

"Có chút sự tình khó nói."

Trần Phán sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng vẫn là đem chuyện Khả Như nói ra nhưng trong câu chuyện đó hắn không nói rõ Khả Như là gì chỉ nói là một người bạn mà thôi, vì có lý do riêng tư nên không đến đi gặp mặt được.

Thu Thủy nghe xong trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi lại: " Đây là một buổi xem mắt à?"

"Gần giống là vậy."

"Thật ra tôi rất muốn giúp anh nhưng có lẽ là không được rồi, mai tôi có việc bận đột xuất chắc không thể đi được." Thu Thủy uyển chuyển nói lời từ chối, không hiểu sao khi cô ấy nói những lời này ra thì đột nhiên cảm thấy không khí trở lạnh một cách rất bất thường.

Trần Phán bị từ chối thì có phần trầm mặc, sau đó hắn chỉ biết thở dài rồi nói: "Thật ra là_".

Trần Phán hết cách không thể không nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Thu Thủy nghe.

Nghe đến người có việc bận không thể đi được kia là một cái gì đó thực thể na ná gần giống khái niệm ma thì Thu Thủy hơi có phần hoảng hốt.

Hít lấy một ngụm khí lạnh Thu Thủy nhìn về Trần Phán mà ngập ngừng hỏi: "Nó có ở đây không?"

"Nó gọi là Khả Như, nó có ở đây, mà lần đầu hai ta gặp mặt Khả Như cũng có ở đó."

"Cái đêm đó sao?"

"Phải!"

Trần Phán gật đầu, Thu Thủy sắc mặt có chút trắng cô ấy cảm thấy năm nay đúng là năm hạn của mình, không đầu không đuôi nay lại gặp phải sự nhờ vả của mấy thứ đó, nếu không giúp thì sợ thứ đó ghi thù ám tới coi như xong nhưng đồng ý lại_

Thu Thủy do dự rồi có chút bất mãn hỏi Trần Phán: " Sao anh lại nhờ tới tôi?"

"Không rõ, đột nhiên trong đầu nghĩ tới cô thôi!"

Trần Phán nói đến đây thì ý thức được việc không đúng, hắn cảm thấy bản thân khá lạ thường khi phải chạy đến đây nhờ vả người ta.

Trần Phán không rõ tại sao lại nghĩ đến Thu Thủy sẽ giúp được mình, trong đầu hắn khi đó đột nhiên nghĩ tới hình bóng của cô ta mà thôi, giống như khi Thu Thủy lên tiếng nhờ hắn giả làm bạn trai, lúc đó câu trả lời chính là đột nhiên nhớ tới không có lý do.

Càng nghĩ Trần Phán càng nhăn mày cảm thấy có vấn đề, mà bên kia Thu Thủy đối với câu trả lời của Trần Phán cũng nhăn mày.

Hai người nhăn mày được một lúc thì Thu Thủ lên tiếng nói trước: " Ngày mai tôi có thể đi nhưng có một điều kiện, tôi sẽ động thủ nếu tên kia có hành động khiếm nhã đó."

"Động thủ? Là tương tác vật lý đó sao?" Trần Phán từ trong trong suy tư trở về liền khó hiểu với hai chữ ' đông thủ' mà Thu Thủy nói.

"Là thuần túy tương tác vật lý đó!" Thu Thủy gật đầu xác minh, Trần Phán thấy vậy thì trong lòng hơi lo lo cho buổi gặp mặt ngày mai.