Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 52: Một lời hứa hẹn




Trần Phán lấy điện thoại gọi qua cho Phùng Nguyên báo tin, sau đó không lâu một đội khám nghiệm được cử đến.

Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, đội khám nghiệm nhanh tay bắt đầu khám xét thu được rất nhiều thứ như dấu vân tay, mẫu tóc hay những mẫu da nhỏ mà mắt người không thể thấy được, đồng thời họ còn tìm ra cách để trục vớt thi thể trong thùng phuy.

Quy trình để trục vớt cái thi thể lên có thể nói là một đại kì công khi mà thứ nước bên trong thùng phuy đó là dung dịch natri hydroxide đậm đặc, nếu làm không cẩn thận thì thi thể có thể sẽ bị vữa ra làm ảnh hưởng tới phán đoán ban đầu về nguyên nhân cũng như thời gian nạn nhân tử vong, may sao mọi thứ khá là tốt đẹp, sau khi trung hòa tính kiềm của natri hydroxide bằng phèn chua thì việc trục vớt đã trở nên dễ dàng hơn nhiều, tiếp đó tổ khám nghiệm đưa thi thể đi về nhà xác thực hiện quy trình xác định danh tính nạn nhân.

Trần Phán vốn tưởng rằng việc xác định được danh tính nạn nhân hẳn là việc cực kỳ khó khăn khi thi thể đã trở thành dạng như thế kia nhưng hắn đã đoán nhầm, danh tính người chết trong thùng phuy rất nhanh đã xác định được, người chết không toàn thây đó chính là Võ Ngạo.

Từ mẫu da và tóc còn sót lại trong phòng họ đã đối chiếu với ADN của thi thể kết quả cho ra trùng khớp, từ đó thân phận nạn nhân ban đầu đã được xác định.

Tuy đã có kết quả nhưng Trần Phán cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên đã nhờ Phùng Nguyên cho người đi qua gặp người thân của Võ Ngạo để lấy ADN đi đối chiếu lại, tiếc thay suy nghĩ của hắn đã xuất hiện sai lầm, kết quả cho ra khi đối chiếu ADN với cha mẹ của Võ Ngạo đều trùng khớp.

Không chỉ ADN mà cả giới tính lẫn chiều cao đều trùng khớp một cách hoàn mỹ nên thân phận thi thể không còn có gì để mà nghi ngờ được nữa.

Trần Phán đối với thân phận của thi thể Võ Ngạo đã không còn gì để hoài nghi, có điều khi nhìn vào bản báo kết quả cho thấy nạn nhân đã chết cách sau ngày nạn nhân Lê Thị Lợi bị sát hại khoảng hai ngày thì một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu hắn.

Không kịp nghĩ nhiều Trần Phán đã gọi điện nhờ Phùng Nguyên điều tra tung tích của người chồng mới cưới của Lê Thị Lợi, sau một hồi lâu chờ đợi Phùng Nguyên nói với hắn rằng người chồng đã biến mất không tìm thấy được, sau khi tra kỹ hơn thì phát hiện người chồng này biến mất trùng với ngày Võ Ngạo tử vong.

Nghe xong tin tức Phùng Nguyên báo lại Trần Phán chỉ có thể thở dài rồi lại thở dài, giống như hắn nghĩ người chồng kia lành ít dữ nhiều rồi.

Sau đó qua thêm hai ngày thời gian thi thể người chồng đã được tìm thấy trong một căn nhà bỏ hoang, tình trạng thi thể vô cùng thảm khi mà tứ chi và dương vật đều đã bị người ta cắt rời, còn phần đầu thì bị đập nát, khuôn mặt biến dạng nặng rất khó nhận ra được là ai, phải nhờ đến pháp y và tổ giám định phân tích mới có thể xác định được người đó là chồng của Lê Thị Lợi đang được tìm kiếm bấy lâu nay.

Sau báo cáo về thân phận thi thể người chồng thì báo cáo về nguyên nhân tử vong của Võ Ngạo cũng đã được công bố, nguyên nhân tử vong được cho là tự xác.

Từ việc phân tích mô cơ còn sót lại bên tổ pháp y khẳng định Võ Ngạo trước bị ngâm trong dung dịch kiềm đặc kia vẫn còn sống, hơn nữa họ không tìm thấy dấu vết chống cự hay cào xé gì từ phía nạn nhân.

Theo như bình thường thì đây phải là một vụ mưu sát mới đúng, Võ Ngạo đã bị đánh ngất rồi bị ném vào trong thùng dung dịch kia đến chết thế nhưng sự thật không phải như vậy, Võ Ngạo thật sự là tự sát.

Từ biểu hiện tay chân của Võ Ngạo khi được trục vớt lên Trần Phán đã có xác định được điều đó, tư thể của thi thể Võ Ngạo không phải hai tay buông lỏng mà là tư thế hai khuỷu tay co lên như đang đỡ một thứ gì đó, tất nhiên thứ gì đó ở đây chính là cái nắp thùng.

Tư thế đầu nạn nhân duỗi thẳng không phải là dạng co lại nên có thể khẳng định khi vào bên trong thùng phuy kia nạn nhân còn tỉnh táo không phải bị hôn mê rồi nhồi nhét vào trong.

Bên phía tổ giám định cũng có suy luận giống như Trần Phán, hơn nữa họ còn thu được mười đầu dấu vân tay của Võ Ngạo ở trên nắp thùng, đồng thời việc nắp thùng không được đậy kín cũng đã củng cố thêm cho kết luận của họ.

Nếu đây là một mưu sát thì hung thủ phải đập nắp kín lại chứ không thể nào đậy nắp hờ hợt như thế kia được, chỉ có Võ Ngạo tự mình đi vào mới không thể đậy nắp kĩ càng lại được.

Qua nhiều phân tích và tra xét, tổ giám định đưa ra kết luận đây là một vụ tự sát bất chấp việc một người bình thường không ai có thể tự mình nhảy vào một thùng chứa đầy hóa chất ăn mòn như thế kia.

Đây cũng là điều đã làm cho bên tổ giám định mãi không thể đưa ra được kết luận, họ phải mất đến mấy ngày thời gian mới dám công bố, bởi vì họ thật không hiểu được Võ Ngạo rốt cuộc vì sao lại chọn cách đau đớn như vậy để chết, cũng như họ không giải thích được rốt cuộc là có động lực gì khiến cho Võ Ngạo không giãy giụa mà chịu đựng nằm yên bên trong cho đến khi tắt thở.

Tổ giám định là không giải thích được, những người khác càng không thể giải thích được nhưng Trần Phán hắn thì giải thích được, bởi vì hắn biết đây không phải là Võ Ngạo tình nguyện đi tự sát, nói đúng ra gã đó bị điều khiển để đi tự sát.

Là do thực thể huyền bí khống chế tâm trí của Võ Ngạo bắt gã đi vào trong thùng phuy để nguyên sinh, và tất nhiên thực thể huyền bí này khẳng định là con thực vẻ màu đỏ mà hắn đã gặp trong đêm hôm đó.

Không lâu sau cảnh sát điều tra kỹ hơn về mối quan hệ của ba người Võ Ngạo, Lê Thị Lợi và người chồng thì động cơ gậy án của Võ Ngạo đã được làm sáng tỏ.

Võ Ngạo là bạn trai cũ của Lê Thị Lợi, hai người họ quen nhau hơn bảy năm nhưng sau đó Lê Thị Lợi thay lòng chia tay với Võ Ngạo, sau khi chia tay được ba tháng thì cô ấy làm đám cưới với người chồng.

Nhìn theo kiểu nào cũng có thể nhận ra Lê Thị Lợi là hám lợi bắt cá hai tay, Võ Ngạo trong mấy năm nay trên đầu đã bị cắm lấy hai cái sừng rất dài.

Mọi chuyện nếu chỉ có thế thì cũng thôi, thế nhưng Lê Thị Lợi còn quá đáng hơn khi mời người ta đi dự đám cưới của mình, rốt cuộc là vì sao cô ấy lại làm như thế thì không ai rõ, chỉ biết đây chính là nguyên nhân chính yếu khiến Võ Ngạo tức điên lên và quyết định trả thù.

Võ Ngạo tức điên lên cộng thêm việc con thực thể kia xúi giục từ đó một người một thực thể bắt tay nhau hành động.

Võ Ngạo muốn báo thù còn thực thể kia thì muốn giá họa cho Trần Phán, mọi việc sau đó như Trần Phán đã suy đoán Võ Ngạo có sự trợ giúp của thực thể mà thành công giết được Lê Thị Lợi, tiện thể để lại dấu vân tay khiến Trần Phán bị vu oan, tiếp đó Võ Ngạo tìm tới bắt chồng của Lê Thị Lợi rồi hành hạ tra tấn anh ta đến chết, sau cùng thì người hợp tác với ma quỷ sẽ trở thành ma quỷ, Võ Ngạo bị thực thể khống chế rồi chìm đấm bản thân trong dung dịch chết chốc.

Mọi chuyện từ đầu đến cuối Trần Phán đã rõ ràng bất quá vì rõ ràng nên Trần Phán mới cảm thấy rất bất lực.

Hung thủ đã chết, thực thể kia thì trốn đi đâu hắn không biết, hắn hiện tại không thể làm gì được ngoài việc mượn thân xác Cao Minh chạy vòng vòng làm những điều vô ích.

Vụ án cứ thế theo cái chết của ba người trong cuộc mà khép lại, còn Trần Phán thì sau một hồi giả vờ ngu dại cũng đến lúc trở lại bình thường rồi được cho xuất viện.

Rời khỏi bệnh viện, việc Trần Phán làm đầu tiên là đi gặp mặt Cao Minh, theo thông lệ bình thường hắn gửi qua cho đối phương một cái danh thiếp cùng một câu hứa hẹn trợ giúp để trả ơn cho hành động mượn thân xác trong mấy ngày nay, dù rằng đối phương không được tự nguyện lắm khi cho hắn mượn.

"Một cái danh thiếp, một câu hứa hẹn, nợ của ta lại càng thêm nhiều rồi." Đưa tờ danh thiếp qua, Trần Phán thở dài rời đi để lại Cao Minh một mặt ngơ ngác, một mặt sợ sệt cầm chặt lấy tấm danh thiếp trên tay.